Quang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn…
Chương 364: Có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi là được!”
Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhThấy Liễu Y Y đã gặm xong quả táo nho nhỏ, Tôn Hàn mới đứng dậy với vẻ lưu luyến, “Anh đi nhé”.“Ơ, về sớm vậy à?”, Liễu Y Y hơi quyến luyến nên liền buột miệng nói ra. Rồi ngay sau đó, cô đã cảm thấy xấu hổ, đành gượng gạo giải thích, “Tôi chỉ cảm thấy, cảm thấy… Anh đi đi”.AdvertisementGiải thích cái quái gì chứ!Tôn Hàn lắc đầu cười. Anh vốn muốn ở lại thêm lát nữa, nhưng hình như không cần thiết lắm.Không nói gì nữa, anh xoay người rời đi.Trần Hương vẫn đứng canh ngoài cửa, thấy Tôn Hàn bước ra bèn buột miệng hỏi, “Tổng giám đốc Tôn, anh về sớm thế ạ?”Từ lúc bước vào đến giờ còn chưa đến hai mươi phút mà.Advertisement“Ừ, cô chú ý chăm sóc Y Y nhé. Nói mới nhớ, cô ấy cũng là cấp trên của con, nịnh nọt một tí cũng phải!”, Tôn Hàn lại đùa.“Tôi biết mà. Sau khi Y Y về nhà rồi, tôi cũng sẽ thường xuyên ghé thăm!”Chức phó tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy rơi xuống đầu Trần Hương, trong lòng cô ta hiểu rất rõ, đây cũng là phần thưởng mà cô nhận được vì đã trông nom Liễu Y Y.Chỉ vì điều này thôi, Trần Hương đã không dám có một chút lơ là trong việc chăm sóc cho Liễu Y Y rồi.“Ừ, tôi đi đây! Có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi là được!”“Vâng”.Bốn giờ chiều, Tôn Hàn đến trường đón Đồng Đồng rồi trở về biệt thự.Không có Liễu Y Y ở nhà, đối với Đồng Đồng mà nói, tựa như thiếu mất sức sống vậy. Cô bé làm gì cũng mặt ủ mày chau.“Bố ơi, đến khi nào dì Y Y mới khoẻ lại ạ?”Tôn Hàn đang nấu cơm trong bếp, Đồng Đồng bèn ân cần sà lại hỏi chuyện.Dù Đồng Đồng không hỏi, Tôn Hàn cũng sẽ chủ động nói với cô bé. Anh vừa xào rau vừa bảo, “Ngày mai dì Y Y có thể xuất viện rồi đấy!”“Hoan hô! Dì Y Y đã khoẻ chưa ạ? Có thể chơi với con rồi chứ ạ?!”Nghe tin Liễu Y Y sắp xuất viện, Đồng Đồng hào hứng vô cùng.Tôn Hàn bật cười, bèn nghiêm túc giải thích, “Dì Y Y chỉ mới xuất viện thôi, vết thương chưa khỏi hẳn, không thể chơi cùng con đâu!”“Thế, con có muốn đến nhà dì Y Y ở vài hôm không nào?”“Muốn ạ!”, Đồng Đồng đáp ngay.Nhưng chỉ chốc lát sau, cô bé đã phát hiện một vấn đề khác, vừa tha thiết nhìn anh vừa hỏi, “Vậy bố thì sao ạ? Bố cũng đến đó chứ ạ?”“Bố không đi đâu”.“Thế ạ…”Đồng Đồng lập tức cảm thấy lúng túng.
Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhThấy Liễu Y Y đã gặm xong quả táo nho nhỏ, Tôn Hàn mới đứng dậy với vẻ lưu luyến, “Anh đi nhé”.“Ơ, về sớm vậy à?”, Liễu Y Y hơi quyến luyến nên liền buột miệng nói ra. Rồi ngay sau đó, cô đã cảm thấy xấu hổ, đành gượng gạo giải thích, “Tôi chỉ cảm thấy, cảm thấy… Anh đi đi”.AdvertisementGiải thích cái quái gì chứ!Tôn Hàn lắc đầu cười. Anh vốn muốn ở lại thêm lát nữa, nhưng hình như không cần thiết lắm.Không nói gì nữa, anh xoay người rời đi.Trần Hương vẫn đứng canh ngoài cửa, thấy Tôn Hàn bước ra bèn buột miệng hỏi, “Tổng giám đốc Tôn, anh về sớm thế ạ?”Từ lúc bước vào đến giờ còn chưa đến hai mươi phút mà.Advertisement“Ừ, cô chú ý chăm sóc Y Y nhé. Nói mới nhớ, cô ấy cũng là cấp trên của con, nịnh nọt một tí cũng phải!”, Tôn Hàn lại đùa.“Tôi biết mà. Sau khi Y Y về nhà rồi, tôi cũng sẽ thường xuyên ghé thăm!”Chức phó tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy rơi xuống đầu Trần Hương, trong lòng cô ta hiểu rất rõ, đây cũng là phần thưởng mà cô nhận được vì đã trông nom Liễu Y Y.Chỉ vì điều này thôi, Trần Hương đã không dám có một chút lơ là trong việc chăm sóc cho Liễu Y Y rồi.