Quang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn…
Chương 389: Cậu ta hỏi thế này là cố ý làm người ta ngại hay sao!
Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… "Đương nhiên rồi, mẹ là mẹ con mà!"....AdvertisementNgày hôm sau, Tôn Hàn đi dạo quanh Mục Thành. Anh ngắm nhìn những tòa nhà hoặc quen thuộc, hoặc đã trở nên xa lạ mà nhớ về những ký ức ngày xưa.Anh lớn lên ở Mục Thành, thành phố này có ý nghĩa rất đặc biệt đối với anh.Hôm qua anh định bảo mẹ nuôi đưa anh số điện thoại của em gái rồi hẹn ra gặp mặt. Anh muốn hỏi xem những năm nay em gái anh có sống tốt không.Nhưng mẹ nuôi lại lấp liếm, bảo em gái anh đã đổi số điện thoại mới, họ cũng không biết.AdvertisementTuy Tôn Hàn thấy kỳ lạ, nhưng mẹ nuôi không muốn nói, ép hỏi cũng không chịu ho he gì, thế nên đành tạm để đấy.Anh phải quay về lúc công ty bất động sản Phong Quyên lên sàn chứng khoán để ngả bài, còn khoảng gần mười ngày nữa, thế nên cũng không vội.Bất giác Tôn Hàn đã đi đến bên ngoài một bức tường quây cao vút.Bên trong là những tán cây xanh rì, có rất nhiều chạc cây vươn ra từ bên trong tường, tạo thành một quãng đường râm mát.Trường Nhất Trung của Mục Thành, cũng là trường cấp 3 tốt nhất nơi đây!Tôn Hàn nhìn vào bên trong, từ khu giảng đường đến nhà ăn, rồi đến khu nhà ngủ, tất cả đều quen thuộc đến lạ.Mấy tòa nhà to nhất của Nhất Trung vẫn như vậy, không hề thay đổi.Lúc này đã đến trưa, Tôn Hàn đi từ cổng bên hông đến cổng chính, có rất nhiều học sinh đi ra khỏi trường, túm năm tụm ba, cười nói vui vẻ, đủ loại sắc thái.Tôn Hàn cứ đứng ở góc xa điềm tĩnh ngắm nhìn, anh châm điếu thuốc nhìn họ mà như nhìn thấy mình của ngày xưa.Nếu như năm đó mẹ nuôi không ép anh bỏ học thì anh sẽ không tiếc nuối đến vậy."Tôn Hàn!!"Đột nhiên, một giọng nói vang lên.Tôn Hàn nhìn qua chỗ đó, anh nhìn thấy một người đàn ông đeo kính mặc vest xám, ăn mặc đúng chuẩn giáo viên đi tới.Anh suy nghĩ một thoáng rồi bật cười, thốt lên: "Ngô Tuyết Phong!"Lớp trưởng năm đó của anh, Ngô Tuyết Phong!“Là cậu thật à? Suýt nữa tôi còn tưởng mình nhận nhầm người cơ, dạo này sao rồi?”Ngô Tuyết Phong nhìn người bạn học cũ đã lâu không gặp là Tôn Hàn, sau đó nhiệt tình hỏi thăm. Nhưng sau khi hỏi câu đó, cậu ta lại có vẻ lúng túng, như đã chọn sai câu hỏi.Tôn Hàn phạm tội cưỡng bức rồi bị bắt vào tù không phải chuyện bí mất gì trong nhóm học sinh của họ. Bây giờ, anh lại ăn mặc bình thường thế này, chắc cuộc sống cũng chẳng ra sao rồi.Cậu ta hỏi thế này là cố ý làm người ta ngại hay sao!Nhưng Tôn Hàn không nghĩ phức tạp như vậy, anh mỉm cười nói: “Tôi vẫn ổn, còn cậu thì sao? Giờ làm giáo viên dạy lớp mười à?”
Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… "Đương nhiên rồi, mẹ là mẹ con mà!"....AdvertisementNgày hôm sau, Tôn Hàn đi dạo quanh Mục Thành. Anh ngắm nhìn những tòa nhà hoặc quen thuộc, hoặc đã trở nên xa lạ mà nhớ về những ký ức ngày xưa.Anh lớn lên ở Mục Thành, thành phố này có ý nghĩa rất đặc biệt đối với anh.Hôm qua anh định bảo mẹ nuôi đưa anh số điện thoại của em gái rồi hẹn ra gặp mặt. Anh muốn hỏi xem những năm nay em gái anh có sống tốt không.Nhưng mẹ nuôi lại lấp liếm, bảo em gái anh đã đổi số điện thoại mới, họ cũng không biết.AdvertisementTuy Tôn Hàn thấy kỳ lạ, nhưng mẹ nuôi không muốn nói, ép hỏi cũng không chịu ho he gì, thế nên đành tạm để đấy.Anh phải quay về lúc công ty bất động sản Phong Quyên lên sàn chứng khoán để ngả bài, còn khoảng gần mười ngày nữa, thế nên cũng không vội.Bất giác Tôn Hàn đã đi đến bên ngoài một bức tường quây cao vút.Bên trong là những tán cây xanh rì, có rất nhiều chạc cây vươn ra từ bên trong tường, tạo thành một quãng đường râm mát.Trường Nhất Trung của Mục Thành, cũng là trường cấp 3 tốt nhất nơi đây!Tôn Hàn nhìn vào bên trong, từ khu giảng đường đến nhà ăn, rồi đến khu nhà ngủ, tất cả đều quen thuộc đến lạ.Mấy tòa nhà to nhất của Nhất Trung vẫn như vậy, không hề thay đổi.Lúc này đã đến trưa, Tôn Hàn đi từ cổng bên hông đến cổng chính, có rất nhiều học sinh đi ra khỏi trường, túm năm tụm ba, cười nói vui vẻ, đủ loại sắc thái.Tôn Hàn cứ đứng ở góc xa điềm tĩnh ngắm nhìn, anh châm điếu thuốc nhìn họ mà như nhìn thấy mình của ngày xưa.Nếu như năm đó mẹ nuôi không ép anh bỏ học thì anh sẽ không tiếc nuối đến vậy."Tôn Hàn!!"