Tác giả:

Quang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn…

Chương 265: “Không ấm ức chút nào!”

Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhLiễu Y Y còn chưa nói hết thì Tôn Hàn đã cúp máy.“Y Y, có phải là Tôn Kỳ không?”Trước cửa sổ tầng một của trang viên nhà họ Liễu, Tiết Lan ân cần hỏi chuyện.AdvertisementLiễu Y Y khó xử gật đầu, “Vâng”.“Chúng ta qua đó trước đi. Chắc là bà cụ có chuyện muốn nói thôi, nói xong thì chúng ta có thể về nhà rồi”, Tiết Lan nói.Tối qua, nhà họ Liễu gọi điện bảo mẹ con họ về nhà một chuyện. Tuy họ không biết có chuyện gì, nhưng chắc chắn là không từ chối được.Liễu Y Y không muốn để Tôn Hàn biết chuyện nên mới nói dối là mình bị cảm.AdvertisementNhưng Tôn Hàn đã sắp đến đây mất rồi!Vào đến đại sảnh, bà cụ gần bảy mươi đã ngồi trên ghế chủ nhà, mười mấy người nhà họ Liễu đều đang ở đây.Nhưng lại có thêm vài người ngoài khiến Liễu Y Y khá khó chịu.Cậu ba và mợ ba của cô, cả Hoàng Thiếu Tài nữa!Mà ánh mắt của những người này đều hướng về hai mẹ con Tiết Lan.“Tiết Lan, Y Y, mấy năm nay đã để hai mẹ con chịu nhiều ấm ức rồi”, bà cụ ôn tồn nói.“Không ấm ức chút nào!”, Liễu Y Y cúi đầu nói nhỏ.Bà cụ liếc nhìn cô, vẫn giữ vẻ mặt hiền hậu, “Trong lòng còn giận dỗi, âu cũng là chuyện thường tình. Chuyện là thế này, bà nội đã nghĩ rất nhiều, cảm thấy cứ để hai mẹ con sống ở bên ngoài thì cũng không phải với Quân Hào đã mất. Sau khi suy nghĩ khá lâu, bà quyết định rộng lòng cho phép hai mẹ con trở về nhà họ Liễu!”“Mọi người có ý kiến gì không?”“Đây là chuyện tốt mà. Dì Tiết và Y Y trở về, rốt cuộc nhà họ Liễu chúng ta cũng đoàn viên rồi!”“Phải đấy, bà nội anh minh!”“Mẹ à, thật ra con đã muốn nói chuyện này từ lâu rồi đấy ạ!”Cả nhà họ Liễu đều tán thành một cách nhiệt tình.Tiết Kiến Quốc cũng cả mừng, bèn nói với Tiết Lan, “Chị à, rốt cuộc chị và Y Y cũng chờ được ngày này rồi!”Tiết Lan có thể trở về nhà họ Liễu, sẽ mang đến cho bọn họ lợi ích rất lớn!Hoàng Thiếu Tài cũng tỏ ý chúc mừng hai người, tựa như quay về nhà họ Liễu là chuyện vui không gì sánh được đối với mẹ con họ vậy.Chỉ có Liễu Y Y và Tiết Lan cảm thấy sững sờ và khó hiểu.Khi hai mẹ con họ bị đuổi khỏi nhà với không một xu dính túi, những người ở đây nào có vẻ mặt như bây giờ, tất cả đều cười khinh miệt, đều mỉa mai…Chẳng lẽ nhiều năm trôi qua, họ đã đổi tính à?“Bà nội à, hay là bà nói thẳng vào vấn đề đi ạ?”, gương mặt của Liễu Y Y chẳng hề vui mừng, chỉ có vẻ khó hiểu.Nếu cô và mẹ trở về nhà họ Liễu, nghĩa là sau này nhà họ Liễu sẽ phải chia cổ phần cho thêm một gia đình nữa. Ngày xưa, bà nội vì những lời xúi giục ấy nên mới đuổi họ ra khỏi nhà họ Liễu.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh

Liễu Y Y còn chưa nói hết thì Tôn Hàn đã cúp máy.

