Diệp Linh Cẩm mới mơ màng tỉnh dậy, tiếng gào thét ở phía xa liền khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ quỷ dị. Khoác áo, đi ra khỏi phòng mới phát hiện, đáng lẽ ra có không ít hạ nhân trong viện, giờ phút này lại không thấy một bóng người. Trên đất vương vãi, tán loạn đồ đạc, có thể thấy, người rời đi rất vội vàng."A. . . . . ." Một tiếng hét thảm từ viện khác truyền đến.Diệp Linh Cẩm rời khỏi viện. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi để cho nàng mơ hồ cảm thấy, Diệp gia vốn cực kỳ giàu có, luôn hô phong hoán vũ ở Yên Thành, sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.Tuy nói xuyên qua thời không, là người của hai thế giới, dưới tình huống này, nàng vẫn không nhịn được run rẩy. Dù sao, đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng máu me cùng thi thể ngổn ngang khắp nơi. Nàng kinh hoảng chạy về viện, muốn tìm chỗ trốn. Tuy viện của đại tiểu thư ngốc của Diệp gia luôn vắng vẻ, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không tìm được.Diệp Linh Cẩm núp ở trong núi giả, co lại thân thể. Nàng không phải là người lãnh…
Chương 81: Ta ăn hiếp Mẹ kế ta gấp trăm ngàn lần
Ngốc Thê Lưu Lạc Giang HồTác giả: Mạc Nghiên YênTruyện Converter, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Linh Cẩm mới mơ màng tỉnh dậy, tiếng gào thét ở phía xa liền khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ quỷ dị. Khoác áo, đi ra khỏi phòng mới phát hiện, đáng lẽ ra có không ít hạ nhân trong viện, giờ phút này lại không thấy một bóng người. Trên đất vương vãi, tán loạn đồ đạc, có thể thấy, người rời đi rất vội vàng."A. . . . . ." Một tiếng hét thảm từ viện khác truyền đến.Diệp Linh Cẩm rời khỏi viện. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi để cho nàng mơ hồ cảm thấy, Diệp gia vốn cực kỳ giàu có, luôn hô phong hoán vũ ở Yên Thành, sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.Tuy nói xuyên qua thời không, là người của hai thế giới, dưới tình huống này, nàng vẫn không nhịn được run rẩy. Dù sao, đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng máu me cùng thi thể ngổn ngang khắp nơi. Nàng kinh hoảng chạy về viện, muốn tìm chỗ trốn. Tuy viện của đại tiểu thư ngốc của Diệp gia luôn vắng vẻ, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không tìm được.Diệp Linh Cẩm núp ở trong núi giả, co lại thân thể. Nàng không phải là người lãnh… "Muốn ăn cá sao. . . . . ."Lúc này, Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm kề vai đứng ở trên sàn thuyền, hắn nhìn xuống mặt nước, nói.Thật ra thì Diệp Linh Cẩm nhìn cá ẩn hiện trong nước, vẫn rất thèm ăn . . . Diệp Linh Cẩm nhanh chóng di dời tầm mắt nhìn mấy người chèo thuyền đang bận rộn phía bên kia. Muốn nói cho Nhan Nhiễm Y: “Ta mới không muốn ăn cá đấy”. . . .Ngày đó khi rời khỏi Đan Thành, Diệp Linh Cẩm quyết định phải từ từ độc lập. . . . Nhưng lại phát hiện ra khi nàng suy nghĩ muốn ăn cái gì, sẽ có cái đó, tự mình độc lập có chút khó khăn. . . . .Nhan Nhiễm Y nghiêng đầu, cười rồi liếc mắt nhìn Diệp