Tác giả:

Quang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn…

Chương 273: "Xin chào ông Lôi!"

Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… Trong phòng tổng thống.Chính giữa chiếc giường có một vệt đỏ thẫm.Phương Minh Nguyệt bình thản mặc quần áo như không hề có chuyện gì xảy ra, sau đó ngồi trang điểm nhẹ trước bàn trang điểm.AdvertisementMà Tôn Hàn thì ngồi hút thuốc ở đầu giường.Thực ra hai chai rượu trắng không đến mức khiến anh say, anh cũng không say.Nhưng men rượu đã kích thích thần kinh của anh, anh đã quá kích động.Advertisement"Cậu Tôn yên tâm, tôi biết tôi không xứng với cậu, tôi cũng không mơ tưởng điều gì".Phương Minh Nguyệt đeo khuyên tai lên, rất hài lòng với dáng vẻ bây giờ của mình."Có một số chuyện đã xảy ra rồi, không thể thay đổi sự thật được", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.Phương Minh Nguyệt quay người lại, nở nụ cười quyến rũ với Tôn Hàn: "Không ngờ cậu chủ của Thiên Cửu môn lại khác người như vậy! Nếu cậu Tôn thấy áy náy thì có thể bao nuôi tôi, tôi rất sẵn lòng"."Với một người có địa vị như cậu Tôn đây thì có thêm vài người phụ nữ không phải rất bình thường sao?""Được rồi, sao cũng được. Cô muốn cái gì thì tôi cho cô cái đó!", Tôn Hàn liếc mắt, anh mỉm cười nhìn Phương Minh Nguyệt."Chuyện ngày kia tôi sẽ lo liệu ổn thỏa, tin rằng hôm đó nhà họ Liễu và cả bố con Cổ Đông đều sẽ có một sự bất ngờ! Cậu Tôn, tôi đi đây!", Phương Minh Nguyệt không nói nhiều, cũng không hề ngại ngùng với Tôn Hàn.Giữa cô ta và Tôn Hàn không có tình yêu, thế nên cũng không có sự mặn nồng ân ái, mỗi người chỉ đều là vì nhu cầu của mình mà thôi.Sau khi Phương Minh Nguyệt đi không lâu, Tôn Hàn cũng rời khỏi khách sạn, anh bắt taxi về công ty.Sau khi đi vào văn phòng, anh ngồi yên tĩnh hồi lâu. Tôn Hàn đột nhiên nhìn về phía vị trí của Liễu Y Y, nơi đó trống không.Trong lòng anh cũng trống rỗng.Giống như Phương Minh Nguyệt nói, anh thực sự rất vô lý. Rõ ràng tối qua còn có một đêm kích thích với Phương Minh Nguyệt, thế mà trong đầu lại luôn nghĩ về Liễu Y Y.Khoảng mười một giờ sáng, điện thoại trong văn phòng reo lên.Tôn Hàn cầm lấy nghe máy."Là tôi, Lôi Dương Quốc đây!""Xin chào ông Lôi!"Ông Lôi nói trong điện thoại: "Tôn Hàn, bên phía trụ sở chính của công ty chúng tôi vẫn mong cậu có thể ở lại bên chi nhánh tiếp tục đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc. Chỉ cần cậu biểu hiện tốt thì nhiều nhất là ba năm, tôi sẽ điều cậu đến trụ sở chính, bồi dưỡng cậu trở thành người nối tiếp tôi!""Thế nên tôi mong rằng cậu có thể suy nghĩ cẩn thận về việc ở lại!"Tôn Hàn bật cười, cũng không giải thích gì: "Xin lỗi ông Lôi, tôi đã quyết định xong rồi!"Ông Lôi thở dài một hơi: "Haizz, thế thì hết cách rồi. Vậy được, trụ sở chính chấp nhận yêu cầu của cậu, chỉ cần cậu có thể giúp trụ sở chính giành được cơ hội hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa thì cậu sẽ được quyền quyết định người kế nhiệm vị trí Tổng giám đốc của chi nhánh Giang Châu!"

