Lòng từ mẫu thương con thật là chu đáo!Lão già bưng chung trà thơm đưa lên miệng nhắp rồi hỏi thiếu phụ:-Lĩnh Vu ngủ rồi ư?Thiếu phụ đứng tuổi nở một nụ cười cúi xuống nhìn đứa nhỏ đáp:-Ngủ say rồi.Lão già từ từ đứng dậy ngẩng đầu lên nhìn vừng trăng tỏ thở phào một cái rồi ngâm câu:Ba chục công danh đường bụi đấtTấm lòng băng tuyết gởi chung vàng.Thanh âm đầy vẻ bùi ngùi tựa hồ ẩn dấu cảnh thê lương của khách anh hùng mạt lộ.Thiếu phụ trung niên cười mát nói:-Ðêm đã khuya rồi chúng ta vào ngủ thôi, Linh Vu bị lạnh thì khổ cả.Lão già gật đầu vẫy tay toan bảo chú lái quay thuyền lại thì đột nhiên một con thuyền lớn đèn lửa sáng trưng thuận buồm xuôi gió vượt thẳng tới.Con thuyền này hình như không người bẻ lái cứ phăng phăng đâm vào chiếc du thuyền.Người bẻ lá dưới thuyền dường như là một tay lão luyện.Y không chờ chủ nhân sai bảo đã lập tức cho thuyền tránh sang một bên.Một tên cầm sào nửa lật đật chạy tới đầu thuyền tay cầm cây sào tre miệng lớn tiếng quát:- Này ông bạn ! Mở mắt ra…
Chương 177: Biệt Tỷ Nương Hào Kiệt Rời Nhau
Xác Chết Loạn Giang HồTác giả: Ngọa Long SinhTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpLòng từ mẫu thương con thật là chu đáo!Lão già bưng chung trà thơm đưa lên miệng nhắp rồi hỏi thiếu phụ:-Lĩnh Vu ngủ rồi ư?Thiếu phụ đứng tuổi nở một nụ cười cúi xuống nhìn đứa nhỏ đáp:-Ngủ say rồi.Lão già từ từ đứng dậy ngẩng đầu lên nhìn vừng trăng tỏ thở phào một cái rồi ngâm câu:Ba chục công danh đường bụi đấtTấm lòng băng tuyết gởi chung vàng.Thanh âm đầy vẻ bùi ngùi tựa hồ ẩn dấu cảnh thê lương của khách anh hùng mạt lộ.Thiếu phụ trung niên cười mát nói:-Ðêm đã khuya rồi chúng ta vào ngủ thôi, Linh Vu bị lạnh thì khổ cả.Lão già gật đầu vẫy tay toan bảo chú lái quay thuyền lại thì đột nhiên một con thuyền lớn đèn lửa sáng trưng thuận buồm xuôi gió vượt thẳng tới.Con thuyền này hình như không người bẻ lái cứ phăng phăng đâm vào chiếc du thuyền.Người bẻ lá dưới thuyền dường như là một tay lão luyện.Y không chờ chủ nhân sai bảo đã lập tức cho thuyền tránh sang một bên.Một tên cầm sào nửa lật đật chạy tới đầu thuyền tay cầm cây sào tre miệng lớn tiếng quát:- Này ông bạn ! Mở mắt ra… Khâu Tiểu San nói :- Ta cũng nghĩ thế mà.Tiêu Lĩnh Vu nói :- Ngọc Tiêu Lang Quân là nhân vật siêu quần mà còn có suy nghĩ lệch lạc.Khâu Tiểu San nói :- Không nên trách y vì y đối với ta đã có ơn sâu.Nàng dừng lại một chút rồi tiếp :- Huynh đệ ! Có một điều ta để lòng từ lâu chưa nói cho huynh đệ nghe.Hỡi ơi! Khi trước huynh đệ còn quá nhỏ, ta có nói huynh đệ cũng không hiểuđược.Tiêu Lĩnh Vu hỏi :- Điều gì vậy ?Khâu Tiểu San nói :- Gia mẫu có để lại di thư nói rõ việc chung thân của ta. Người muốn ta...