“Y Y, có phải là Tôn Kỳ không?”

Trước cửa sổ tầng một của trang viên nhà họ Liễu, Tiết Lan ân cần hỏi chuyện.

Advertisement

Liễu Y Y khó xử gật đầu, “Vâng”.

“Chúng ta qua đó trước đi. Chắc là bà cụ có chuyện muốn nói thôi, nói xong thì chúng ta có thể về nhà rồi”, Tiết Lan nói.

Tối qua, nhà họ Liễu gọi điện bảo mẹ con họ về nhà một chuyện. Tuy họ không biết có chuyện gì, nhưng chắc chắn là không từ chối được.

Liễu Y Y không muốn để Tôn Hàn biết chuyện nên mới nói dối là mình bị cảm.

Advertisement

Nhưng Tôn Hàn đã sắp đến đây mất rồi!

Vào đến đại sảnh, bà cụ gần bảy mươi đã ngồi trên ghế chủ nhà, mười mấy người nhà họ Liễu đều đang ở đây.

Nhưng lại có thêm vài người ngoài khiến Liễu Y Y khá khó chịu.

Cậu ba và mợ ba của cô, cả Hoàng Thiếu Tài nữa!

Mà ánh mắt của những người này đều hướng về hai mẹ con Tiết Lan.

“Tiết Lan, Y Y, mấy năm nay đã để hai mẹ con chịu nhiều ấm ức rồi”, bà cụ ôn tồn nói.

“Không ấm ức chút nào!”, Liễu Y Y cúi đầu nói nhỏ.

Bà cụ liếc nhìn cô, vẫn giữ vẻ mặt hiền hậu, “Trong lòng còn giận dỗi, âu cũng là chuyện thường tình. Chuyện là thế này, bà nội đã nghĩ rất nhiều, cảm thấy cứ để hai mẹ con sống ở bên ngoài thì cũng không phải với Quân Hào đã mất. Sau khi suy nghĩ khá lâu, bà quyết định rộng lòng cho phép hai mẹ con trở về nhà họ Liễu!”

“Mọi người có ý kiến gì không?”

“Đây là chuyện tốt mà. Dì Tiết và Y Y trở về, rốt cuộc nhà họ Liễu chúng ta cũng đoàn viên rồi!”

“Phải đấy, bà nội anh minh!”

“Mẹ à, thật ra con đã muốn nói chuyện này từ lâu rồi đấy ạ!”

Cả nhà họ Liễu đều tán thành một cách nhiệt tình.

Tiết Kiến Quốc cũng cả mừng, bèn nói với Tiết Lan, “Chị à, rốt cuộc chị và Y Y cũng chờ được ngày này rồi!”

Tiết Lan có thể trở về nhà họ Liễu, sẽ mang đến cho bọn họ lợi ích rất lớn!

Hoàng Thiếu Tài cũng tỏ ý chúc mừng hai người, tựa như quay về nhà họ Liễu là chuyện vui không gì sánh được đối với mẹ con họ vậy.

Chỉ có Liễu Y Y và Tiết Lan cảm thấy sững sờ và khó hiểu.

Khi hai mẹ con họ bị đuổi khỏi nhà với không một xu dính túi, những người ở đây nào có vẻ mặt như bây giờ, tất cả đều cười khinh miệt, đều mỉa mai…

Chẳng lẽ nhiều năm trôi qua, họ đã đổi tính à?

“Bà nội à, hay là bà nói thẳng vào vấn đề đi ạ?”, gương mặt của Liễu Y Y chẳng hề vui mừng, chỉ có vẻ khó hiểu.

Nếu cô và mẹ trở về nhà họ Liễu, nghĩa là sau này nhà họ Liễu sẽ phải chia cổ phần cho thêm một gia đình nữa. Ngày xưa, bà nội vì những lời xúi giục ấy nên mới đuổi họ ra khỏi nhà họ Liễu.

Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhLiễu Y Y còn chưa nói hết thì Tôn Hàn đã cúp máy.“Y Y, có phải là Tôn Kỳ không?”Trước cửa sổ tầng một của trang viên nhà họ Liễu, Tiết Lan ân cần hỏi chuyện.AdvertisementLiễu Y Y khó xử gật đầu, “Vâng”.“Chúng ta qua đó trước đi. Chắc là bà cụ có chuyện muốn nói thôi, nói xong thì chúng ta có thể về nhà rồi”, Tiết Lan nói.Tối qua, nhà họ Liễu gọi điện bảo mẹ con họ về nhà một chuyện. Tuy họ không biết có chuyện gì, nhưng chắc chắn là không từ chối được.Liễu Y Y không muốn để Tôn Hàn biết chuyện nên mới nói dối là mình bị cảm.AdvertisementNhưng Tôn Hàn đã sắp đến đây mất rồi!Vào đến đại sảnh, bà cụ gần bảy mươi đã ngồi trên ghế chủ nhà, mười mấy người nhà họ Liễu đều đang ở đây.Nhưng lại có thêm vài người ngoài khiến Liễu Y Y khá khó chịu.Cậu ba và mợ ba của cô, cả Hoàng Thiếu Tài nữa!Mà ánh mắt của những người này đều hướng về hai mẹ con Tiết Lan.“Tiết Lan, Y Y, mấy năm nay đã để hai mẹ con chịu nhiều ấm ức rồi”, bà cụ ôn tồn nói.“Không ấm ức chút nào!”, Liễu Y Y cúi đầu nói nhỏ.Bà cụ liếc nhìn cô, vẫn giữ vẻ mặt hiền hậu, “Trong lòng còn giận dỗi, âu cũng là chuyện thường tình. Chuyện là thế này, bà nội đã nghĩ rất nhiều, cảm thấy cứ để hai mẹ con sống ở bên ngoài thì cũng không phải với Quân Hào đã mất. Sau khi suy nghĩ khá lâu, bà quyết định rộng lòng cho phép hai mẹ con trở về nhà họ Liễu!”“Mọi người có ý kiến gì không?”“Đây là chuyện tốt mà. Dì Tiết và Y Y trở về, rốt cuộc nhà họ Liễu chúng ta cũng đoàn viên rồi!”“Phải đấy, bà nội anh minh!”“Mẹ à, thật ra con đã muốn nói chuyện này từ lâu rồi đấy ạ!”Cả nhà họ Liễu đều tán thành một cách nhiệt tình.Tiết Kiến Quốc cũng cả mừng, bèn nói với Tiết Lan, “Chị à, rốt cuộc chị và Y Y cũng chờ được ngày này rồi!”Tiết Lan có thể trở về nhà họ Liễu, sẽ mang đến cho bọn họ lợi ích rất lớn!Hoàng Thiếu Tài cũng tỏ ý chúc mừng hai người, tựa như quay về nhà họ Liễu là chuyện vui không gì sánh được đối với mẹ con họ vậy.Chỉ có Liễu Y Y và Tiết Lan cảm thấy sững sờ và khó hiểu.Khi hai mẹ con họ bị đuổi khỏi nhà với không một xu dính túi, những người ở đây nào có vẻ mặt như bây giờ, tất cả đều cười khinh miệt, đều mỉa mai…Chẳng lẽ nhiều năm trôi qua, họ đã đổi tính à?“Bà nội à, hay là bà nói thẳng vào vấn đề đi ạ?”, gương mặt của Liễu Y Y chẳng hề vui mừng, chỉ có vẻ khó hiểu.Nếu cô và mẹ trở về nhà họ Liễu, nghĩa là sau này nhà họ Liễu sẽ phải chia cổ phần cho thêm một gia đình nữa. Ngày xưa, bà nội vì những lời xúi giục ấy nên mới đuổi họ ra khỏi nhà họ Liễu.

Chương 265: “Không ấm ức chút nào!”