Tác giả:

Diệp Linh Cẩm mới mơ màng tỉnh dậy, tiếng gào thét ở phía xa liền khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ quỷ dị. Khoác áo, đi ra khỏi phòng mới phát hiện, đáng lẽ ra có không ít hạ nhân trong viện, giờ phút này lại không thấy một bóng người. Trên đất vương vãi, tán loạn đồ đạc, có thể thấy, người rời đi rất vội vàng."A. . . . . ." Một tiếng hét thảm từ viện khác truyền đến.Diệp Linh Cẩm rời khỏi viện. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi để cho nàng mơ hồ cảm thấy, Diệp gia vốn cực kỳ giàu có, luôn hô phong hoán vũ ở Yên Thành, sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.Tuy nói xuyên qua thời không, là người của hai thế giới, dưới tình huống này, nàng vẫn không nhịn được run rẩy. Dù sao, đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng máu me cùng thi thể ngổn ngang khắp nơi. Nàng kinh hoảng chạy về viện, muốn tìm chỗ trốn. Tuy viện của đại tiểu thư ngốc của Diệp gia luôn vắng vẻ, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không tìm được.Diệp Linh Cẩm núp ở trong núi giả, co lại thân thể. Nàng không phải là người lãnh…

Chương 89: Bùi gia

Ngốc Thê Lưu Lạc Giang HồTác giả: Mạc Nghiên YênTruyện Converter, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Linh Cẩm mới mơ màng tỉnh dậy, tiếng gào thét ở phía xa liền khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ quỷ dị. Khoác áo, đi ra khỏi phòng mới phát hiện, đáng lẽ ra có không ít hạ nhân trong viện, giờ phút này lại không thấy một bóng người. Trên đất vương vãi, tán loạn đồ đạc, có thể thấy, người rời đi rất vội vàng."A. . . . . ." Một tiếng hét thảm từ viện khác truyền đến.Diệp Linh Cẩm rời khỏi viện. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi để cho nàng mơ hồ cảm thấy, Diệp gia vốn cực kỳ giàu có, luôn hô phong hoán vũ ở Yên Thành, sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.Tuy nói xuyên qua thời không, là người của hai thế giới, dưới tình huống này, nàng vẫn không nhịn được run rẩy. Dù sao, đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng máu me cùng thi thể ngổn ngang khắp nơi. Nàng kinh hoảng chạy về viện, muốn tìm chỗ trốn. Tuy viện của đại tiểu thư ngốc của Diệp gia luôn vắng vẻ, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không tìm được.Diệp Linh Cẩm núp ở trong núi giả, co lại thân thể. Nàng không phải là người lãnh… Nhan Nhiễm Y kéo Diệp Linh Cẩm ngồi xuống."Cẩm Nhi. . . . . . Ăn nhiều chút. . . . . ."Diệp Linh Cẩm ý thức trong lòng: ăn xong bữa này sẽ đi đường tốt hơn sao. Ngoài ra, nàng cảm giác Địch Tinh là lạ, như có thù oán với cái bát trên tay.Sau khi ăn xong, bọn họ sửa soạn sơ qua, đi dạo một vòng quanh Đan Thành, giải quyết bữa trưa, đi về phía Bùi gia.Nghe nói Bùi gia là Tiêu cục buôn bán, cũng có vài mối quan hệ và thế lực trên giang hồ cũng như triều đình, Diệp Linh Cẩm đến Bùi gia cũng không cần quá lo lắng an toàn của mình.Nàng cũng hiểu, bọn Nhan Nhiễm Y cảm thấy đem những chuyện không mấy an toàn này ném cho Bùi gia tương đối thoải mái.Bùi trạch ở Đan