Đột nhiên nàng bẽn lẽn đỏ bừng mặt lên.Tiêu Lĩnh Vu nói :- Vân Di thương yêu hiền đệ đã đến cùng cực, tiểu đệ kính trọng người như mẹruột vậy.Khâu Tiểu san ngẩn đầu lên, nhắm mắt lại nói :- Trong thư di mẫu dặn ta phải lấy ngươi làm chồng.Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt :- Có chuyện như vậy ư ?Khâu Tiểu San đỏ bừng mặt tươi như hoa đào đáp :- Trong di thư gia mẫu không những đã chỉ định ta là vợ của huynh đệ mà cònnói rõ phải làm cách nào...Nàng dừng lại một chút rồi tiếp :- Những câu này ta nói ra không tiện nhưng sự việc đã diễn ra như vậy ta phảinói cho huynh đệ hay, mong rằng huynh đệ đừng cười ta ăn nói không có thứ tự.Tiêu Lĩnh Vu đáp :- Thư thư trong mắt tiểu đệ cao xa như Hoàng thiên khi nào dám khinh nhờn ?Khâu Tiểu San nói :- Việc này chẳng sớm thì muộn cũng phải cho tiểu đệ hay. Bây giờ không nóira thì e rằng sau này không còn có cơ hội nào nữa.Câu này có điềm gở khiến cho Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác. Chàng toan gặng hỏithì Khâu Tiểu San đã nói tiếp :- Trong di thư gia mẫu nói rõ huynh đệ bị chứng tuyệt mạch, có luyện tập nộicông thượng thừa cũng chưa chắc khó lòng thông nối kinh mạch nên khó lòng sốngqua hai mươi tuổi. Vì vậy gia mẫu bảo ta đưa di thể người rồi trở về thôn Bản Quêtrên bờ hồ Trường Đức tạm gác việc báo thù lại để kết thành phu thê với huynh đệtrước đã.Tiêu Lĩnh Vu nóng bừng mặt không dám nhìn Khâu Tiểu San.Khâu Tiểu San nói :- Thâm ý của gia mẫu là muốn cho huynh đệ có một đứa con để nối dõi hươngkhói nhà họ Tiêu rồi sau này sẽ tính đến việc báo thù. Hỡi ơi ! nếu gia mẫu khôngđể di thư lại thì ta có chết cũng không dám đưa huynh đệ đi.Tiêu Lĩnh Vu ngẩng đầu lên, nước mắt chảy quanh khẽ hỏi :- Té ra vụ này có nhiều uẩn khúc, khi nào tiểu đệ nghĩ tới được.Khâu Tiểu San vẻ mặt nghiêm nghị đáp :- Tình thế biến đổi, hoàn cảnh của ta không như trước nữa. Một đằng huynh đệđã vượt qua được cửa ải tử vong, luyện thành tuyệt kỷ, lại tướng mạo khôi ngô đánglà người tình thơ mộng trong chốn khuê phòng. Di mệnh của gia mẫu thành chuyệnđã qua, ta bất tất phải giữ đúng lời hứa.Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất rối loạn. Chàng trầm ngâm một lúc rồi nói:- Thư thư bảo sao tiểu đệ cũng vâng lời.Khâu Tiểu San ngẩng đầu nhìn trời hỏi :- Võ công của Ngọc Tiêu Lang Quân thế nào ?Tiêu Lĩnh Vu nói :- Cái đó khó biết được ai sẽ chết về tay ai .Khâu Tiểu San hỏi :- Y đối với ta tình sâu tựa biển, nghĩa nặng dầy non, ta nên đối đáp thế nào?Tiêu Lĩnh Vu ngập ngừng nói :- Cái đó... cái đó...Khâu Tiểu San giục :- Sự việc đã thế này huynh đệ còn dè dặt gì nữa, nghĩ thế nào cứ thực mà nói .Tiêu Lĩnh Vu nhìn Khâu Tiểu San nghiêm nghị đáp :- Cái đó còn tùy ở thư thư đối với y. Nếu thư