Diệp Linh Cẩm mới mơ màng tỉnh dậy, tiếng gào thét ở phía xa liền khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ quỷ dị. Khoác áo, đi ra khỏi phòng mới phát hiện, đáng lẽ ra có không ít hạ nhân trong viện, giờ phút này lại không thấy một bóng người. Trên đất vương vãi, tán loạn đồ đạc, có thể thấy, người rời đi rất vội vàng."A. . . . . ." Một tiếng hét thảm từ viện khác truyền đến.Diệp Linh Cẩm rời khỏi viện. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi để cho nàng mơ hồ cảm thấy, Diệp gia vốn cực kỳ giàu có, luôn hô phong hoán vũ ở Yên Thành, sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.Tuy nói xuyên qua thời không, là người của hai thế giới, dưới tình huống này, nàng vẫn không nhịn được run rẩy. Dù sao, đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng máu me cùng thi thể ngổn ngang khắp nơi. Nàng kinh hoảng chạy về viện, muốn tìm chỗ trốn. Tuy viện của đại tiểu thư ngốc của Diệp gia luôn vắng vẻ, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không tìm được.Diệp Linh Cẩm núp ở trong núi giả, co lại thân thể. Nàng không phải là người lãnh…
Chương 31: Đàn Hương động tình
Ngốc Thê Lưu Lạc Giang HồTác giả: Mạc Nghiên YênTruyện Converter, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Linh Cẩm mới mơ màng tỉnh dậy, tiếng gào thét ở phía xa liền khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ quỷ dị. Khoác áo, đi ra khỏi phòng mới phát hiện, đáng lẽ ra có không ít hạ nhân trong viện, giờ phút này lại không thấy một bóng người. Trên đất vương vãi, tán loạn đồ đạc, có thể thấy, người rời đi rất vội vàng."A. . . . . ." Một tiếng hét thảm từ viện khác truyền đến.Diệp Linh Cẩm rời khỏi viện. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi để cho nàng mơ hồ cảm thấy, Diệp gia vốn cực kỳ giàu có, luôn hô phong hoán vũ ở Yên Thành, sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.Tuy nói xuyên qua thời không, là người của hai thế giới, dưới tình huống này, nàng vẫn không nhịn được run rẩy. Dù sao, đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng máu me cùng thi thể ngổn ngang khắp nơi. Nàng kinh hoảng chạy về viện, muốn tìm chỗ trốn. Tuy viện của đại tiểu thư ngốc của Diệp gia luôn vắng vẻ, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không tìm được.Diệp Linh Cẩm núp ở trong núi giả, co lại thân thể. Nàng không phải là người lãnh… Đến gần tối, Quan Hoán Chi không đến một mình, mà đi cùng là Bách Hiểu và Nhan Nhiễm Y."Khiến cho Bách Hiểu cô nương thêm phiền toái rồi." Sờ sờ đầu.Diệp Linh Cẩm thật khó chịu, không để ý tới hắn nữa, nghiêng đầu cười cười với Bách Hiểu: "Chỗ của tỷ tỷ chơi đùa thật vui . . .""Cẩm nhi cô nương xem ra cũng thích náo nhiệt, ngày trước đi theo Nhan công tử sống ở trên núi chắc là luôn cùng Nhan công tử . . . Hai người nhất định là hết sức thân thiết". Bách Hiểu che miệng cười khẽ.Diệp Linh Cẩm có cảm giác thật ra thì Bách Hiểu đến bây giờ vẫn muốn từ trong miệng nàng moi ra chút gì đó nhưng