Tác giả:

Quang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn…

Chương 418: “Liệu có… phiền lắm không?”

Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… Mẹ ơi, giàu đến mức này thì đáng sợ quá!“Cậu có biết lương tháng của mình là bao nhiêu không, ba nghìn rưỡi đấy! Cậu thì có thể tiêu pha hàng trăm triệu, bảo mình nói chuyện với cậu kiểu gì bây giờ?”, sau khi hoàn hồn, Trần Thanh Sương không còn quá bàng hoàng nữa, chỉ giễu cợt vài câu.vietwriter.vnCô ấy thực sự có một người bạn giàu có hàng đầu cả nước đấy.Lại còn là bạn cùng bàn trước kia nữa!Đối với Trần Thanh Sương, dân nhà giàu vốn chỉ xuất hiện trên ti vi hoặc các phương tiện truyền thông, nay lại đứng ngay trước mặt cô ấy.vietwriter.vnTôn Hàn chợt hỏi, “À phải, cậu làm nghề gì nhỉ?”“Sao, muốn giúp đỡ mình à?”“Không thành vấn đề!”Tôn Hàn vui vẻ đồng ý như vậy làm Trần Thanh Sương cảm thấy có phần không thích ứng được. Tất nhiên cô ấy rất cảm động, Tôn Hàn lắm tiền đến thế, chỉ cần tiện tay giúp đỡ một chút cũng đủ làm thay đổi cuộc sống vất vả bây giờ của cô ấy.Thế nhưng trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy không muốn cho lắm. Nếu thực sự làm vậy thì tình bạn này đã biến chất rồi.“Mình chỉ là một nhân viên hướng dẫn mua hàng ở mảng thời trang thôi. Dù cậu có muốn nâng đỡ mình thì mình cũng không vươn lên nổi. Ha ha, trước đây thành tích học tập của mình đã kém rồi, cả đời này cũng không mong làm được gì. Thôi kệ đi, cảm ơn ý tốt của cậu nhé”.Nhân viên hướng dẫn mua hàng quả thực là một công việc lương thấp. Dù có là nhân viên hướng dẫn mua hàng của một thương hiệu cao cấp hàng đầu trong nước, thì lương cũng chỉ được mấy mươi nghìn tệ là cùng, mà còn phải đạt doanh thu thuộc hàng nhất nhì.Ở Mục Thành cũng không có thương hiệu lớn như vậy để nuôi dưỡng nhân viên.Tôn Hàn trầm ngâm giây lát, đoạn nói, “Về lĩnh vực thời trang may mặc, thì mình có một người bạn đang là nhân viên cấp cao ở công ty quốc tế Phong Hoả đấy. Nếu cậu có hứng thú, mình có thể nhờ bạn mình sắp xếp cho cậu một công việc chính thức ở quốc tế Phong Hoả!”Đều thuộc ngành may mặc cả, nếu Trần Thanh Sương thực sự muốn đến đó làm thì cũng không gặp quá nhiều khó khăn.Chỉ cần chăm chỉ tôi rèn, tuy không chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn lao, nhưng mức lương năm vài trăm nghìn tệ là một mục tiêu không quá khó.Đối với Trần Thanh Sương, đây là một cơ hội đổi vận, còn với Tôn Hàn chỉ là một vấn đề cần anh lên tiếng nhờ cậy một chút thôi.“Công ty quốc tế Phong Hoả, là thương hiệu quốc tế cao cấp ấy hả?”, Trần Thanh Sương kêu lên thất thanh, thực sự không dám tin.Cô ấy chưa từng dám mơ mộng đến một công ty ở đẳng cấp cao như thế. Nhưng hiện giờ, cơ hội vào làm việc ở đó đang bày ra ngay trước mặt cô ấy.Trần Thanh Sương không dao động sao? Làm sao mà không dao động được!“Liệu có… phiền lắm không?”“Chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà. Hay bây giờ mình gọi luôn cho cậu nhé?”“Không cần, không cần đâu! Hay là, để mình suy nghĩ một chút!”, Trần Thanh Sương liến thoắng nói

Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… Mẹ ơi, giàu đến mức này thì đáng sợ quá!“Cậu có biết lương tháng của mình là bao nhiêu không, ba nghìn rưỡi đấy! Cậu thì có thể tiêu pha hàng trăm triệu, bảo mình nói chuyện với cậu kiểu gì bây giờ?”, sau khi hoàn hồn, Trần Thanh Sương không còn quá bàng hoàng nữa, chỉ giễu cợt vài câu.vietwriter.vnCô ấy thực sự có một người bạn giàu có hàng đầu cả nước đấy.Lại còn là bạn cùng bàn trước kia nữa!Đối với Trần Thanh Sương, dân nhà giàu vốn chỉ xuất hiện trên ti vi hoặc các phương tiện truyền thông, nay lại đứng ngay trước mặt cô ấy.vietwriter.vnTôn Hàn chợt hỏi, “À phải, cậu làm nghề gì nhỉ?”“Sao, muốn giúp đỡ mình à?”“Không thành vấn đề!”Tôn Hàn vui vẻ đồng ý như vậy làm Trần Thanh Sương cảm thấy có phần không thích ứng được. Tất nhiên cô ấy rất cảm động, Tôn Hàn lắm tiền đến thế, chỉ cần tiện tay giúp đỡ một chút cũng đủ làm thay đổi cuộc sống vất vả bây giờ của cô ấy.Thế nhưng trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy không muốn cho lắm. Nếu thực sự làm vậy thì tình bạn này đã biến chất rồi.“Mình chỉ là một nhân viên hướng dẫn mua hàng ở mảng thời trang thôi. Dù cậu có muốn nâng đỡ mình thì mình cũng không vươn lên nổi. Ha ha, trước đây thành tích học tập của mình đã kém rồi, cả đời này cũng không mong làm được gì. Thôi kệ đi, cảm ơn ý tốt của cậu nhé”.Nhân viên hướng dẫn mua hàng quả thực là một công việc lương thấp. Dù có là nhân viên hướng dẫn mua hàng của một thương hiệu cao cấp hàng đầu trong nước, thì lương cũng chỉ được mấy mươi nghìn tệ là cùng, mà còn phải đạt doanh thu thuộc hàng nhất nhì.Ở Mục Thành cũng không có thương hiệu lớn như vậy để nuôi dưỡng nhân viên.Tôn Hàn trầm ngâm giây lát, đoạn nói, “Về lĩnh vực thời trang may mặc, thì mình có một người bạn đang là nhân viên cấp cao ở công ty quốc tế Phong Hoả đấy. Nếu cậu có hứng thú, mình có thể nhờ bạn mình sắp xếp cho cậu một công việc chính thức ở quốc tế Phong Hoả!”Đều thuộc ngành may mặc cả, nếu Trần Thanh Sương thực sự muốn đến đó làm thì cũng không gặp quá nhiều khó khăn.Chỉ cần chăm chỉ tôi rèn, tuy không chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn lao, nhưng mức lương năm vài trăm nghìn tệ là một mục tiêu không quá khó.Đối với Trần Thanh Sương, đây là một cơ hội đổi vận, còn với Tôn Hàn chỉ là một vấn đề cần anh lên tiếng nhờ cậy một chút thôi.“Công ty quốc tế Phong Hoả, là thương hiệu quốc tế cao cấp ấy hả?”, Trần Thanh Sương kêu lên thất thanh, thực sự không dám tin.Cô ấy chưa từng dám mơ mộng đến một công ty ở đẳng cấp cao như thế. Nhưng hiện giờ, cơ hội vào làm việc ở đó đang bày ra ngay trước mặt cô ấy.Trần Thanh Sương không dao động sao? Làm sao mà không dao động được!“Liệu có… phiền lắm không?”“Chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà. Hay bây giờ mình gọi luôn cho cậu nhé?”“Không cần, không cần đâu! Hay là, để mình suy nghĩ một chút!”, Trần Thanh Sương liến thoắng nói

Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… Mẹ ơi, giàu đến mức này thì đáng sợ quá!“Cậu có biết lương tháng của mình là bao nhiêu không, ba nghìn rưỡi đấy! Cậu thì có thể tiêu pha hàng trăm triệu, bảo mình nói chuyện với cậu kiểu gì bây giờ?”, sau khi hoàn hồn, Trần Thanh Sương không còn quá bàng hoàng nữa, chỉ giễu cợt vài câu.vietwriter.vnCô ấy thực sự có một người bạn giàu có hàng đầu cả nước đấy.Lại còn là bạn cùng bàn trước kia nữa!Đối với Trần Thanh Sương, dân nhà giàu vốn chỉ xuất hiện trên ti vi hoặc các phương tiện truyền thông, nay lại đứng ngay trước mặt cô ấy.vietwriter.vnTôn Hàn chợt hỏi, “À phải, cậu làm nghề gì nhỉ?”“Sao, muốn giúp đỡ mình à?”“Không thành vấn đề!”Tôn Hàn vui vẻ đồng ý như vậy làm Trần Thanh Sương cảm thấy có phần không thích ứng được. Tất nhiên cô ấy rất cảm động, Tôn Hàn lắm tiền đến thế, chỉ cần tiện tay giúp đỡ một chút cũng đủ làm thay đổi cuộc sống vất vả bây giờ của cô ấy.Thế nhưng trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy không muốn cho lắm. Nếu thực sự làm vậy thì tình bạn này đã biến chất rồi.“Mình chỉ là một nhân viên hướng dẫn mua hàng ở mảng thời trang thôi. Dù cậu có muốn nâng đỡ mình thì mình cũng không vươn lên nổi. Ha ha, trước đây thành tích học tập của mình đã kém rồi, cả đời này cũng không mong làm được gì. Thôi kệ đi, cảm ơn ý tốt của cậu nhé”.Nhân viên hướng dẫn mua hàng quả thực là một công việc lương thấp. Dù có là nhân viên hướng dẫn mua hàng của một thương hiệu cao cấp hàng đầu trong nước, thì lương cũng chỉ được mấy mươi nghìn tệ là cùng, mà còn phải đạt doanh thu thuộc hàng nhất nhì.Ở Mục Thành cũng không có thương hiệu lớn như vậy để nuôi dưỡng nhân viên.Tôn Hàn trầm ngâm giây lát, đoạn nói, “Về lĩnh vực thời trang may mặc, thì mình có một người bạn đang là nhân viên cấp cao ở công ty quốc tế Phong Hoả đấy. Nếu cậu có hứng thú, mình có thể nhờ bạn mình sắp xếp cho cậu một công việc chính thức ở quốc tế Phong Hoả!”Đều thuộc ngành may mặc cả, nếu Trần Thanh Sương thực sự muốn đến đó làm thì cũng không gặp quá nhiều khó khăn.Chỉ cần chăm chỉ tôi rèn, tuy không chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn lao, nhưng mức lương năm vài trăm nghìn tệ là một mục tiêu không quá khó.Đối với Trần Thanh Sương, đây là một cơ hội đổi vận, còn với Tôn Hàn chỉ là một vấn đề cần anh lên tiếng nhờ cậy một chút thôi.“Công ty quốc tế Phong Hoả, là thương hiệu quốc tế cao cấp ấy hả?”, Trần Thanh Sương kêu lên thất thanh, thực sự không dám tin.Cô ấy chưa từng dám mơ mộng đến một công ty ở đẳng cấp cao như thế. Nhưng hiện giờ, cơ hội vào làm việc ở đó đang bày ra ngay trước mặt cô ấy.Trần Thanh Sương không dao động sao? Làm sao mà không dao động được!“Liệu có… phiền lắm không?”“Chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà. Hay bây giờ mình gọi luôn cho cậu nhé?”“Không cần, không cần đâu! Hay là, để mình suy nghĩ một chút!”, Trần Thanh Sương liến thoắng nói

Chương 418: “Liệu có… phiền lắm không?”