thư thương yêu y thì dĩ nhiên cóthể uỷ thác việc chung thân cho y. Bằng như thể không thích mà tiểu đệ hãy cònsống đây thì dĩ nhiên có thể huỷ bỏ điều ước kia.Khâu Tiểu San nhíu cặp lông mày thủng thẳng nói :- Còn một điều ta chưa nói .Tiêu Kĩnh Vu hỏi :- Điều gì ?Khâu Tiểu San nói :- Nếu huỷ bỏ điều ước, có khi y không làm gì ta, nhưng bao nhiêu oán hận y sẽtrút lên đầu huynh đệ, y nhất quyết liều mạng với huynh đệ đó.Tiêu Lĩnh Vu khẳng khái đáp :- Tuy y bản lãnh cao cường, tiểu đệ cũng không sợ y.Khâu Tiểu San nói :- Không thể được.Tiêu Lĩnh Vu hỏi :- Tại sao vậy ?Khâu Tiểu San nói :- Sau lưng Ngọc Tiêu Lang Quân còn có một lực lượng rất lớn nếu kể cả vị sưphụ đã truyền võ công cho ta. Người mà hạ sát y thì nhất định bọn kia chẳng đểyên, còn Ngọc Tiêu Lang Quân mà đả thương huynh đệ thì ta nhận thay là một việckhông xứng đáng.Tiêu Lĩnh Vu nói :- Nếu vì thư thư mà tiểu đệ tan xương nát thịt không đáng tiếc.Khâu Tiểu San chau mày nói :- Huynh đệ đừng quên một điều.Tiêu Lĩnh Vu hỏi :- Điều gì ?Khâu Tiểu San đáp :- Ta đã ưng chịu lời cầu hôn của Ngọc Tiêu Lang Quân thì sao lại không lấy ythật sự ?Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác hồi lâu không hiết nói sao.Khâu Tiểu San nói :- Đã thế thì bất tất phải nói nữa...Nàng biến sắc lạnh lùng nói :- Những chuyện gì ở trong lòng ta đã nói hết rồi, huynh đệ không có điều chiđáng nói thì nên chia tay thôi.Tiêu Lĩnh Vu không ngờ Khâu Tiểu San đột nhiên hạ lệnh trục khách.Chàng ngơ ngác hỏi :- Thư thư muốn tiểu đệ đi ngay ư ?Khâu Tiểu San nói :- Huynh đệ đã lớn rồi. Nam nữ hữu biệt không nên ở lại đây lâu.Tiêu Lĩnh Vu nói :- Đã vậy tiểu đệ xin cáo từ.Rồi chàng chắp tay xá một cái.Khâu Tiểu San nghiêng mình đáp :- Miễn cho ta khỏi tiễn chân.Nàng trở gót đi vào nội thất, Tiêu Lĩnh Vu thấy nàng quyết định đột ngột nhưvậy trong lòng lấy rất làm kỳ và đau đớn khôn tả. Bầu máu nóng trong ngực trội lên,cặp mắt tràn lệ đầm đìa.Hết
Khâu Tiểu San nói :
- Ta cũng nghĩ thế mà.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Ngọc Tiêu Lang Quân là nhân vật siêu quần mà còn có suy nghĩ lệch lạc.
Khâu Tiểu San nói :
- Không nên trách y vì y đối với ta đã có ơn sâu.
Nàng dừng lại một chút rồi tiếp :
- Huynh đệ ! Có một điều ta để lòng từ lâu chưa nói cho huynh đệ nghe.
Hỡi ơi! Khi trước huynh đệ còn quá nhỏ, ta có nói huynh đệ cũng không hiểu
được.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Điều gì vậy ?
Khâu Tiểu San nói :
- Gia mẫu có để lại di thư nói rõ việc chung thân của ta. Người muốn ta...
Đột nhiên nàng bẽn lẽn đỏ bừng mặt lên.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Vân Di thương yêu hiền đệ đã đến cùng cực, tiểu đệ kính trọng người như mẹ
ruột vậy.