mỗi lần đều bị nàng mơ mơ màng màng làm cho lẩn quẩn rồi, một kẻ ngốc hỏi một đằng, trả lời một nẻo, thật sự là người bình thường.Thân thiết? Diệp Linh Cẩm chỉ muốn cười ha ha.Nhan Nhiễm Y mỉm cười không có trả lời. Nhưng hắn tiếp tục dùng hành động bày tỏ hai người rất thân thiết.Hắn nắm tay Diệp Linh Cẩm, nói: "Hôm nay phiền toái Bách Hiểu cô nương rồi, chỗ của cô nương nghe nói nhiều người trong giang hồ nằm mơ cũng muốn ở, để Cẩm nhi ở chỗ này, làm loạn thêm cũng không tốt""Nhan công tử khách khí, ta thấy Cẩm nhi cô nương thật sự đáng yêu, mới muốn thân cận hơn một chút." Bách Hiểu cong cong cặp mắt. Diệp Linh Cẩm cảm thấy đôi mắt này có thể nói chuyện, mà còn có thể nói thật, cũng có thể là nói dối."Đơn giản là tại hạ đang trải qua chuyện này nên hiểu rõ, dừng lại mấy ngày nên đi rồi""Phải đi sao. .. . Thật là nhanh!" Trong giọng nói tựa như mang theo một loại đáng tiếc, nhưng không phân biệt rõ thật, giả.Phải đi. . . . . . Nên đi nơi nào. . . . . . Diệp Linh Cẩm thật tò mò."Ba ngày sau, tại hạ làm chủ, để tỏ lòng thành, xin mời cô nương nể mặt". Nhan Nhiễm Y vô cùng khách khí nói, quả thật cũng coi là tao nhã lễ độ.Bách Hiểu phe phẩy cây quạt đàn hương. "Đó là tự nhiên. . . .."Diệp Linh Cẩm mơ hồ cảm giác được Bách Hiểu này thật tao nhã uyển chuyển, rồi lại có vài phần dao động chán nản. Nhìn lại Nhan Nhiễm Y vẫn cười ôn hòa như cũ, không chút nào thất lễ, lại không hề đặc biệt, hắn tựa hồ đều cười tự nhiên với mỗi một người.Ai. . . nữ nhân nha, Diệp Linh Cẩm cảm thán trong lòng. Bách Hiểu sợ là đã động tình đối với Nhan Đại sói xám rồi, nhưng mà nàng là nữ nhân kiêu ngạo, bảo nàng mở miệng thế nào đây? Hơn nữa đối phương còn là Nhan Nhiễm Y, là nhân vật đào hoa tuyệt thế.Đối thoại còn lại nàng đều không có nghe thấy, hoàn toàn đắm chìm trong suy tưởng của mình, mãi đến sau đó bị Nhan Nhiễm Y dắt đi.Về tới khách sạn, Diệp Linh Cẩm bị Nhan Nhiễm Y trực tiếp dắt đến phòng của hắn. Bởi vì Vi Đăng không có ở đây, Nhan Nhiễm Y kêu tiểu nhị đưa bữa ăn tối lên, hai người rơi vào bầu không khí trầm mặc, bắt đầu dùng cơm.
Đến gần tối, Quan Hoán Chi không đến một mình, mà đi cùng là Bách Hiểu và Nhan Nhiễm Y.
"Khiến cho Bách Hiểu cô nương thêm phiền toái rồi." Sờ sờ đầu.
Diệp Linh Cẩm thật khó chịu, không để ý tới hắn nữa, nghiêng đầu cười cười với Bách Hiểu: "Chỗ của tỷ tỷ chơi đùa thật vui . . ."
"Cẩm nhi cô nương xem ra cũng thích náo nhiệt, ngày trước đi theo Nhan công tử sống ở trên núi chắc là luôn cùng Nhan công tử . . . Hai người nhất định là hết sức thân thiết". Bách Hiểu che miệng cười khẽ.
Diệp Linh Cẩm có cảm giác thật ra thì Bách Hiểu đến bây giờ vẫn muốn từ trong miệng nàng moi ra chút gì đó nhưng mỗi lần đều bị nàng mơ mơ màng màng làm cho lẩn quẩn rồi, một kẻ ngốc hỏi một đằng, trả lời một nẻo, thật sự là người bình thường.
Thân thiết? Diệp Linh Cẩm chỉ muốn cười ha ha.
Nhan Nhiễm Y mỉm cười không có trả lời. Nhưng hắn tiếp tục dùng hành động bày tỏ hai người rất thân thiết.