thành là một nơi rất an tĩnh. Cả một tòa nhà rất lớn, trước cửa là hai tượng sư tử bằng đá, cột sơn son vững chãi, đủ khí phái."Làm phiền báo lại với Bùi công tử, Quan Hoán Chi . . . . . ." Quan Hoán Chi nói với người giữ cửa.Người giữ cửa thoạt nhìn có vẻ là một đại hán rất hung dữ. Chỉ thấy hắn cung kính nói: "Công tử nhà ta đã dặn, nếu là Quan công tử tới, trực tiếp mời ngài vào. Quan công tử, các vị, mời. . . . . ."Bùi Lâu Tuấn đã sớm biết bọn họ sẽ đến sao. . . . . . Diệp linh Cẩm thầm than thở, tại sao người nơi này làm việc cũng khiến cho người ta không thể hiểu được.Vì vậy bốn người đi theo người giữ cửa bước vào Bùi trạch.Hòn non bộ đan nhau hợp lí, hành lang quanh co, dòng suối nhỏ chảy chầm chậm, còn có một cây cầu nhỏ bắc qua, vài khóm cây cỏ, cứ đi một vòng thì không hẹn mà gặp một cái đình nhỏ, không có một cảnh trí tái diễn.Diệp Linh Cẩm nhìn bốn phía, cảm thán: Bùi gia thật có tiền. . . . . . Thẩm mỹ không tồi. . . . . .Bọn họ tới phòng khách gặp một nam tử áo trắng."Vị này chính là Quan đại nhân?" nam tử áo trắng chắp tay.Diệp Linh Cẩm biết hắn, chính là người mặc áo trắng đã cứu Diệp Linh Đoạn vào đêm Diệp gia gặp chuyện không may —— con trai độc nhất của Bùi gia Bùi Lâu Tuấn."Tại hạ hiện tại đang hành tẩu giang hồ, không có danh xưng ‘ đại nhân’." Quan Hoán Chi đáp."Thất lễ, các vị, mời vào bên trong!" Bùi Lâu Tuấn dẫn theo bốn người vào phòng khách, sai nha hoàn bưng trà, lại sai người đi tìm Diệp Linh Đoạn."Gia phụ tới vùng khác làm ăn, không có trong phủ, đều là người trẻ tuổi nên mọi người không cần gò bó." Bùi Lâu Tuấn chào hỏi.Có thể thấy, hắn là một người rất biết cách xử sự khôn khéo, có thể một mình đảm đương mọi việc."Vị huynh đài này đi nhanh như gió, hành động thoăn thoắt, tùy ý không câu nệ, hẳn là Trích Tinh Thánh Thủ đại danh đỉnh đỉnh."Địch Tinh cong miệng nói: "Quá khen quá khen. . . . . ." Từ lâu danh xưng ‘Trích Tinh Thánh Thủ’ này của hắn đã không có địa vị gì rồi."Vị này là tỷ tỷ của Đoạn Nhi. . . . . ." Bùi Lâu Tuấn đi tới trước mặt Diệp Linh Cẩm, lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Nhan Nhiễm Y kéo Diệp Linh Cẩm ngồi xuống."Cẩm Nhi. . . . . . Ăn nhiều chút. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm ý thức trong lòng: ăn xong bữa này sẽ đi đường tốt hơn sao. Ngoài ra, nàng cảm giác Địch Tinh là lạ, như có thù oán với cái bát trên tay.

Sau khi ăn xong, bọn họ sửa soạn sơ qua, đi dạo một vòng quanh Đan Thành, giải quyết bữa trưa, đi về phía Bùi gia.

Nghe nói Bùi gia là Tiêu cục buôn bán, cũng có vài mối quan hệ và thế lực trên giang hồ cũng như triều đình, Diệp Linh Cẩm đến Bùi gia cũng không cần quá lo lắng an toàn của mình.

Nàng cũng hiểu, bọn Nhan Nhiễm Y cảm thấy đem những chuyện không mấy an toàn này ném cho Bùi gia tương đối thoải mái.

Bùi trạch ở Đan thành là một nơi rất an tĩnh. Cả một tòa nhà rất lớn, trước cửa là hai tượng sư tử bằng đá, cột sơn son vững chãi, đủ khí phái.

"Làm phiền báo lại với Bùi công tử, Quan Hoán Chi . . . . . ." Quan Hoán Chi nói với người giữ cửa.

