Tác giả:

Diệp Linh Cẩm mới mơ màng tỉnh dậy, tiếng gào thét ở phía xa liền khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ quỷ dị. Khoác áo, đi ra khỏi phòng mới phát hiện, đáng lẽ ra có không ít hạ nhân trong viện, giờ phút này lại không thấy một bóng người. Trên đất vương vãi, tán loạn đồ đạc, có thể thấy, người rời đi rất vội vàng."A. . . . . ." Một tiếng hét thảm từ viện khác truyền đến.Diệp Linh Cẩm rời khỏi viện. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi để cho nàng mơ hồ cảm thấy, Diệp gia vốn cực kỳ giàu có, luôn hô phong hoán vũ ở Yên Thành, sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.Tuy nói xuyên qua thời không, là người của hai thế giới, dưới tình huống này, nàng vẫn không nhịn được run rẩy. Dù sao, đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng máu me cùng thi thể ngổn ngang khắp nơi. Nàng kinh hoảng chạy về viện, muốn tìm chỗ trốn. Tuy viện của đại tiểu thư ngốc của Diệp gia luôn vắng vẻ, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không tìm được.Diệp Linh Cẩm núp ở trong núi giả, co lại thân thể. Nàng không phải là người lãnh…

Chương 24: Hang sói

Ngốc Thê Lưu Lạc Giang HồTác giả: Mạc Nghiên YênTruyện Converter, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Linh Cẩm mới mơ màng tỉnh dậy, tiếng gào thét ở phía xa liền khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ quỷ dị. Khoác áo, đi ra khỏi phòng mới phát hiện, đáng lẽ ra có không ít hạ nhân trong viện, giờ phút này lại không thấy một bóng người. Trên đất vương vãi, tán loạn đồ đạc, có thể thấy, người rời đi rất vội vàng."A. . . . . ." Một tiếng hét thảm từ viện khác truyền đến.Diệp Linh Cẩm rời khỏi viện. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi để cho nàng mơ hồ cảm thấy, Diệp gia vốn cực kỳ giàu có, luôn hô phong hoán vũ ở Yên Thành, sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.Tuy nói xuyên qua thời không, là người của hai thế giới, dưới tình huống này, nàng vẫn không nhịn được run rẩy. Dù sao, đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng máu me cùng thi thể ngổn ngang khắp nơi. Nàng kinh hoảng chạy về viện, muốn tìm chỗ trốn. Tuy viện của đại tiểu thư ngốc của Diệp gia luôn vắng vẻ, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không tìm được.Diệp Linh Cẩm núp ở trong núi giả, co lại thân thể. Nàng không phải là người lãnh… Nhan Nhiễm Y một thân tử y hướng Diệp Linh Cẩm cong cong khóe miệng, dường như không bị chuyện tình của Địch Tinh làm cho cảm thấy không vui. Ánh mặt trời buổi chiều tà chiếu vào làm nổi bật lên nụ cười nhu hòa của hắn, lướt qua tử y càng tôn lên vẻ đẹp của xương quay hàm dường như sương sớm rực rỡ, làm cho cả thân mình thêm mấy phần thanh nhã.Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà quá mức nguy hiểm. Trong lòng Diệp Linh Cẩm phê bình. Trời lạnh rồi, có lẽ mình nên mặc thêm quần áo.....Cũng may Nhan Nhiễm Y chẳng qua là cười bí hiểm với nàng một cái rồi quay đi.Một trận gió lạnh thổi qua, Diệp Linh Cẩm run lên. Ngày hôm nay quá lạnh, vẫn là nên trở về phòng sẽ an toàn hơn.Thật ra thì bây giờ đang là mùa xuân ấm áp."Công tử.....Địch Tinh.....""Ta đã biết, ngươi không cần nói."Lúc đi ngang qua Diệp Linh Cẩm nghe được đoạn hội thoại của Vi Đăng và Nhan Nhiễm Y.Cách nói chuyện của Nhan Nhiễm Y vẫn như cũ không nhanh không chậm, dường như không bởi vì Địch Tinh rời đi mà không vui vẻ.Hắn không phải đang muốn điều tra chuyện tình của Diệp gia sao? Địch Tinh là một đầu mối quan trọng, Nhan Nhiễm Y cứ để cho hắn đi như vậy sao? Vậy hắn làm thế nào để có thể thông qua giọng nói để nhận ra được kẻ cầm đầu?Diệp Linh Cẩm mang theo một bụng đầy nghi vấn trở về phòng, chờ đợi bữa tối. Buổi chiều ăn mứt quả thật cũng no rồi! Ngọt đến phát ngấy, hiện tại nàng đang rất muốn ăn mặn."Diệp tiểu thư.....Công tử mời ngài qua ăn cơm tối."Vi Đăng tới thông báo.Nhan đại sói xám mời mình qua ăn cơm? Trong lòng Diệp Linh Cẩm cảm thấy vô cùng khó hiểu."Mẹ kế.......Ăn cơm........Không đi........"Diệp Linh Cẩm mơ màng ngẩng đầu lên nhìn Vi Đăng.Vi Đăng cười cười, giống như đang dụ dỗ một đứa trẻ: "Làm sao lại thế này hả Diệp tiểu thư? Trước kia người quấn lấy công tử lắm mà....."( ̄_ ̄' alt='' >' alt='' >' alt='' >) Diệp Linh Cẩm cảm thấy xấu hổ. Nàng quấn lấy Nhan đại sói xám khi nào chứ, nàng không muốn sống nữa sao."Ăn ngon......"Sợ có khi là Hồng Môn yến cũng nên."Tất nhiên...." Vi Đăng vừa trả lời vừa dụ dỗ để Diệp Linh Cẩm chui vào hang sói.Nhan đại sói xám một tay chống đầu, nghiêng trên ghế, vài sợi tóc tản ra rơi xuống, lướt nhẹ qua cái cằm nhọn, che khuôn mặt lại, áo khoác ngoài màu tím, lư hương trên bàn khói xanh lượn lờ, như tạo ra mình bức bình phong mỏng.Vừa vào hang sói liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Hấp dẫn! Trong đầu Diệp Linh Cẩm hiện ra hai chữ này!"Tới rồi à? Vậy bắt đầu ăn thôi!" Nhan Nhiễm Y không ngẩng đầu lên nói rồi chậm rãi đứng lên, khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa.Quả nhiên là cầm thú, cầm thú! Khí chất như này, quá là cầm thú đi!

