Quang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn…
Chương 286: “Không còn việc gì nữa thì tôi xin phép!”
Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhMất bao nhiêu năm Tạ Phương Thư mới leo lên được chức bộ trưởng bộ giáo dục, thế mà bây giờ đã thành công cốc.Khỏi phải nói anh ta đang thấy mất mát đến mức nào.AdvertisementVốn anh ta định xin Tôn Hàn tiếp, nhưng người tìm đến anh ta là Từ Khang Niên có bản lĩnh rất lớn, muốn ba người nhà anh ta biến mất cũng chẳng phải chuyện khó gì.Biết thế này là khai ân rồi nên anh ta không dám nói gì nữa.Tạ Phương Thư thẫn thờ nhìn vợ mình rồi nói: “Còn ngây ra đấy làm gì? Mau xin lỗi đi!”Tần Phụng không cam tâm nên cầu xin Tôn Hàn: “Cậu Tôn, tôi biết lỗi rồi, con trai tôi cũng vậy. Xin cậu tha cho chồng tôi, anh ấy mà mất việc thì chúng tôi không còn gì nữa cả!”AdvertisementTôn Hàn mặt không đổi sắc nói: “Chính chị đã nói con người cũng phân cao thấp giàu nghèo mà. Chị cao sang nên có thể bắt hiệu trưởng đuổi việc cô Hồ và đuổi học con gái tôi. Bây giờ, tôi cũng sang hơn rồi nên khiến chồng chị thất nghiệp cũng có gì là quá đâu!”“Đừng cố đấm ăn xôi nữa, còn lằng nhằng thì chuyện không chỉ đơn giản thế này thôi đâu!”Sợ Tần Phụng lại đắc tội với Tôn Hàn, thêm việc bị mất chức bộ trưởng chẳng dễ gì mới có được, Tạ Phương Thư nổi đoá, tát vợ mình một cái.Sau đó gầm lên: “Tôi bảo cô xin lỗi cơ mà!”“Xin lỗi!”“Xin lỗi!”Tần Phụng không dám nhiều lời, lần lượt quay sang xin lỗi cô Hồ và Đồng Đồng.Tôn Hàn cũng không làm khó chị ta nữa, bèn bảo Tạ Phương Thư dẫn vợ mình về.Một lát sau, cô hiệu trưởng đã mời Tôn Hàn vào phòng làm việc để cảm ơn.“Anh Tôn, cảm ơn anh, nếu không có anh thì Hồ Văn đã mất việc rồi”.Hồ Văn cũng cảm ơn Tôn Hàn: “Anh Tôn, thật lòng cảm ơn anh!”Tôn Hàn thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ ấy mà, mọi người đừng để bụng. À, lý do tôi không cho Đồng Đồng vào trường mẫu giáo quý tộc là bởi không muốn con bé học các thói hư tật xấu”.“Sau này, các cô cùng không cần phải quan tâm đặc biệt tới con bé, nếu nó làm sai thì cứ phạt, đừng lo sợ gì cả!”Cô hiệu trưởng và Hồ Văn đều gật đầu.“Không còn việc gì nữa thì tôi xin phép!”“Để tôi tiễn anh!”, Hồ Văn lập tức xung phong.“Không cần đâu, cô nên xử lý vết thương ở chân đi!”, Tôn Hàn quay người rồi xua tay.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương có nội dung hình ảnh
Mất bao nhiêu năm Tạ Phương Thư mới leo lên được chức bộ trưởng bộ giáo dục, thế mà bây giờ đã thành công cốc.
Khỏi phải nói anh ta đang thấy mất mát đến mức nào.
Advertisement
Vốn anh ta định xin Tôn Hàn tiếp, nhưng người tìm đến anh ta là Từ Khang Niên có bản lĩnh rất lớn, muốn ba người nhà anh ta biến mất cũng chẳng phải chuyện khó gì.
Biết thế này là khai ân rồi nên anh ta không dám nói gì nữa.
Tạ Phương Thư thẫn thờ nhìn vợ mình rồi nói: “Còn ngây ra đấy làm gì? Mau xin lỗi đi!”
Tần Phụng không cam tâm nên cầu xin Tôn Hàn: “Cậu Tôn, tôi biết lỗi rồi, con trai tôi cũng vậy. Xin cậu tha cho chồng tôi, anh ấy mà mất việc thì chúng tôi không còn gì nữa cả!”
Advertisement
Tôn Hàn mặt không đổi sắc nói: “Chính chị đã nói con người cũng phân cao thấp giàu nghèo mà. Chị cao sang nên có thể bắt hiệu trưởng đuổi việc cô Hồ và đuổi học con gái tôi. Bây giờ, tôi cũng sang hơn rồi nên khiến chồng chị thất nghiệp cũng có gì là quá đâu!”
“Đừng cố đấm ăn xôi nữa, còn lằng nhằng thì chuyện không chỉ đơn giản thế này thôi đâu!”