Hắn nắm tay Diệp Linh Cẩm, nói: "Hôm nay phiền toái Bách Hiểu cô nương rồi, chỗ của cô nương nghe nói nhiều người trong giang hồ nằm mơ cũng muốn ở, để Cẩm nhi ở chỗ này, làm loạn thêm cũng không tốt"
"Nhan công tử khách khí, ta thấy Cẩm nhi cô nương thật sự đáng yêu, mới muốn thân cận hơn một chút." Bách Hiểu cong cong cặp mắt. Diệp Linh Cẩm cảm thấy đôi mắt này có thể nói chuyện, mà còn có thể nói thật, cũng có thể là nói dối.
"Đơn giản là tại hạ đang trải qua chuyện này nên hiểu rõ, dừng lại mấy ngày nên đi rồi"
"Phải đi sao. .. . Thật là nhanh!" Trong giọng nói tựa như mang theo một loại đáng tiếc, nhưng không phân biệt rõ thật, giả.
Phải đi. . . . . . Nên đi nơi nào. . . . . . Diệp Linh Cẩm thật tò mò.
"Ba ngày sau, tại hạ làm chủ, để tỏ lòng thành, xin mời cô nương nể mặt". Nhan Nhiễm Y vô cùng khách khí nói, quả thật cũng coi là tao nhã lễ độ.
Bách Hiểu phe phẩy cây quạt đàn hương. "Đó là tự nhiên. . . .."
Diệp Linh Cẩm mơ hồ cảm giác được Bách Hiểu này thật tao nhã uyển chuyển, rồi lại có vài phần dao động chán nản. Nhìn lại Nhan Nhiễm Y vẫn cười ôn hòa như cũ, không chút nào thất lễ, lại không hề đặc biệt, hắn tựa hồ đều cười tự nhiên với mỗi một người.
Ai. . . nữ nhân nha, Diệp Linh Cẩm cảm thán trong lòng. Bách Hiểu sợ là đã động tình đối với Nhan Đại sói xám rồi, nhưng mà nàng là nữ nhân kiêu ngạo, bảo nàng mở miệng thế nào đây? Hơn nữa đối phương còn là Nhan Nhiễm Y, là nhân vật đào hoa tuyệt thế.
Đối thoại còn lại nàng đều không có nghe thấy, hoàn toàn đắm chìm trong suy tưởng của mình, mãi đến sau đó bị Nhan Nhiễm Y dắt đi.
Về tới khách sạn, Diệp Linh Cẩm bị Nhan Nhiễm Y trực tiếp dắt đến phòng của hắn. Bởi vì Vi Đăng không có ở đây, Nhan Nhiễm Y kêu tiểu nhị đưa bữa ăn tối lên, hai người rơi vào bầu không khí trầm mặc, bắt đầu dùng cơm.
Ngốc Thê Lưu Lạc Giang HồTác giả: Mạc Nghiên YênTruyện Converter, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Linh Cẩm mới mơ màng tỉnh dậy, tiếng gào thét ở phía xa liền khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ quỷ dị. Khoác áo, đi ra khỏi phòng mới phát hiện, đáng lẽ ra có không ít hạ nhân trong viện, giờ phút này lại không thấy một bóng người. Trên đất vương vãi, tán loạn đồ đạc, có thể thấy, người rời đi rất vội vàng."A. . . . . ." Một tiếng hét thảm từ viện khác truyền đến.Diệp Linh Cẩm rời khỏi viện. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi để cho nàng mơ hồ cảm thấy, Diệp gia vốn cực kỳ giàu có, luôn hô phong hoán vũ ở Yên Thành, sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.Tuy nói xuyên qua thời không, là người của hai thế giới, dưới tình huống này, nàng vẫn không nhịn được run rẩy. Dù sao, đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng máu me cùng thi thể ngổn ngang khắp nơi. Nàng kinh hoảng chạy về viện, muốn tìm chỗ trốn. Tuy viện của đại tiểu thư ngốc của