Linh Cẩm, vừa nhìn về phía mặt nước, sâu kín nói: "Muốn ăn người chèo thuyền?"". . . . . .". Hắn nhất định là cố ý. . . . . .Gió thổi trên mặt nước không ngờ rất lớn, chỉ có điều vào đầu mùa hạ, gió nhẹ nhàng thổi tung bay tóc và quần áo của bọn họ. . . . ."Thật lợi hại. . . . . ." Diệp Linh Cẩm nói."Hả? Tại sao?""Bọn họ sẽ bắt được cá. . . . . ." Mà ngươi sẽ không!Tiếng nói của Nhan Nhiễm Y êm dịu hơn so với gió đầu mùa hạ. "Cẩm nhi là muốn ăn cá rồi. . . . ""Ta muốn học bắt cá .... ". Diệp Linh Cẩm nghiêm túc nhìn Nhan Nhiễm Y."Học bắt cá có gì tốt ... Mệt như vậy ... tốt hơn hết là trực tiếp chờ ăn, tránh được phiền toái ...." Nhan Nhiễm Y hướng dẫn từng bước.". . . . . ." Diệp Linh Cẩm muốn toát mồ hôi. Chưa từng nghe qua: "Cho người con cá không bằng dạy người bắt cá" sao?. . . . . . Nhan Nhiễm Y quả nhiên là chỉ biết gieo họa cho người, thật may là nàng không phải khờ thật, nếu không đã bị lừa rồi.Nàng muốn là người độc lập!"Chơi thật thích . . . .". Diệp Linh Cẩm nói.Nhan Nhiễm Y đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng, nói: "Nếu muốn, về sau làm một hồ cá, cho ngươi từ từ chơi đùa. . . . . .""………" Rốt cuộc, hắn nghe có hiểu hay không, nàng chỉ muốn học cách bắt cá, không phải muốn chơi đùa."Đại Hoàng nói cá trong hồ không thể ăn……". Diệp Linh Cẩm nhớ rõ, "Đại Hoàng" là nha hoàn nhà nàng, đây là lần đầu tiên nàng nói cho Nhan Nhiễm Y về điều này.Nhan Nhiễm Y khựng lại thật lâu, tựa như là mới nhớ tới "Đại Hoàng" là ai. "Đại Hoàng còn nói cái gì?" Mặt lộ ý cười."Đại Hoàng còn nói, muốn ăn cá sẽ phải tự mình bắt. . . ..". Diệp Linh Cẩm ngẩng đầu, nhìn Nhan Nhiễm Y, ánh mắt hơi đờ đẫn, tràn đầy u mê cố chấp nhưng Nhan Nhiễm Y không quay đầu lại nhìn nàng.Diệp Linh Cẩm vẫn cố chấp nhìn hắn, nàng biết hắn sẽ không sẽ để ý đến cái ý tưởng ngu ngốc của nàng, chỉ thấy tay phải Nhan Nhiễm Y hướng vào trong nước xuất một kích, mặt nước nhất thời văng tung tóe, bọt nước bắn cao, thậm chí lên trên sàn thuyền, làm ướt giầy và phần chân váy của nàng.Diệp Linh Cẩm hoảng sợ đến sững sờ, ngơ ngác tại chỗ.
"Muốn ăn cá sao. . . . . ."
Lúc này, Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm kề vai đứng ở trên sàn thuyền, hắn nhìn xuống mặt nước, nói.
Thật ra thì Diệp Linh Cẩm nhìn cá ẩn hiện trong nước, vẫn rất thèm ăn . . . Diệp Linh Cẩm nhanh chóng di dời tầm mắt nhìn mấy người chèo thuyền đang bận rộn phía bên kia. Muốn nói cho Nhan Nhiễm Y: “Ta mới không muốn ăn cá đấy”. . . .
Ngày đó khi rời khỏi Đan Thành, Diệp Linh Cẩm quyết định phải từ từ độc lập. . . . Nhưng lại phát hiện ra khi nàng suy nghĩ muốn ăn cái gì, sẽ có cái đó, tự mình độc lập có chút khó khăn. . . . .
Nhan Nhiễm Y nghiêng đầu, cười rồi liếc mắt nhìn Diệp Linh Cẩm, vừa nhìn về phía mặt nước, sâu kín nói: "Muốn ăn người chèo thuyền?"
". . . . . .". Hắn nhất định là cố ý. . . . . .
Gió thổi trên mặt nước không ngờ rất lớn, chỉ có điều vào đầu mùa hạ, gió nhẹ nhàng thổi tung bay tóc và quần áo của bọn họ. . . . .
"Thật lợi hại. . . . . ." Diệp Linh Cẩm nói.