Khâu Tiểu san ngẩn đầu lên, nhắm mắt lại nói :
- Trong thư di mẫu dặn ta phải lấy ngươi làm chồng.
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt :
- Có chuyện như vậy ư ?
Khâu Tiểu San đỏ bừng mặt tươi như hoa đào đáp :
- Trong di thư gia mẫu không những đã chỉ định ta là vợ của huynh đệ mà còn
nói rõ phải làm cách nào...
Nàng dừng lại một chút rồi tiếp :
- Những câu này ta nói ra không tiện nhưng sự việc đã diễn ra như vậy ta phải
nói cho huynh đệ hay, mong rằng huynh đệ đừng cười ta ăn nói không có thứ tự.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Thư thư trong mắt tiểu đệ cao xa như Hoàng thiên khi nào dám khinh nhờn ?
Khâu Tiểu San nói :
- Việc này chẳng sớm thì muộn cũng phải cho tiểu đệ hay. Bây giờ không nói
ra thì e rằng sau này không còn có cơ hội nào nữa.
Câu này có điềm gở khiến cho Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác. Chàng toan gặng hỏi
thì Khâu Tiểu San đã nói tiếp :
- Trong di thư gia mẫu nói rõ huynh đệ bị chứng tuyệt mạch, có luyện tập nội
công thượng thừa cũng chưa chắc khó lòng thông nối kinh mạch nên khó lòng sống
qua hai mươi tuổi. Vì vậy gia mẫu bảo ta đưa di thể người rồi trở về thôn Bản Quê
trên bờ hồ Trường Đức tạm gác việc báo thù lại để kết thành phu thê với huynh đệ
trước đã.
Tiêu Lĩnh Vu nóng bừng mặt không dám nhìn Khâu Tiểu San.
Khâu Tiểu San nói :
- Thâm ý của gia mẫu là muốn cho huynh đệ có một đứa con để nối dõi hương
khói nhà họ Tiêu rồi sau này sẽ tính đến việc báo thù. Hỡi ơi ! nếu gia mẫu không
để di thư lại thì ta có chết cũng không dám đưa huynh đệ đi.
Tiêu Lĩnh Vu ngẩng đầu lên, nước mắt chảy quanh khẽ hỏi :
- Té ra vụ này có nhiều uẩn khúc, khi nào tiểu đệ nghĩ tới được.
Khâu Tiểu San vẻ mặt nghiêm nghị đáp :
- Tình thế biến đổi, hoàn cảnh của ta không như trước nữa. Một đằng huynh đệ
đã vượt qua được cửa ải tử vong, luyện thành tuyệt kỷ, lại tướng mạo khôi ngô đáng
là người tình thơ mộng trong chốn khuê phòng. Di mệnh của gia mẫu thành chuyện
đã qua, ta bất tất phải giữ đúng lời hứa.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất rối loạn. Chàng trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Thư thư bảo sao tiểu đệ cũng vâng lời.
Khâu Tiểu San ngẩng đầu nhìn trời hỏi :
- Võ công của Ngọc Tiêu Lang Quân thế nào ?
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Cái đó khó biết được ai sẽ chết về tay ai .
Khâu Tiểu San hỏi :
- Y đối với ta tình sâu tựa biển, nghĩa nặng dầy non, ta nên đối đáp thế nào?
Tiêu Lĩnh Vu ngập ngừng nói :
- Cái đó... cái đó...
Khâu Tiểu San giục :
- Sự việc đã thế này huynh đệ còn dè dặt gì nữa, nghĩ thế nào cứ thực mà nói .
Tiêu Lĩnh Vu nhìn Khâu Tiểu San nghiêm nghị đáp :
- Cái đó còn tùy ở thư thư đối với y. Nếu thư thư thương yêu y thì dĩ nhiên có
thể uỷ thác việc chung thân cho y. Bằng như thể không thích mà tiểu đệ hãy còn
sống đây thì dĩ nhiên có thể huỷ bỏ điều ước kia.
Khâu Tiểu San nhíu cặp lông mày thủng thẳng nói :
- Còn một điều ta chưa nói .