“Ừ, tôi đi đây! Có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi là được!”“Vâng”.Bốn giờ chiều, Tôn Hàn đến trường đón Đồng Đồng rồi trở về biệt thự.Không có Liễu Y Y ở nhà, đối với Đồng Đồng mà nói, tựa như thiếu mất sức sống vậy. Cô bé làm gì cũng mặt ủ mày chau.“Bố ơi, đến khi nào dì Y Y mới khoẻ lại ạ?”Tôn Hàn đang nấu cơm trong bếp, Đồng Đồng bèn ân cần sà lại hỏi chuyện.Dù Đồng Đồng không hỏi, Tôn Hàn cũng sẽ chủ động nói với cô bé. Anh vừa xào rau vừa bảo, “Ngày mai dì Y Y có thể xuất viện rồi đấy!”“Hoan hô! Dì Y Y đã khoẻ chưa ạ? Có thể chơi với con rồi chứ ạ?!”Nghe tin Liễu Y Y sắp xuất viện, Đồng Đồng hào hứng vô cùng.Tôn Hàn bật cười, bèn nghiêm túc giải thích, “Dì Y Y chỉ mới xuất viện thôi, vết thương chưa khỏi hẳn, không thể chơi cùng con đâu!”“Thế, con có muốn đến nhà dì Y Y ở vài hôm không nào?”“Muốn ạ!”, Đồng Đồng đáp ngay.Nhưng chỉ chốc lát sau, cô bé đã phát hiện một vấn đề khác, vừa tha thiết nhìn anh vừa hỏi, “Vậy bố thì sao ạ? Bố cũng đến đó chứ ạ?”“Bố không đi đâu”.“Thế ạ…”Đồng Đồng lập tức cảm thấy lúng túng.
Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhThấy Liễu Y Y đã gặm xong quả táo nho nhỏ, Tôn Hàn mới đứng dậy với vẻ lưu luyến, “Anh đi nhé”.“Ơ, về sớm vậy à?”, Liễu Y Y hơi quyến luyến nên liền buột miệng nói ra. Rồi ngay sau đó, cô đã cảm thấy xấu hổ, đành gượng gạo giải thích, “Tôi chỉ cảm thấy, cảm thấy… Anh đi đi”.AdvertisementGiải thích cái quái gì chứ!Tôn Hàn lắc đầu cười. Anh vốn muốn ở lại thêm lát nữa, nhưng hình như không cần thiết lắm.Không nói gì nữa, anh xoay người rời đi.Trần Hương vẫn đứng canh ngoài cửa, thấy Tôn Hàn bước ra bèn buột miệng hỏi, “Tổng giám đốc Tôn, anh về sớm thế ạ?”Từ lúc bước vào đến giờ còn chưa đến hai mươi phút mà.Advertisement“Ừ, cô chú ý chăm sóc Y Y nhé. Nói mới nhớ, cô ấy cũng là cấp trên của con, nịnh nọt một tí cũng phải!”, Tôn Hàn lại đùa.“Tôi biết mà. Sau khi Y Y về nhà rồi, tôi cũng sẽ thường xuyên ghé thăm!”Chức phó tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy rơi xuống đầu Trần Hương, trong lòng cô ta hiểu rất rõ, đây cũng là phần thưởng mà cô nhận được vì đã trông nom Liễu Y Y.Chỉ vì điều này thôi, Trần Hương đã không dám có một chút lơ là trong việc chăm sóc cho Liễu Y Y rồi.“Ừ, tôi đi đây! Có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi là được!”“Vâng”.Bốn giờ chiều, Tôn Hàn đến trường đón Đồng Đồng rồi trở về biệt thự.Không có Liễu Y Y ở nhà, đối với Đồng Đồng mà nói, tựa như thiếu mất sức sống vậy. Cô bé làm gì cũng mặt ủ mày chau.“Bố ơi, đến khi nào dì Y Y mới khoẻ lại ạ?”Tôn Hàn đang nấu cơm trong bếp, Đồng Đồng bèn ân cần sà lại hỏi chuyện.Dù Đồng Đồng không hỏi, Tôn Hàn cũng sẽ chủ động nói với cô bé. Anh vừa xào rau vừa bảo, “Ngày mai dì Y Y có thể xuất viện rồi đấy!”“Hoan hô! Dì Y Y đã khoẻ chưa ạ? Có thể chơi với con rồi chứ ạ?!”Nghe tin Liễu Y Y sắp xuất viện, Đồng Đồng hào hứng vô cùng.Tôn Hàn bật cười, bèn nghiêm túc giải thích, “Dì Y Y chỉ mới xuất viện thôi, vết thương chưa khỏi hẳn, không thể chơi cùng con đâu!”“Thế, con có muốn đến nhà dì Y Y ở vài hôm không nào?”“Muốn ạ!”, Đồng Đồng đáp ngay.Nhưng chỉ chốc lát sau, cô bé đã phát hiện một vấn đề khác, vừa tha thiết nhìn anh vừa hỏi, “Vậy bố thì sao ạ? Bố cũng đến đó chứ ạ?”“Bố không đi đâu”.“Thế ạ…”Đồng Đồng lập tức cảm thấy lúng túng.