Quang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn…
Chương 333: Nhưng tiếc là giờ hối hận cũng đã muộn rồi!
Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… "Tổng giám đốc Tôn gì cơ? Chẳng phải trong lòng anh vẫn luôn cho rằng anh mới chính là Tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy sao?", Tôn Hàn lạnh lùng châm chọc.Vương Bách Xuyên ngẩn ra, sau đó vội vàng nở nụ cười hòa nhã: "Tổng giám đốc Tôn, anh nói gì vậy, anh vẫn luôn là Tổng giám đốc của chi nhánh chúng ta mà! Sao anh lại làm thế này, nếu anh cần tìm tôi thì gọi điện là được rồi, không cần phải... cần đến nhiều người như thế này đâu!""Tìm anh? Tôi muốn giết anh!", Tôn Hàn bật cười khinh thường, nhưng đôi mắt anh không hề dao động, hoàn toàn không có chút ý cười.AdvertisementVương Bách Xuyên liền hoảng hốt: "Tổng giám đốc Tôn, anh đừng đùa nữa. Tôi có làm gì anh đâu, tôi, tôi, tôi...""Anh chi hai trăm nghìn tệ để Triệu An đâm Liễu Y Y, mới có mấy tiếng trôi qua thôi mà sao đã quên sạch sẽ rồi? Vương Bách Xuyên, trí nhớ của anh kém thật đấy nhỉ?""....AdvertisementSắc mặt Vương Bách Xuyên liền thay đổi, sao Tôn Hàn lại biết hết vậy!Nhưng hắn ta không thể thừa nhận chuyện này.Vương Bách Xuyên phủ nhận rất quả quyết: "Tổng giám đốc Tôn, anh đừng nói linh tinh. Liễu Y Y bị tai nạn xe là chuyện không ai mong muốn, sao có thể liên quan đến tôi được? Tổng giám đốc Tôn, thực sự không liên quan đến tôi! Tôi xin thề với trời!""Ha ha, nếu tôi đã muốn giết anh thì tôi sẽ chẳng thèm hãm hại vu oan làm gì. Nói thật đi, là ai đã giật dây anh! Nếu lúc này mà anh còn không nói thì sẽ đánh mất cơ hội sống cuối cùng đấy"."Tổng giám đốc Tôn, tôi...""Chôn đi!""Là tôi là tôi, Tổng giám đốc Tôn, có người ép tôi làm. Ông già đó cầm khẩu súng chĩa vào đầu tôi ép tôi làm!"Vương Bách Xuyên muốn phủ nhận đến cùng, nhưng chỉ cần nghe thấy chữ 'chôn' là hai chân đã run cầm cập, liền khai hết ra.Hắn ta không thể ngờ Tôn Hàn lại có giao thiệp với người của giới xã hội đen, nếu biết thế thì hắn ta tuyệt đối không ra tay với Liễu Y Y!Nhưng tiếc là giờ hối hận cũng đã muộn rồi!Một điếu thuốc rơi xuống đất, Tôn Hàn lại châm tiếp một điếu, lạnh nhạt mói: "Nói đi".Nửa tiếng sau.Vương Bách Xuyên bị đưa ra ngoài.Trong sảnh quán bar chỉ còn ba người Tôn Hàn, Từ Khang Niên và Chu Lão Lục."Cậu chủ, Vương Bách Xuyên đã gặp cậu ở đây thì không nên bỏ qua cho hắn ta như vậy. Cách tốt nhất chính là tống hắn ta vào ngục, sau đó..."Chu Lão Lục làm động tác cắt cổ.Vương Bách Xuyên chỉ là một kẻ bị giật dây, Tôn Hàn cũng không quan tâm lắm: "Các người sắp xếp là được"."Đúng rồi, các người có ấn tượng về ông già bí ẩn đã sai khiến Vương Bách Xuyên không?"Chu Lão Lục và Từ Khang Niên đều lắc đầu.Từ Khang Niên nói: "Súng cũng không khó kiếm, nhưng nếu đem theo bên người thì dễ gặp rắc rối. Thành phố Giang Châu không có ông trùm nào lại hống hách như vậy, chỉ e là người đến từ bên ngoài!"