Người giữ cửa thoạt nhìn có vẻ là một đại hán rất hung dữ. Chỉ thấy hắn cung kính nói: "Công tử nhà ta đã dặn, nếu là Quan công tử tới, trực tiếp mời ngài vào. Quan công tử, các vị, mời. . . . . ."

Bùi Lâu Tuấn đã sớm biết bọn họ sẽ đến sao. . . . . . Diệp linh Cẩm thầm than thở, tại sao người nơi này làm việc cũng khiến cho người ta không thể hiểu được.

Vì vậy bốn người đi theo người giữ cửa bước vào Bùi trạch.

Hòn non bộ đan nhau hợp lí, hành lang quanh co, dòng suối nhỏ chảy chầm chậm, còn có một cây cầu nhỏ bắc qua, vài khóm cây cỏ, cứ đi một vòng thì không hẹn mà gặp một cái đình nhỏ, không có một cảnh trí tái diễn.

Diệp Linh Cẩm nhìn bốn phía, cảm thán: Bùi gia thật có tiền. . . . . . Thẩm mỹ không tồi. . . . . .

Bọn họ tới phòng khách gặp một nam tử áo trắng.

"Vị này chính là Quan đại nhân?" nam tử áo trắng chắp tay.

Diệp Linh Cẩm biết hắn, chính là người mặc áo trắng đã cứu Diệp Linh Đoạn vào đêm Diệp gia gặp chuyện không may —— con trai độc nhất của Bùi gia Bùi Lâu Tuấn.

"Tại hạ hiện tại đang hành tẩu giang hồ, không có danh xưng ‘ đại nhân’." Quan Hoán Chi đáp.

"Thất lễ, các vị, mời vào bên trong!" Bùi Lâu Tuấn dẫn theo bốn người vào phòng khách, sai nha hoàn bưng trà, lại sai người đi tìm Diệp Linh Đoạn.

"Gia phụ tới vùng khác làm ăn, không có trong phủ, đều là người trẻ tuổi nên mọi người không cần gò bó." Bùi Lâu Tuấn chào hỏi.

Có thể thấy, hắn là một người rất biết cách xử sự khôn khéo, có thể một mình đảm đương mọi việc.

"Vị huynh đài này đi nhanh như gió, hành động thoăn thoắt, tùy ý không câu nệ, hẳn là Trích Tinh Thánh Thủ đại danh đỉnh đỉnh."

Địch Tinh cong miệng nói: "Quá khen quá khen. . . . . ." Từ lâu danh xưng ‘Trích Tinh Thánh Thủ’ này của hắn đã không có địa vị gì rồi.