"Hả? Tại sao?"
"Bọn họ sẽ bắt được cá. . . . . ." Mà ngươi sẽ không!
Tiếng nói của Nhan Nhiễm Y êm dịu hơn so với gió đầu mùa hạ. "Cẩm nhi là muốn ăn cá rồi. . . . "
"Ta muốn học bắt cá .... ". Diệp Linh Cẩm nghiêm túc nhìn Nhan Nhiễm Y.
"Học bắt cá có gì tốt ... Mệt như vậy ... tốt hơn hết là trực tiếp chờ ăn, tránh được phiền toái ...." Nhan Nhiễm Y hướng dẫn từng bước.
". . . . . ." Diệp Linh Cẩm muốn toát mồ hôi. Chưa từng nghe qua: "Cho người con cá không bằng dạy người bắt cá" sao?. . . . . . Nhan Nhiễm Y quả nhiên là chỉ biết gieo họa cho người, thật may là nàng không phải khờ thật, nếu không đã bị lừa rồi.
Nàng muốn là người độc lập!
"Chơi thật thích . . . .". Diệp Linh Cẩm nói.
Nhan Nhiễm Y đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng, nói: "Nếu muốn, về sau làm một hồ cá, cho ngươi từ từ chơi đùa. . . . . ."
"………" Rốt cuộc, hắn nghe có hiểu hay không, nàng chỉ muốn học cách bắt cá, không phải muốn chơi đùa.
"Đại Hoàng nói cá trong hồ không thể ăn……". Diệp Linh Cẩm nhớ rõ, "Đại Hoàng" là nha hoàn nhà nàng, đây là lần đầu tiên nàng nói cho Nhan Nhiễm Y về điều này.
Nhan Nhiễm Y khựng lại thật lâu, tựa như là mới nhớ tới "Đại Hoàng" là ai. "Đại Hoàng còn nói cái gì?" Mặt lộ ý cười.
"Đại Hoàng còn nói, muốn ăn cá sẽ phải tự mình bắt. . . ..". Diệp Linh Cẩm ngẩng đầu, nhìn Nhan Nhiễm Y, ánh mắt hơi đờ đẫn, tràn đầy u mê cố chấp nhưng Nhan Nhiễm Y không quay đầu lại nhìn nàng.
Diệp Linh Cẩm vẫn cố chấp nhìn hắn, nàng biết hắn sẽ không sẽ để ý đến cái ý tưởng ngu ngốc của nàng, chỉ thấy tay phải Nhan Nhiễm Y hướng vào trong nước xuất một kích, mặt nước nhất thời văng tung tóe, bọt nước bắn cao, thậm chí lên trên sàn thuyền, làm ướt giầy và phần chân váy của nàng.
Diệp Linh Cẩm hoảng sợ đến sững sờ, ngơ ngác tại chỗ.
Ngốc Thê Lưu Lạc Giang HồTác giả: Mạc Nghiên YênTruyện Converter, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Linh Cẩm mới mơ màng tỉnh dậy, tiếng gào thét ở phía xa liền khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ quỷ dị. Khoác áo, đi ra khỏi phòng mới phát hiện, đáng lẽ ra có không ít hạ nhân trong viện, giờ phút này lại không thấy một bóng người. Trên đất vương vãi, tán loạn đồ đạc, có thể thấy, người rời đi rất vội vàng."A. . . . . ." Một tiếng hét thảm từ viện khác truyền đến.Diệp Linh Cẩm rời khỏi viện. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi để cho nàng mơ hồ cảm thấy, Diệp gia vốn cực kỳ giàu có, luôn hô phong hoán vũ ở Yên Thành, sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.Tuy nói xuyên qua thời không, là người của hai thế giới, dưới tình huống này, nàng vẫn không nhịn được run rẩy. Dù sao, đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng máu me cùng thi thể ngổn ngang khắp nơi. Nàng kinh hoảng chạy về viện, muốn tìm chỗ trốn. Tuy viện của đại tiểu thư ngốc của Diệp gia luôn vắng