Diệp gia luôn vắng vẻ, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không tìm được.Diệp Linh Cẩm núp ở trong núi giả, co lại thân thể. Nàng không phải là người lãnh… Đến gần tối, Quan Hoán Chi không đến một mình, mà đi cùng là Bách Hiểu và Nhan Nhiễm Y."Khiến cho Bách Hiểu cô nương thêm phiền toái rồi." Sờ sờ đầu.Diệp Linh Cẩm thật khó chịu, không để ý tới hắn nữa, nghiêng đầu cười cười với Bách Hiểu: "Chỗ của tỷ tỷ chơi đùa thật vui . . .""Cẩm nhi cô nương xem ra cũng thích náo nhiệt, ngày trước đi theo Nhan công tử sống ở trên núi chắc là luôn cùng Nhan công tử . . . Hai người nhất định là hết sức thân thiết". Bách Hiểu che miệng cười khẽ.Diệp Linh Cẩm có cảm giác thật ra thì Bách Hiểu đến bây giờ vẫn muốn từ trong miệng nàng moi ra chút gì đó nhưng mỗi lần đều bị nàng mơ mơ màng màng làm cho lẩn quẩn rồi, một kẻ ngốc hỏi một đằng, trả lời một nẻo, thật sự là người bình thường.Thân thiết? Diệp Linh Cẩm chỉ muốn cười ha ha.Nhan Nhiễm Y mỉm cười không có trả lời. Nhưng hắn tiếp tục dùng hành động bày tỏ hai người rất thân thiết.Hắn nắm tay Diệp Linh Cẩm, nói: "Hôm nay phiền toái Bách Hiểu cô nương rồi, chỗ của cô nương nghe nói nhiều người trong giang hồ nằm mơ cũng muốn ở, để Cẩm nhi ở chỗ này, làm loạn thêm cũng không tốt""Nhan công tử khách khí, ta thấy Cẩm nhi cô nương thật sự đáng yêu, mới muốn thân cận hơn một chút." Bách Hiểu cong cong cặp mắt. Diệp Linh Cẩm cảm thấy đôi mắt này có thể nói chuyện, mà còn có thể nói thật, cũng có thể là nói dối."Đơn giản là tại hạ đang trải qua chuyện này nên hiểu rõ, dừng lại mấy ngày nên đi rồi""Phải đi sao. .. . Thật là nhanh!" Trong giọng nói tựa như mang theo một loại đáng tiếc, nhưng không phân biệt rõ thật, giả.Phải đi. . . . . . Nên đi nơi nào. . . . . . Diệp Linh Cẩm thật tò mò."Ba ngày sau, tại hạ làm chủ, để tỏ lòng thành, xin mời cô nương nể mặt". Nhan Nhiễm Y vô cùng khách khí nói, quả thật cũng coi là tao nhã lễ độ.Bách Hiểu phe phẩy cây quạt đàn hương. "Đó là tự nhiên. . . .."Diệp Linh Cẩm mơ hồ cảm giác được Bách Hiểu này thật tao nhã uyển chuyển, rồi lại có vài phần dao động chán nản. Nhìn lại Nhan Nhiễm Y vẫn cười ôn hòa như cũ, không chút nào thất lễ, lại không hề đặc biệt, hắn tựa hồ đều cười tự nhiên với mỗi một người.Ai. . . nữ nhân nha, Diệp Linh Cẩm cảm thán trong lòng. Bách Hiểu sợ là đã động tình đối với Nhan Đại sói xám rồi, nhưng mà nàng là nữ nhân kiêu ngạo, bảo nàng mở miệng thế nào đây? Hơn nữa đối phương còn là Nhan Nhiễm Y, là nhân vật đào hoa tuyệt thế.Đối thoại còn lại nàng đều không có nghe thấy, hoàn toàn đắm chìm trong suy tưởng của mình, mãi đến sau đó bị Nhan Nhiễm Y dắt đi.Về tới khách sạn, Diệp Linh Cẩm bị Nhan Nhiễm Y trực tiếp dắt đến phòng của hắn. Bởi vì Vi Đăng không có ở đây, Nhan Nhiễm Y kêu tiểu nhị đưa bữa ăn tối lên, hai người rơi vào bầu không khí trầm mặc, bắt đầu dùng cơm.