"Tổng giám đốc Tôn gì cơ? Chẳng phải trong lòng anh vẫn luôn cho rằng anh mới chính là Tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy sao?", Tôn Hàn lạnh lùng châm chọc.
Vương Bách Xuyên ngẩn ra, sau đó vội vàng nở nụ cười hòa nhã: "Tổng giám đốc Tôn, anh nói gì vậy, anh vẫn luôn là Tổng giám đốc của chi nhánh chúng ta mà! Sao anh lại làm thế này, nếu anh cần tìm tôi thì gọi điện là được rồi, không cần phải... cần đến nhiều người như thế này đâu!"
"Tìm anh? Tôi muốn giết anh!", Tôn Hàn bật cười khinh thường, nhưng đôi mắt anh không hề dao động, hoàn toàn không có chút ý cười.
Advertisement
Vương Bách Xuyên liền hoảng hốt: "Tổng giám đốc Tôn, anh đừng đùa nữa. Tôi có làm gì anh đâu, tôi, tôi, tôi..."
"Anh chi hai trăm nghìn tệ để Triệu An đâm Liễu Y Y, mới có mấy tiếng trôi qua thôi mà sao đã quên sạch sẽ rồi? Vương Bách Xuyên, trí nhớ của anh kém thật đấy nhỉ?"
"....
Advertisement
Sắc mặt Vương Bách Xuyên liền thay đổi, sao Tôn Hàn lại biết hết vậy!
Nhưng hắn ta không thể thừa nhận chuyện này.
Vương Bách Xuyên phủ nhận rất quả quyết: "Tổng giám đốc Tôn, anh đừng nói linh tinh. Liễu Y Y bị tai nạn xe là chuyện không ai mong muốn, sao có thể liên quan đến tôi được? Tổng giám đốc Tôn, thực sự không liên quan đến tôi! Tôi xin thề với trời!"
"Ha ha, nếu tôi đã muốn giết anh thì tôi sẽ chẳng thèm hãm hại vu oan làm gì. Nói thật đi, là ai đã giật dây anh! Nếu lúc này mà anh còn không nói thì sẽ đánh mất cơ hội sống cuối cùng đấy".
"Tổng giám đốc Tôn, tôi..."
"Chôn đi!"
"Là tôi là tôi, Tổng giám đốc Tôn, có người ép tôi làm. Ông già đó cầm khẩu súng chĩa vào đầu tôi ép tôi làm!"
Vương Bách Xuyên muốn phủ nhận đến cùng, nhưng chỉ cần nghe thấy chữ 'chôn' là hai chân đã run cầm cập, liền khai hết ra.
Hắn ta không thể ngờ Tôn Hàn lại có giao thiệp với người của giới xã hội đen, nếu biết thế thì hắn ta tuyệt đối không ra tay với Liễu Y Y!
Nhưng tiếc là giờ hối hận cũng đã muộn rồi!
Một điếu thuốc rơi xuống đất, Tôn Hàn lại châm tiếp một điếu, lạnh nhạt mói: "Nói đi".
Nửa tiếng sau.
Vương Bách Xuyên bị đưa ra ngoài.
Trong sảnh quán bar chỉ còn ba người Tôn Hàn, Từ Khang Niên và Chu Lão Lục.
"Cậu chủ, Vương Bách Xuyên đã gặp cậu ở đây thì không nên bỏ qua cho hắn ta như vậy. Cách tốt nhất chính là tống hắn ta vào ngục, sau đó..."
Chu Lão Lục làm động tác cắt cổ.
Vương Bách Xuyên chỉ là một kẻ bị giật dây, Tôn Hàn cũng không quan tâm lắm: "Các người sắp xếp là được".
"Đúng rồi, các người có ấn tượng về ông già bí ẩn đã sai khiến Vương Bách Xuyên không?"
Chu Lão Lục và Từ Khang Niên đều lắc đầu.
Từ Khang Niên nói: "Súng cũng không khó kiếm, nhưng nếu đem theo bên người thì dễ gặp rắc rối. Thành phố Giang Châu không có ông trùm nào lại hống hách như vậy, chỉ e là người đến từ bên ngoài!"
Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… "Tổng giám đốc Tôn gì cơ? Chẳng phải trong lòng anh vẫn luôn cho rằng anh mới chính là Tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy sao?", Tôn Hàn lạnh lùng châm chọc.Vương Bách Xuyên ngẩn ra, sau đó vội vàng nở nụ cười hòa nhã: "Tổng giám đốc Tôn, anh nói gì vậy, anh vẫn luôn là Tổng giám đốc của chi nhánh chúng ta mà! Sao anh lại làm thế này, nếu anh cần tìm tôi thì gọi điện là được rồi, không cần phải... cần đến nhiều người như thế này đâu!""Tìm anh? Tôi muốn giết anh!", Tôn Hàn bật cười khinh thường, nhưng đôi mắt anh không hề dao động, hoàn toàn không có chút ý cười.AdvertisementVương Bách Xuyên liền hoảng hốt: "Tổng giám đốc Tôn, anh đừng đùa nữa. Tôi có làm gì anh đâu, tôi, tôi, tôi...""Anh chi hai trăm nghìn tệ để Triệu An đâm Liễu Y Y, mới có mấy tiếng trôi qua thôi mà sao đã quên sạch sẽ rồi? Vương Bách Xuyên, trí nhớ của anh kém thật đấy nhỉ?""....AdvertisementSắc mặt Vương Bách Xuyên liền thay đổi, sao Tôn Hàn lại biết hết vậy!Nhưng hắn ta không thể thừa nhận chuyện này.Vương Bách Xuyên phủ nhận rất quả quyết: "Tổng giám đốc Tôn, anh đừng nói linh tinh. Liễu Y Y bị tai nạn xe là chuyện không ai mong muốn, sao có thể liên quan đến tôi được? Tổng giám đốc Tôn, thực sự không liên quan đến tôi! Tôi xin thề với trời!""Ha ha, nếu tôi đã muốn giết anh thì tôi sẽ chẳng thèm hãm hại vu oan làm gì. Nói thật đi, là ai đã giật dây anh! Nếu lúc này mà anh còn không nói thì sẽ đánh mất cơ hội sống cuối cùng đấy"."Tổng giám đốc Tôn, tôi...""Chôn đi!""Là tôi là tôi, Tổng giám đốc Tôn, có người ép tôi làm. Ông già đó cầm khẩu súng chĩa vào đầu tôi ép tôi làm!"Vương Bách Xuyên muốn phủ nhận đến cùng, nhưng chỉ cần nghe thấy chữ 'chôn' là hai chân đã run cầm cập, liền khai hết ra.Hắn ta không thể ngờ Tôn Hàn lại có giao thiệp với người của giới xã hội đen, nếu biết thế thì hắn ta tuyệt đối không ra tay với Liễu Y Y!Nhưng tiếc là giờ hối hận cũng đã muộn rồi!Một điếu thuốc rơi xuống đất, Tôn Hàn lại châm tiếp một điếu, lạnh nhạt mói: "Nói đi".Nửa tiếng sau.Vương Bách Xuyên bị đưa ra ngoài.Trong sảnh quán bar chỉ còn ba người Tôn Hàn, Từ Khang Niên và Chu Lão Lục."Cậu chủ, Vương Bách Xuyên đã gặp cậu ở đây thì không nên bỏ qua cho hắn ta như vậy. Cách tốt nhất chính là tống hắn ta vào ngục, sau đó..."Chu Lão Lục làm động tác cắt cổ.Vương Bách Xuyên chỉ là một kẻ bị giật dây, Tôn Hàn cũng không quan tâm lắm: "Các người sắp xếp là được"."Đúng rồi, các người có ấn tượng về ông già bí ẩn đã sai khiến Vương Bách Xuyên không?"Chu Lão Lục và Từ Khang Niên đều lắc đầu.Từ Khang Niên nói: "Súng cũng không khó kiếm, nhưng nếu đem theo bên người thì dễ gặp rắc rối. Thành phố Giang Châu không có ông trùm nào lại hống hách như vậy, chỉ e là người đến từ bên ngoài!"