Nhan Nhiễm Y một thân tử y hướng Diệp Linh Cẩm cong cong khóe miệng, dường như không bị chuyện tình của Địch Tinh làm cho cảm thấy không vui. Ánh mặt trời buổi chiều tà chiếu vào làm nổi bật lên nụ cười nhu hòa của hắn, lướt qua tử y càng tôn lên vẻ đẹp của xương quay hàm dường như sương sớm rực rỡ, làm cho cả thân mình thêm mấy phần thanh nhã.

Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà quá mức nguy hiểm. Trong lòng Diệp Linh Cẩm phê bình. Trời lạnh rồi, có lẽ mình nên mặc thêm quần áo.....

Cũng may Nhan Nhiễm Y chẳng qua là cười bí hiểm với nàng một cái rồi quay đi.

Một trận gió lạnh thổi qua, Diệp Linh Cẩm run lên. Ngày hôm nay quá lạnh, vẫn là nên trở về phòng sẽ an toàn hơn.

Thật ra thì bây giờ đang là mùa xuân ấm áp.

"Công tử.....Địch Tinh....."

"Ta đã biết, ngươi không cần nói."

Lúc đi ngang qua Diệp Linh Cẩm nghe được đoạn hội thoại của Vi Đăng và Nhan Nhiễm Y.