Trong phòng tổng thống.

Chính giữa chiếc giường có một vệt đỏ thẫm.

Phương Minh Nguyệt bình thản mặc quần áo như không hề có chuyện gì xảy ra, sau đó ngồi trang điểm nhẹ trước bàn trang điểm.

Advertisement

Mà Tôn Hàn thì ngồi hút thuốc ở đầu giường.

Thực ra hai chai rượu trắng không đến mức khiến anh say, anh cũng không say.

Nhưng men rượu đã kích thích thần kinh của anh, anh đã quá kích động.

Advertisement

"Cậu Tôn yên tâm, tôi biết tôi không xứng với cậu, tôi cũng không mơ tưởng điều gì".

Phương Minh Nguyệt đeo khuyên tai lên, rất hài lòng với dáng vẻ bây giờ của mình.

"Có một số chuyện đã xảy ra rồi, không thể thay đổi sự thật được", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.

Phương Minh Nguyệt quay người lại, nở nụ cười quyến rũ với Tôn Hàn: "Không ngờ cậu chủ của Thiên Cửu môn lại khác người như vậy! Nếu cậu Tôn thấy áy náy thì có thể bao nuôi tôi, tôi rất sẵn lòng".

"Với một người có địa vị như cậu Tôn đây thì có thêm vài người phụ nữ không phải rất bình thường sao?"

"Được rồi, sao cũng được. Cô muốn cái gì thì tôi cho cô cái đó!", Tôn Hàn liếc mắt, anh mỉm cười nhìn Phương Minh Nguyệt.

"Chuyện ngày kia tôi sẽ lo liệu ổn thỏa, tin rằng hôm đó nhà họ Liễu và cả bố con Cổ Đông đều sẽ có một sự bất ngờ! Cậu Tôn, tôi đi đây!", Phương Minh Nguyệt không nói nhiều, cũng không hề ngại ngùng với Tôn Hàn.

Giữa cô ta và Tôn Hàn không có tình yêu, thế nên cũng không có sự mặn nồng ân ái, mỗi người chỉ đều là vì nhu cầu của mình mà thôi.

Sau khi Phương Minh Nguyệt đi không lâu, Tôn Hàn cũng rời khỏi khách sạn, anh bắt taxi về công ty.

Sau khi đi vào văn phòng, anh ngồi yên tĩnh hồi lâu. Tôn Hàn đột nhiên nhìn về phía vị trí của Liễu Y Y, nơi đó trống không.

Trong lòng anh cũng trống rỗng.

Giống như Phương Minh Nguyệt nói, anh thực sự rất vô lý. Rõ ràng tối qua còn có một đêm kích thích với Phương Minh Nguyệt, thế mà trong đầu lại luôn nghĩ về Liễu Y Y.

Khoảng mười một giờ sáng, điện thoại trong văn phòng reo lên.

Tôn Hàn cầm lấy nghe máy.

"Là tôi, Lôi Dương Quốc đây!"

"Xin chào ông Lôi!"

Ông Lôi nói trong điện thoại: "Tôn Hàn, bên phía trụ sở chính của công ty chúng tôi vẫn mong cậu có thể ở lại bên chi nhánh tiếp tục đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc. Chỉ cần cậu biểu hiện tốt thì nhiều nhất là ba năm, tôi sẽ điều cậu đến trụ sở chính, bồi dưỡng cậu trở thành người nối tiếp tôi!"

"Thế nên tôi mong rằng cậu có thể suy nghĩ cẩn thận về việc ở lại!"

Tôn Hàn bật cười, cũng không giải thích gì: "Xin lỗi ông Lôi, tôi đã quyết định xong rồi!"

Ông Lôi thở dài một hơi: "Haizz, thế thì hết cách rồi. Vậy được, trụ sở chính chấp nhận yêu cầu của cậu, chỉ cần cậu có thể giúp trụ sở chính giành được cơ hội hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa thì cậu sẽ được quyền quyết định người kế nhiệm vị trí Tổng giám đốc của chi nhánh Giang Châu!"

Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… Trong phòng tổng thống.Chính giữa chiếc giường có một vệt đỏ thẫm.Phương Minh Nguyệt bình thản mặc quần áo như không hề có chuyện gì xảy ra, sau đó ngồi trang điểm nhẹ trước bàn trang điểm.AdvertisementMà Tôn Hàn thì ngồi hút thuốc ở đầu giường.Thực ra hai chai rượu trắng không đến mức khiến anh say, anh cũng không say.Nhưng men rượu đã kích thích thần kinh của anh, anh đã quá kích động.Advertisement"Cậu Tôn yên tâm, tôi biết tôi không xứng với cậu, tôi cũng không mơ tưởng điều gì".Phương Minh Nguyệt đeo khuyên tai lên, rất hài lòng với dáng vẻ bây giờ của mình."Có một số chuyện đã xảy ra rồi, không thể thay đổi sự thật được", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.Phương Minh Nguyệt quay người lại, nở nụ cười quyến rũ với Tôn Hàn: "Không ngờ cậu chủ của Thiên Cửu môn lại khác người như vậy! Nếu cậu Tôn thấy áy náy thì có thể bao nuôi tôi, tôi rất sẵn lòng"."Với một người có địa vị như cậu Tôn đây thì có thêm vài người phụ nữ không phải rất bình thường sao?""Được rồi, sao cũng được. Cô muốn cái gì thì tôi cho cô cái đó!", Tôn Hàn liếc mắt, anh mỉm cười nhìn Phương Minh Nguyệt."Chuyện ngày kia tôi sẽ lo liệu ổn thỏa, tin rằng hôm đó nhà họ Liễu và cả bố con Cổ Đông đều sẽ có một sự bất ngờ! Cậu Tôn, tôi đi đây!", Phương Minh Nguyệt không nói nhiều, cũng không hề ngại ngùng với Tôn Hàn.Giữa cô ta và Tôn Hàn không có tình yêu, thế nên cũng không có sự mặn nồng ân ái, mỗi người chỉ đều là vì nhu cầu của mình mà thôi.Sau khi Phương Minh Nguyệt đi không lâu, Tôn Hàn cũng rời khỏi khách sạn, anh bắt taxi về công ty.Sau khi đi vào văn phòng, anh ngồi yên tĩnh hồi lâu. Tôn Hàn đột nhiên nhìn về phía vị trí của Liễu Y Y, nơi đó trống không.Trong lòng anh cũng trống rỗng.Giống như Phương Minh Nguyệt nói, anh thực sự rất vô lý. Rõ ràng tối qua còn có một đêm kích thích với Phương Minh Nguyệt, thế mà trong đầu lại luôn nghĩ về Liễu Y Y.Khoảng mười một giờ sáng, điện thoại trong văn phòng reo lên.Tôn Hàn cầm lấy nghe máy."Là tôi, Lôi Dương Quốc đây!""Xin chào ông Lôi!"Ông Lôi nói trong điện thoại: "Tôn Hàn, bên phía trụ sở chính của công ty chúng tôi vẫn mong cậu có thể ở lại bên chi nhánh tiếp tục đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc. Chỉ cần cậu biểu hiện tốt thì nhiều nhất là ba năm, tôi sẽ điều cậu đến trụ sở chính, bồi dưỡng cậu trở thành người nối tiếp tôi!""Thế nên tôi mong rằng cậu có thể suy nghĩ cẩn thận về việc ở lại!"Tôn Hàn bật cười, cũng không giải thích gì: "Xin lỗi ông Lôi, tôi đã quyết định xong rồi!"Ông Lôi thở dài một hơi: "Haizz, thế thì hết cách rồi. Vậy được, trụ sở chính chấp nhận yêu cầu của cậu, chỉ cần cậu có thể giúp trụ sở chính giành được cơ hội hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa thì cậu sẽ được quyền quyết định người kế nhiệm vị trí Tổng giám đốc của chi nhánh Giang Châu!"

Chương 273: "Xin chào ông Lôi!"