vẻ, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không tìm được.Diệp Linh Cẩm núp ở trong núi giả, co lại thân thể. Nàng không phải là người lãnh… "Muốn ăn cá sao. . . . . ."Lúc này, Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm kề vai đứng ở trên sàn thuyền, hắn nhìn xuống mặt nước, nói.Thật ra thì Diệp Linh Cẩm nhìn cá ẩn hiện trong nước, vẫn rất thèm ăn . . . Diệp Linh Cẩm nhanh chóng di dời tầm mắt nhìn mấy người chèo thuyền đang bận rộn phía bên kia. Muốn nói cho Nhan Nhiễm Y: “Ta mới không muốn ăn cá đấy”. . . .Ngày đó khi rời khỏi Đan Thành, Diệp Linh Cẩm quyết định phải từ từ độc lập. . . . Nhưng lại phát hiện ra khi nàng suy nghĩ muốn ăn cái gì, sẽ có cái đó, tự mình độc lập có chút khó khăn. . . . .Nhan Nhiễm Y nghiêng đầu, cười rồi liếc mắt nhìn Diệp Linh Cẩm, vừa nhìn về phía mặt nước, sâu kín nói: "Muốn ăn người chèo thuyền?"". . . . . .". Hắn nhất định là cố ý. . . . . .Gió thổi trên mặt nước không ngờ rất lớn, chỉ có điều vào đầu mùa hạ, gió nhẹ nhàng thổi tung bay tóc và quần áo của bọn họ. . . . ."Thật lợi hại. . . . . ." Diệp Linh Cẩm nói."Hả? Tại sao?""Bọn họ sẽ bắt được cá. . . . . ." Mà ngươi sẽ không!Tiếng nói của Nhan Nhiễm Y êm dịu hơn so với gió đầu mùa hạ. "Cẩm nhi là muốn ăn cá rồi. . . . ""Ta muốn học bắt cá .... ". Diệp Linh Cẩm nghiêm túc nhìn Nhan Nhiễm Y."Học bắt cá có gì tốt ... Mệt như vậy ... tốt hơn hết là trực tiếp chờ ăn, tránh được phiền toái ...." Nhan Nhiễm Y hướng dẫn từng bước.". . . . . ." Diệp Linh Cẩm muốn toát mồ hôi. Chưa từng nghe qua: "Cho người con cá không bằng dạy người bắt cá" sao?. . . . . . Nhan Nhiễm Y quả nhiên là chỉ biết gieo họa cho người, thật may là nàng không phải khờ thật, nếu không đã bị lừa rồi.Nàng muốn là người độc lập!"Chơi thật thích . . . .". Diệp Linh Cẩm nói.Nhan Nhiễm Y đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng, nói: "Nếu muốn, về sau làm một hồ cá, cho ngươi từ từ chơi đùa. . . . . .""………" Rốt cuộc, hắn nghe có hiểu hay không, nàng chỉ muốn học cách bắt cá, không phải muốn chơi đùa."Đại Hoàng nói cá trong hồ không thể ăn……". Diệp Linh Cẩm nhớ rõ, "Đại Hoàng" là nha hoàn nhà nàng, đây là lần đầu tiên nàng nói cho Nhan Nhiễm Y về điều này.Nhan Nhiễm Y khựng lại thật lâu, tựa như là mới nhớ tới "Đại Hoàng" là ai. "Đại Hoàng còn nói cái gì?" Mặt lộ ý cười."Đại Hoàng còn nói, muốn ăn cá sẽ phải tự mình bắt. . . ..". Diệp Linh Cẩm ngẩng đầu, nhìn Nhan Nhiễm Y, ánh mắt hơi đờ đẫn, tràn đầy u mê cố chấp nhưng Nhan Nhiễm Y không quay đầu lại nhìn nàng.Diệp Linh Cẩm vẫn cố chấp nhìn hắn, nàng biết hắn sẽ không sẽ để ý đến cái ý tưởng ngu ngốc của nàng, chỉ thấy tay phải Nhan Nhiễm Y hướng vào trong nước xuất một kích, mặt nước nhất thời văng tung tóe, bọt nước bắn cao, thậm chí lên trên sàn thuyền, làm ướt giầy và phần chân váy của nàng.Diệp Linh Cẩm hoảng sợ đến sững sờ, ngơ ngác tại chỗ.