Cách nói chuyện của Nhan Nhiễm Y vẫn như cũ không nhanh không chậm, dường như không bởi vì Địch Tinh rời đi mà không vui vẻ.

Hắn không phải đang muốn điều tra chuyện tình của Diệp gia sao? Địch Tinh là một đầu mối quan trọng, Nhan Nhiễm Y cứ để cho hắn đi như vậy sao? Vậy hắn làm thế nào để có thể thông qua giọng nói để nhận ra được kẻ cầm đầu?

Diệp Linh Cẩm mang theo một bụng đầy nghi vấn trở về phòng, chờ đợi bữa tối. Buổi chiều ăn mứt quả thật cũng no rồi! Ngọt đến phát ngấy, hiện tại nàng đang rất muốn ăn mặn.

"Diệp tiểu thư.....Công tử mời ngài qua ăn cơm tối."

Vi Đăng tới thông báo.

Nhan đại sói xám mời mình qua ăn cơm? Trong lòng Diệp Linh Cẩm cảm thấy vô cùng khó hiểu.

"Mẹ kế.......Ăn cơm........Không đi........"Diệp Linh Cẩm mơ màng ngẩng đầu lên nhìn Vi Đăng.

Vi Đăng cười cười, giống như đang dụ dỗ một đứa trẻ: "Làm sao lại thế này hả Diệp tiểu thư? Trước kia người quấn lấy công tử lắm mà....."

( ̄_ ̄' alt='' >' alt='' >' alt='' >) Diệp Linh Cẩm cảm thấy xấu hổ. Nàng quấn lấy Nhan đại sói xám khi nào chứ, nàng không muốn sống nữa sao.

"Ăn ngon......"Sợ có khi là Hồng Môn yến cũng nên.

"Tất nhiên...." Vi Đăng vừa trả lời vừa dụ dỗ để Diệp Linh Cẩm chui vào hang sói.

Nhan đại sói xám một tay chống đầu, nghiêng trên ghế, vài sợi tóc tản ra rơi xuống, lướt nhẹ qua cái cằm nhọn, che khuôn mặt lại, áo khoác ngoài màu tím, lư hương trên bàn khói xanh lượn lờ, như tạo ra mình bức bình phong mỏng.

Vừa vào hang sói liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Hấp dẫn! Trong đầu Diệp Linh Cẩm hiện ra hai chữ này!

"Tới rồi à? Vậy bắt đầu ăn thôi!" Nhan Nhiễm Y không ngẩng đầu lên nói rồi chậm rãi đứng lên, khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa.

Quả nhiên là cầm thú, cầm thú! Khí chất như này, quá là cầm thú đi!