Tiêu Kĩnh Vu hỏi :
- Điều gì ?
Khâu Tiểu San nói :
- Nếu huỷ bỏ điều ước, có khi y không làm gì ta, nhưng bao nhiêu oán hận y sẽ
trút lên đầu huynh đệ, y nhất quyết liều mạng với huynh đệ đó.
Tiêu Lĩnh Vu khẳng khái đáp :
- Tuy y bản lãnh cao cường, tiểu đệ cũng không sợ y.
Khâu Tiểu San nói :
- Không thể được.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tại sao vậy ?
Khâu Tiểu San nói :
- Sau lưng Ngọc Tiêu Lang Quân còn có một lực lượng rất lớn nếu kể cả vị sư
phụ đã truyền võ công cho ta. Người mà hạ sát y thì nhất định bọn kia chẳng để
yên, còn Ngọc Tiêu Lang Quân mà đả thương huynh đệ thì ta nhận thay là một việc
không xứng đáng.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Nếu vì thư thư mà tiểu đệ tan xương nát thịt không đáng tiếc.
Khâu Tiểu San chau mày nói :
- Huynh đệ đừng quên một điều.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Điều gì ?
Khâu Tiểu San đáp :
- Ta đã ưng chịu lời cầu hôn của Ngọc Tiêu Lang Quân thì sao lại không lấy y
thật sự ?
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác hồi lâu không hiết nói sao.
Khâu Tiểu San nói :
- Đã thế thì bất tất phải nói nữa...
Nàng biến sắc lạnh lùng nói :
- Những chuyện gì ở trong lòng ta đã nói hết rồi, huynh đệ không có điều chi
đáng nói thì nên chia tay thôi.
Tiêu Lĩnh Vu không ngờ Khâu Tiểu San đột nhiên hạ lệnh trục khách.
Chàng ngơ ngác hỏi :
- Thư thư muốn tiểu đệ đi ngay ư ?
Khâu Tiểu San nói :
- Huynh đệ đã lớn rồi. Nam nữ hữu biệt không nên ở lại đây lâu.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Đã vậy tiểu đệ xin cáo từ.
Rồi chàng chắp tay xá một cái.
Khâu Tiểu San nghiêng mình đáp :
- Miễn cho ta khỏi tiễn chân.
Nàng trở gót đi vào nội thất, Tiêu Lĩnh Vu thấy nàng quyết định đột ngột như
vậy trong lòng lấy rất làm kỳ và đau đớn khôn tả. Bầu máu nóng trong ngực trội lên,
cặp mắt tràn lệ đầm đìa.
Hết
Xác Chết Loạn Giang HồTác giả: Ngọa Long SinhTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpLòng từ mẫu thương con thật là chu đáo!Lão già bưng chung trà thơm đưa lên miệng nhắp rồi hỏi thiếu phụ:-Lĩnh Vu ngủ rồi ư?Thiếu phụ đứng tuổi nở một nụ cười cúi xuống nhìn đứa nhỏ đáp:-Ngủ say rồi.Lão già từ từ đứng dậy ngẩng đầu lên nhìn vừng trăng tỏ thở phào một cái rồi ngâm câu:Ba chục công danh đường bụi đấtTấm lòng băng tuyết gởi chung vàng.Thanh âm đầy vẻ bùi ngùi tựa hồ ẩn dấu cảnh thê lương của khách anh hùng mạt lộ.Thiếu phụ trung niên cười mát nói:-Ðêm đã khuya rồi chúng ta vào ngủ thôi, Linh Vu bị lạnh thì khổ cả.Lão già gật đầu vẫy tay toan bảo chú lái quay thuyền lại thì đột nhiên một con thuyền lớn đèn lửa sáng trưng thuận buồm xuôi gió vượt thẳng tới.Con thuyền này hình như không người bẻ lái cứ phăng phăng đâm vào