"Vị này là tỷ tỷ của Đoạn Nhi. . . . . ." Bùi Lâu Tuấn đi tới trước mặt Diệp Linh Cẩm, lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Ngốc Thê Lưu Lạc Giang HồTác giả: Mạc Nghiên YênTruyện Converter, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Linh Cẩm mới mơ màng tỉnh dậy, tiếng gào thét ở phía xa liền khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ quỷ dị. Khoác áo, đi ra khỏi phòng mới phát hiện, đáng lẽ ra có không ít hạ nhân trong viện, giờ phút này lại không thấy một bóng người. Trên đất vương vãi, tán loạn đồ đạc, có thể thấy, người rời đi rất vội vàng."A. . . . . ." Một tiếng hét thảm từ viện khác truyền đến.Diệp Linh Cẩm rời khỏi viện. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi để cho nàng mơ hồ cảm thấy, Diệp gia vốn cực kỳ giàu có, luôn hô phong hoán vũ ở Yên Thành, sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.Tuy nói xuyên qua thời không, là người của hai thế giới, dưới tình huống này, nàng vẫn không nhịn được run rẩy. Dù sao, đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng máu me cùng thi thể ngổn ngang khắp nơi. Nàng kinh hoảng chạy về viện, muốn tìm chỗ trốn. Tuy viện của đại tiểu thư ngốc của Diệp gia luôn vắng vẻ, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không tìm được.Diệp Linh Cẩm núp ở trong núi giả, co lại thân thể. Nàng không phải là người lãnh… Nhan Nhiễm Y kéo Diệp Linh Cẩm ngồi xuống."Cẩm Nhi. . . . . . Ăn nhiều chút. . . . . ."Diệp Linh Cẩm ý thức trong lòng: ăn xong bữa này sẽ đi đường tốt hơn sao. Ngoài ra, nàng cảm giác Địch Tinh là lạ, như có thù oán với cái bát trên tay.Sau khi ăn xong, bọn họ sửa soạn sơ qua, đi dạo một vòng quanh Đan Thành, giải quyết bữa trưa, đi về phía Bùi gia.Nghe nói Bùi gia là Tiêu cục buôn bán, cũng có vài mối quan hệ và thế lực trên giang hồ cũng như triều đình, Diệp Linh Cẩm đến Bùi gia cũng không cần quá lo lắng an toàn của mình.Nàng cũng hiểu, bọn Nhan Nhiễm Y cảm thấy đem những chuyện không mấy an toàn này ném cho Bùi gia tương đối thoải mái.Bùi trạch ở Đan thành là một nơi rất an tĩnh. Cả một tòa nhà rất lớn, trước cửa là hai tượng sư tử bằng đá, cột sơn son vững chãi, đủ khí phái."Làm phiền báo lại với Bùi công tử, Quan Hoán Chi . . . . . ." Quan Hoán Chi nói với người giữ cửa.Người giữ cửa thoạt nhìn có vẻ là một đại hán rất hung dữ. Chỉ thấy hắn cung kính nói: "Công tử nhà ta đã dặn, nếu là Quan công tử tới, trực tiếp mời ngài vào. Quan công tử, các vị, mời. . . . . ."Bùi Lâu Tuấn đã sớm biết bọn họ sẽ đến sao. . . . . . Diệp linh Cẩm thầm than thở, tại sao người nơi này làm việc cũng khiến cho người ta không thể hiểu được.Vì vậy bốn người đi theo người giữ cửa bước vào Bùi trạch.Hòn non bộ đan nhau hợp lí, hành lang quanh co, dòng suối nhỏ chảy chầm chậm, còn có một cây cầu nhỏ bắc qua, vài khóm cây cỏ, cứ đi một vòng thì không hẹn mà gặp một cái đình nhỏ, không có một cảnh trí tái diễn.Diệp Linh Cẩm nhìn bốn phía, cảm thán: Bùi gia thật có tiền. . . . . . Thẩm mỹ không tồi. . . . . .Bọn họ tới phòng khách gặp một nam tử áo trắng."Vị này chính là Quan đại nhân?" nam tử áo trắng chắp tay.Diệp Linh Cẩm biết hắn, chính là người mặc áo trắng đã cứu Diệp Linh Đoạn vào đêm Diệp gia gặp chuyện không may —— con trai độc nhất của Bùi gia Bùi Lâu Tuấn."Tại hạ hiện tại đang hành tẩu giang hồ, không có danh xưng ‘ đại nhân’." Quan Hoán Chi đáp."Thất lễ, các vị, mời vào bên trong!" Bùi Lâu Tuấn dẫn theo bốn người vào phòng khách, sai nha hoàn bưng trà, lại sai người đi tìm Diệp Linh Đoạn."Gia phụ tới vùng khác làm ăn, không có trong phủ, đều là người trẻ tuổi nên mọi người không cần gò bó." Bùi Lâu Tuấn chào hỏi.Có thể thấy, hắn là một người rất biết cách xử sự khôn khéo, có thể một mình đảm đương mọi việc."Vị huynh đài này đi nhanh như gió, hành động thoăn thoắt, tùy ý không câu nệ, hẳn là Trích Tinh Thánh Thủ đại danh đỉnh đỉnh."Địch Tinh cong miệng nói: "Quá khen quá khen. . . . . ." Từ lâu danh xưng ‘Trích Tinh Thánh Thủ’ này của hắn đã không có địa vị gì rồi."Vị này là tỷ tỷ của Đoạn Nhi. . . . . ." Bùi Lâu Tuấn đi tới trước mặt Diệp Linh Cẩm, lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Chương 89: Bùi gia