Ngốc Thê Lưu Lạc Giang HồTác giả: Mạc Nghiên YênTruyện Converter, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Linh Cẩm mới mơ màng tỉnh dậy, tiếng gào thét ở phía xa liền khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ quỷ dị. Khoác áo, đi ra khỏi phòng mới phát hiện, đáng lẽ ra có không ít hạ nhân trong viện, giờ phút này lại không thấy một bóng người. Trên đất vương vãi, tán loạn đồ đạc, có thể thấy, người rời đi rất vội vàng."A. . . . . ." Một tiếng hét thảm từ viện khác truyền đến.Diệp Linh Cẩm rời khỏi viện. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi để cho nàng mơ hồ cảm thấy, Diệp gia vốn cực kỳ giàu có, luôn hô phong hoán vũ ở Yên Thành, sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.Tuy nói xuyên qua thời không, là người của hai thế giới, dưới tình huống này, nàng vẫn không nhịn được run rẩy. Dù sao, đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng máu me cùng thi thể ngổn ngang khắp nơi. Nàng kinh hoảng chạy về viện, muốn tìm chỗ trốn. Tuy viện của đại tiểu thư ngốc của Diệp gia luôn vắng vẻ, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không tìm được.Diệp Linh Cẩm núp ở trong núi giả, co lại thân thể. Nàng không phải là người lãnh… Nhan Nhiễm Y một thân tử y hướng Diệp Linh Cẩm cong cong khóe miệng, dường như không bị chuyện tình của Địch Tinh làm cho cảm thấy không vui. Ánh mặt trời buổi chiều tà chiếu vào làm nổi bật lên nụ cười nhu hòa của hắn, lướt qua tử y càng tôn lên vẻ đẹp của xương quay hàm dường như sương sớm rực rỡ, làm cho cả thân mình thêm mấy phần thanh nhã.Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà quá mức nguy hiểm. Trong lòng Diệp Linh Cẩm phê bình. Trời lạnh rồi, có lẽ mình nên mặc thêm quần áo.....Cũng may Nhan Nhiễm Y chẳng qua là cười bí hiểm với nàng một cái rồi quay đi.Một trận gió lạnh thổi qua, Diệp Linh Cẩm run lên. Ngày hôm nay quá lạnh, vẫn là nên trở về phòng sẽ an toàn hơn.Thật ra thì bây giờ đang là mùa xuân ấm áp."Công tử.....Địch Tinh.....""Ta đã biết, ngươi không cần nói."Lúc đi ngang qua Diệp Linh Cẩm nghe được đoạn hội thoại của Vi Đăng và Nhan Nhiễm Y.Cách nói chuyện của Nhan Nhiễm Y vẫn như cũ không nhanh không chậm, dường như không bởi vì Địch Tinh rời đi mà không vui vẻ.Hắn không phải đang muốn điều tra chuyện tình của Diệp gia sao? Địch Tinh là một đầu mối quan trọng, Nhan Nhiễm Y cứ để cho hắn đi như vậy sao? Vậy hắn làm thế nào để có thể thông qua giọng nói để nhận ra được kẻ cầm đầu?Diệp Linh Cẩm mang theo một bụng đầy nghi vấn trở về phòng, chờ đợi bữa tối. Buổi chiều ăn mứt quả thật cũng no rồi! Ngọt đến phát ngấy, hiện tại nàng đang rất muốn ăn mặn."Diệp tiểu thư.....Công tử mời ngài qua ăn cơm tối."Vi Đăng tới thông báo.Nhan đại sói xám mời mình qua ăn cơm? Trong lòng Diệp Linh Cẩm cảm thấy vô cùng khó hiểu."Mẹ kế.......Ăn cơm........Không đi........"Diệp Linh Cẩm mơ màng ngẩng đầu lên nhìn Vi Đăng.Vi Đăng cười cười, giống như đang dụ dỗ một đứa trẻ: "Làm sao lại thế này hả Diệp tiểu thư? Trước kia người quấn lấy công tử lắm mà....."( ̄_ ̄' alt='' >' alt='' >' alt='' >) Diệp Linh Cẩm cảm thấy xấu hổ. Nàng quấn lấy Nhan đại sói xám khi nào chứ, nàng không muốn sống nữa sao."Ăn ngon......"Sợ có khi là Hồng Môn yến cũng nên."Tất nhiên...." Vi Đăng vừa trả lời vừa dụ dỗ để Diệp Linh Cẩm chui vào hang sói.Nhan đại sói xám một tay chống đầu, nghiêng trên ghế, vài sợi tóc tản ra rơi xuống, lướt nhẹ qua cái cằm nhọn, che khuôn mặt lại, áo khoác ngoài màu tím, lư hương trên bàn khói xanh lượn lờ, như tạo ra mình bức bình phong mỏng.Vừa vào hang sói liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Hấp dẫn! Trong đầu Diệp Linh Cẩm hiện ra hai chữ này!"Tới rồi à? Vậy bắt đầu ăn thôi!" Nhan Nhiễm Y không ngẩng đầu lên nói rồi chậm rãi đứng lên, khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa.Quả nhiên là cầm thú, cầm thú! Khí chất như này, quá là cầm thú đi!

Chương 24: Hang sói