Đột nhiên, một giọng nói vang lên.Tôn Hàn nhìn qua chỗ đó, anh nhìn thấy một người đàn ông đeo kính mặc vest xám, ăn mặc đúng chuẩn giáo viên đi tới.Anh suy nghĩ một thoáng rồi bật cười, thốt lên: "Ngô Tuyết Phong!"Lớp trưởng năm đó của anh, Ngô Tuyết Phong!“Là cậu thật à? Suýt nữa tôi còn tưởng mình nhận nhầm người cơ, dạo này sao rồi?”Ngô Tuyết Phong nhìn người bạn học cũ đã lâu không gặp là Tôn Hàn, sau đó nhiệt tình hỏi thăm. Nhưng sau khi hỏi câu đó, cậu ta lại có vẻ lúng túng, như đã chọn sai câu hỏi.Tôn Hàn phạm tội cưỡng bức rồi bị bắt vào tù không phải chuyện bí mất gì trong nhóm học sinh của họ. Bây giờ, anh lại ăn mặc bình thường thế này, chắc cuộc sống cũng chẳng ra sao rồi.Cậu ta hỏi thế này là cố ý làm người ta ngại hay sao!Nhưng Tôn Hàn không nghĩ phức tạp như vậy, anh mỉm cười nói: “Tôi vẫn ổn, còn cậu thì sao? Giờ làm giáo viên dạy lớp mười à?”
Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… "Đương nhiên rồi, mẹ là mẹ con mà!"....AdvertisementNgày hôm sau, Tôn Hàn đi dạo quanh Mục Thành. Anh ngắm nhìn những tòa nhà hoặc quen thuộc, hoặc đã trở nên xa lạ mà nhớ về những ký ức ngày xưa.Anh lớn lên ở Mục Thành, thành phố này có ý nghĩa rất đặc biệt đối với anh.Hôm qua anh định bảo mẹ nuôi đưa anh số điện thoại của em gái rồi hẹn ra gặp mặt. Anh muốn hỏi xem những năm nay em gái anh có sống tốt không.Nhưng mẹ nuôi lại lấp liếm, bảo em gái anh đã đổi số điện thoại mới, họ cũng không biết.AdvertisementTuy Tôn Hàn thấy kỳ lạ, nhưng mẹ nuôi không muốn nói, ép hỏi cũng không chịu ho he gì, thế nên đành tạm để đấy.Anh phải quay về lúc công ty bất động sản Phong Quyên lên sàn chứng khoán để ngả bài, còn khoảng gần mười ngày nữa, thế nên cũng không vội.Bất giác Tôn Hàn đã đi đến bên ngoài một bức tường quây cao vút.Bên trong là những tán cây xanh rì, có rất nhiều chạc cây vươn ra từ bên trong tường, tạo thành một quãng đường râm mát.Trường Nhất Trung của Mục Thành, cũng là trường cấp 3 tốt nhất nơi đây!Tôn Hàn nhìn vào bên trong, từ khu giảng đường đến nhà ăn, rồi đến khu nhà ngủ, tất cả đều quen thuộc đến lạ.Mấy tòa nhà to nhất của Nhất Trung vẫn như vậy, không hề thay đổi.Lúc này đã đến trưa, Tôn Hàn đi từ cổng bên hông đến cổng chính, có rất nhiều học sinh đi ra khỏi trường, túm năm tụm ba, cười nói vui vẻ, đủ loại sắc thái.Tôn Hàn cứ đứng ở góc xa điềm tĩnh ngắm nhìn, anh châm điếu thuốc nhìn họ mà như nhìn thấy mình của ngày xưa.Nếu như năm đó mẹ nuôi không ép anh bỏ học thì anh sẽ không tiếc nuối đến vậy."Tôn Hàn!!"Đột nhiên, một giọng nói vang lên.Tôn Hàn nhìn qua chỗ đó, anh nhìn thấy một người đàn ông đeo kính mặc vest xám, ăn mặc đúng chuẩn giáo viên đi tới.Anh suy nghĩ một thoáng rồi bật cười, thốt lên: "Ngô Tuyết Phong!"Lớp trưởng năm đó của anh, Ngô Tuyết Phong!“Là cậu thật à? Suýt nữa tôi còn tưởng mình nhận nhầm người cơ, dạo này sao rồi?”Ngô Tuyết Phong nhìn người bạn học cũ đã lâu không gặp là Tôn Hàn, sau đó nhiệt tình hỏi thăm. Nhưng sau khi hỏi câu đó, cậu ta lại có vẻ lúng túng, như đã chọn sai câu hỏi.Tôn Hàn phạm tội cưỡng bức rồi bị bắt vào tù không phải chuyện bí mất gì trong nhóm học sinh của họ. Bây giờ, anh lại ăn mặc bình thường thế này, chắc cuộc sống cũng chẳng ra sao rồi.Cậu ta hỏi thế này là cố ý làm người ta ngại hay sao!Nhưng Tôn Hàn không nghĩ phức tạp như vậy, anh mỉm cười nói: “Tôi vẫn ổn, còn cậu thì sao? Giờ làm giáo viên dạy lớp mười à?”