Sợ Tần Phụng lại đắc tội với Tôn Hàn, thêm việc bị mất chức bộ trưởng chẳng dễ gì mới có được, Tạ Phương Thư nổi đoá, tát vợ mình một cái.
Sau đó gầm lên: “Tôi bảo cô xin lỗi cơ mà!”
“Xin lỗi!”
“Xin lỗi!”
Tần Phụng không dám nhiều lời, lần lượt quay sang xin lỗi cô Hồ và Đồng Đồng.
Tôn Hàn cũng không làm khó chị ta nữa, bèn bảo Tạ Phương Thư dẫn vợ mình về.
Một lát sau, cô hiệu trưởng đã mời Tôn Hàn vào phòng làm việc để cảm ơn.
“Anh Tôn, cảm ơn anh, nếu không có anh thì Hồ Văn đã mất việc rồi”.
Hồ Văn cũng cảm ơn Tôn Hàn: “Anh Tôn, thật lòng cảm ơn anh!”
Tôn Hàn thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ ấy mà, mọi người đừng để bụng. À, lý do tôi không cho Đồng Đồng vào trường mẫu giáo quý tộc là bởi không muốn con bé học các thói hư tật xấu”.
“Sau này, các cô cùng không cần phải quan tâm đặc biệt tới con bé, nếu nó làm sai thì cứ phạt, đừng lo sợ gì cả!”
Cô hiệu trưởng và Hồ Văn đều gật đầu.
“Không còn việc gì nữa thì tôi xin phép!”
“Để tôi tiễn anh!”, Hồ Văn lập tức xung phong.
“Không cần đâu, cô nên xử lý vết thương ở chân đi!”, Tôn Hàn quay người rồi xua tay.
Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhMất bao nhiêu năm Tạ Phương Thư mới leo lên được chức bộ trưởng bộ giáo dục, thế mà bây giờ đã thành công cốc.Khỏi phải nói anh ta đang thấy mất mát đến mức nào.AdvertisementVốn anh ta định xin Tôn Hàn tiếp, nhưng người tìm đến anh ta là Từ Khang Niên có bản lĩnh rất lớn, muốn ba người nhà anh ta biến mất cũng chẳng phải chuyện khó gì.Biết thế này là khai ân rồi nên anh ta không dám nói gì nữa.Tạ Phương Thư thẫn thờ nhìn vợ mình rồi nói: “Còn ngây ra đấy làm gì? Mau xin lỗi đi!”Tần Phụng không cam tâm nên cầu xin Tôn Hàn: “Cậu Tôn, tôi biết lỗi rồi, con trai tôi cũng vậy. Xin cậu tha cho chồng tôi, anh ấy mà mất việc thì chúng tôi không còn gì nữa cả!”AdvertisementTôn Hàn mặt không đổi sắc nói: “Chính chị đã nói con người cũng phân cao thấp giàu nghèo mà. Chị cao sang nên có thể bắt hiệu trưởng đuổi việc cô Hồ và đuổi học con gái tôi. Bây giờ, tôi cũng sang hơn rồi nên khiến chồng chị thất nghiệp cũng có gì là quá đâu!”“Đừng cố đấm ăn xôi nữa, còn lằng nhằng thì chuyện không chỉ đơn giản thế này thôi đâu!”Sợ Tần Phụng lại đắc tội với Tôn Hàn, thêm việc bị mất chức bộ trưởng chẳng dễ gì mới có được, Tạ Phương Thư nổi đoá, tát vợ mình một cái.Sau đó gầm lên: “Tôi bảo cô xin lỗi cơ mà!”“Xin lỗi!”“Xin lỗi!”Tần Phụng không dám nhiều lời, lần lượt quay sang xin lỗi cô Hồ và Đồng Đồng.Tôn Hàn cũng không làm khó chị ta nữa, bèn bảo Tạ Phương Thư dẫn vợ mình về.Một lát sau, cô hiệu trưởng đã mời Tôn Hàn vào phòng làm việc để cảm ơn.“Anh Tôn, cảm ơn anh, nếu không có anh thì Hồ Văn đã mất việc rồi”.Hồ Văn cũng cảm ơn Tôn Hàn: “Anh Tôn, thật lòng cảm ơn anh!”Tôn Hàn thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ ấy mà, mọi người đừng để bụng. À, lý do tôi không cho Đồng Đồng vào trường mẫu giáo quý tộc là bởi không muốn con bé học các thói hư tật xấu”.“Sau này, các cô cùng không cần phải quan tâm đặc biệt tới con bé, nếu nó làm sai thì cứ phạt, đừng lo sợ gì cả!”Cô hiệu trưởng và Hồ Văn đều gật đầu.“Không còn việc gì nữa thì tôi xin phép!”“Để tôi tiễn anh!”, Hồ Văn lập tức xung phong.“Không cần đâu, cô nên xử lý vết thương ở chân đi!”, Tôn Hàn quay người rồi xua tay.