chiếc du thuyền.Người bẻ lá dưới thuyền dường như là một tay lão luyện.Y không chờ chủ nhân sai bảo đã lập tức cho thuyền tránh sang một bên.Một tên cầm sào nửa lật đật chạy tới đầu thuyền tay cầm cây sào tre miệng lớn tiếng quát:- Này ông bạn ! Mở mắt ra… Khâu Tiểu San nói :- Ta cũng nghĩ thế mà.Tiêu Lĩnh Vu nói :- Ngọc Tiêu Lang Quân là nhân vật siêu quần mà còn có suy nghĩ lệch lạc.Khâu Tiểu San nói :- Không nên trách y vì y đối với ta đã có ơn sâu.Nàng dừng lại một chút rồi tiếp :- Huynh đệ ! Có một điều ta để lòng từ lâu chưa nói cho huynh đệ nghe.Hỡi ơi! Khi trước huynh đệ còn quá nhỏ, ta có nói huynh đệ cũng không hiểuđược.Tiêu Lĩnh Vu hỏi :- Điều gì vậy ?Khâu Tiểu San nói :- Gia mẫu có để lại di thư nói rõ việc chung thân của ta. Người muốn ta...Đột nhiên nàng bẽn lẽn đỏ bừng mặt lên.Tiêu Lĩnh Vu nói :- Vân Di thương yêu hiền đệ đã đến cùng cực, tiểu đệ kính trọng người như mẹruột vậy.Khâu Tiểu san ngẩn đầu lên, nhắm mắt lại nói :- Trong thư di mẫu dặn ta phải lấy ngươi làm chồng.Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt :- Có chuyện như vậy ư ?Khâu Tiểu San đỏ bừng mặt tươi như hoa đào đáp :- Trong di thư gia mẫu không những đã chỉ định ta là vợ của huynh đệ mà cònnói rõ phải làm cách nào...Nàng dừng lại một chút rồi tiếp :- Những câu này ta nói ra không tiện nhưng sự việc đã diễn ra như vậy ta phảinói cho huynh đệ hay, mong rằng huynh đệ đừng cười ta ăn nói không có thứ tự.Tiêu Lĩnh Vu đáp :- Thư thư trong mắt tiểu đệ cao xa như Hoàng thiên khi nào dám khinh nhờn ?Khâu Tiểu San nói :- Việc này chẳng sớm thì muộn cũng phải cho tiểu đệ hay. Bây giờ không nóira thì e rằng sau này không còn có cơ hội nào nữa.Câu này có điềm gở khiến cho Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác. Chàng toan gặng hỏithì Khâu Tiểu San đã nói tiếp :- Trong di thư gia mẫu nói rõ huynh đệ bị chứng tuyệt mạch, có luyện tập nộicông thượng thừa cũng chưa chắc khó lòng thông nối kinh mạch nên khó lòng sốngqua hai mươi tuổi. Vì vậy gia mẫu bảo ta đưa di thể người rồi trở về thôn Bản Quêtrên bờ hồ Trường Đức tạm gác việc báo thù lại để kết thành phu thê với huynh đệtrước đã.Tiêu Lĩnh Vu nóng bừng mặt không dám nhìn Khâu Tiểu San.Khâu Tiểu San nói :- Thâm ý của gia mẫu là muốn cho huynh đệ có một đứa con để nối dõi hươngkhói nhà họ Tiêu rồi sau này sẽ tính đến việc báo thù. Hỡi ơi ! nếu gia mẫu khôngđể di thư lại thì ta có chết cũng không dám đưa huynh đệ đi.Tiêu Lĩnh Vu ngẩng đầu lên, nước mắt chảy quanh khẽ hỏi :- Té ra vụ này có nhiều uẩn khúc, khi nào tiểu đệ nghĩ tới được.Khâu Tiểu San vẻ mặt nghiêm nghị đáp :- Tình thế biến đổi, hoàn cảnh của ta không như trước nữa. Một đằng huynh đệđã vượt qua được cửa ải tử vong, luyện thành tuyệt kỷ, lại tướng mạo khôi ngô đánglà người tình thơ mộng trong chốn khuê phòng. Di mệnh của gia mẫu thành chuyệnđã qua, ta bất tất phải giữ đúng lời hứa.Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất rối loạn. Chàng trầm ngâm một lúc rồi nói:- Thư thư bảo sao tiểu đệ cũng vâng lời.Khâu Tiểu San ngẩng đầu nhìn trời hỏi :- Võ công của Ngọc Tiêu Lang Quân thế nào ?Tiêu Lĩnh Vu nói :- Cái đó khó biết được ai sẽ chết về tay ai .Khâu Tiểu San hỏi :- Y đối với ta tình sâu tựa biển, nghĩa nặng dầy non, ta nên đối đáp thế nào?Tiêu Lĩnh Vu ngập ngừng nói :- Cái đó... cái đó...Khâu Tiểu San giục :- Sự việc đã thế này huynh đệ còn dè dặt gì nữa, nghĩ thế nào cứ thực mà nói .Tiêu Lĩnh Vu nhìn Khâu Tiểu San nghiêm nghị đáp :- Cái đó còn tùy ở thư thư đối với y. Nếu thư thư thương yêu y thì dĩ nhiên cóthể uỷ thác việc chung thân cho y. Bằng như thể không thích mà tiểu đệ hãy cònsống đây thì dĩ nhiên có thể huỷ bỏ điều ước kia.Khâu Tiểu San nhíu cặp lông mày thủng thẳng nói :- Còn một điều ta chưa nói .Tiêu Kĩnh Vu hỏi :- Điều gì ?Khâu Tiểu San nói :- Nếu huỷ bỏ điều ước, có khi y không làm gì ta, nhưng bao nhiêu oán hận y sẽtrút lên đầu huynh đệ, y nhất quyết liều mạng với huynh đệ đó.Tiêu Lĩnh Vu khẳng khái đáp :- Tuy y bản lãnh cao cường, tiểu đệ cũng không sợ y.Khâu Tiểu San nói :- Không thể được.Tiêu Lĩnh Vu hỏi :- Tại sao vậy ?Khâu Tiểu San nói :- Sau lưng Ngọc Tiêu Lang Quân còn có một lực lượng rất lớn nếu kể cả vị sưphụ đã truyền võ công cho ta. Người mà hạ sát y thì nhất định bọn kia chẳng đểyên, còn Ngọc Tiêu Lang Quân mà đả thương huynh đệ thì ta nhận thay là một việckhông xứng đáng.Tiêu Lĩnh Vu nói :- Nếu vì thư thư mà tiểu đệ tan xương nát thịt không đáng tiếc.Khâu Tiểu San chau mày nói :- Huynh đệ đừng quên một điều.Tiêu Lĩnh Vu hỏi :- Điều gì ?Khâu Tiểu San đáp :- Ta đã ưng chịu lời cầu hôn của Ngọc Tiêu Lang Quân thì sao lại không lấy ythật sự ?Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác hồi lâu không hiết nói sao.Khâu Tiểu San nói :- Đã thế thì bất tất phải nói nữa...Nàng biến sắc lạnh lùng nói :- Những chuyện gì ở trong lòng ta đã nói hết rồi, huynh đệ không có điều chiđáng nói thì nên chia tay thôi.Tiêu Lĩnh Vu không ngờ Khâu Tiểu San đột nhiên hạ lệnh trục khách.Chàng ngơ ngác hỏi :- Thư thư muốn tiểu đệ đi ngay ư ?Khâu Tiểu San nói :- Huynh đệ đã lớn rồi. Nam nữ hữu biệt không nên ở lại đây lâu.Tiêu Lĩnh Vu nói :- Đã vậy tiểu đệ xin cáo từ.Rồi chàng chắp tay xá một cái.Khâu Tiểu San nghiêng mình đáp :- Miễn cho ta khỏi tiễn chân.Nàng trở gót đi vào nội thất, Tiêu Lĩnh Vu thấy nàng quyết định đột ngột nhưvậy trong lòng lấy rất làm kỳ và đau đớn khôn tả. Bầu máu nóng trong ngực trội lên,cặp mắt tràn lệ đầm đìa.Hết