Tác giả:

Đưa mắt nhìn vào cổng, bỗng thiếu nữ áo xanh hét lên kinh hoàng :   - Trời! Thân phụ... thân mẫu...   Vèo!   Cùng với tiếng thét khủng khiếp, nàng phóng mình vào Thượng Quan sơn trang giờ chỉ còn là những đống gạch ngói vụn vỡ, khói lửa hãy còn bốc âm ỉ.   Đứng chết sững nhìn ngọn khói một lúc, thiếu nữ áo xanh lại hét :   - Trời! Bọn ác ma nào đã tàn phá sơn trang! Thân phụ, thân mẫu... Hai đệ đệ đâu rồi?   Như một kẻ vừa lên cơn điên, thiếu nữ áo xanh phóng chạy đi tìm quanh khắp sơn trang vừa thét gọi vô cùng thê thảm.   Đó đây im bặt đến hãi hùng!   Chung quanh sơn trang rải đầy những vết máu đông đặc trên bãi cỏ vàng vì lửa cháy, chứng tỏ nơi đây vừa trải qua một trận thảm sát kinh hoàng.   Thiếu nữ vừa chạy vừa gào thét một lúc lâu không nghe có tiếng đáp ứng, nàng dừng lại đưa mắt nhìn cảnh đổ nát. Thân hình nàng run lên từng hồi trong khi hai dòng thảm lệ từ khóe mắt tuôn trào như suối.   Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Thượng Quan sơn trang vừa gặp một trận thảm sát do một bọn ác…

Chương 93: Hồi 093

Vạn Độc Quỹ MônTác giả: Trần Thanh VânTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpĐưa mắt nhìn vào cổng, bỗng thiếu nữ áo xanh hét lên kinh hoàng :   - Trời! Thân phụ... thân mẫu...   Vèo!   Cùng với tiếng thét khủng khiếp, nàng phóng mình vào Thượng Quan sơn trang giờ chỉ còn là những đống gạch ngói vụn vỡ, khói lửa hãy còn bốc âm ỉ.   Đứng chết sững nhìn ngọn khói một lúc, thiếu nữ áo xanh lại hét :   - Trời! Bọn ác ma nào đã tàn phá sơn trang! Thân phụ, thân mẫu... Hai đệ đệ đâu rồi?   Như một kẻ vừa lên cơn điên, thiếu nữ áo xanh phóng chạy đi tìm quanh khắp sơn trang vừa thét gọi vô cùng thê thảm.   Đó đây im bặt đến hãi hùng!   Chung quanh sơn trang rải đầy những vết máu đông đặc trên bãi cỏ vàng vì lửa cháy, chứng tỏ nơi đây vừa trải qua một trận thảm sát kinh hoàng.   Thiếu nữ vừa chạy vừa gào thét một lúc lâu không nghe có tiếng đáp ứng, nàng dừng lại đưa mắt nhìn cảnh đổ nát. Thân hình nàng run lên từng hồi trong khi hai dòng thảm lệ từ khóe mắt tuôn trào như suối.   Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Thượng Quan sơn trang vừa gặp một trận thảm sát do một bọn ác… Quả thật vậy. Từ phía bìa rừng, Tế Điên hòa thượng đang bước tới... Nhịp bước của nhà sư hòa vào tiếng chuỗi vang dòn giữa bầu không khí tĩnh lặng của rừng hoang.Hán Sơn di chuyển thân hình, chớp mắt đã đối diện nhà sư vốn bị bọn người đời kêu là hòa thượng khật khùng, hành tung quái lạ.Chàng trai khom mình nói lớn :- Kình mừng Thánh tăng pháp giá.Tay ngừng lần chuỗi, Tế Điên hòa thượng ngước lên :- A di đà Phật, tiểu thí chủ đấy à? Chắc thí chủ đã tìm được tung tích người thương rồi chứ?Hán Sơn lắc đầu :- Bạch Thánh tăng, đệ tử vẫn đang tuyệt vọng.Nhà sư xua tay :- Đã bảo đừng gọi ta là Thánh tăng. Người đời vẫn gọi ta là hòa thượng điên mà.Chàng trai vẫn cúi đầu :- Bạch hòa thượng, người đời chưa hiểu được đức tế nhân độ thế của ngài qua bề ngoài phóng dật. Riêng con, vẫn thấy hòa thượng là một vị Thánh tăng, luôn cứu khốn phò nguy.Tế Điên hòa thượng gật gù :- Thôi được, với ta thì Thánh tăng hay hòa thượng khùng cũng chẳng có gì quan trọng. Nhưng tiểu thí chủ ngươi có nghe lời khuyên của ta không vậy? Lần gặp trước ta đã khuyên ngươi điều gì?Hán Sơn vội đáp :- Bạch Thánh tăng, ngài bảo con: “Không đi sao đến, không tìm sao gặp”. Thời gian qua con đã đi và đã tìm qua bao nẻo núi sông, nhưng vẫn chưa tìm ra được người con yêu quý.Nhà sư lim dim đôi mắt :- Thiện tai, thiện tai. Gieo nhân nào hưởng quả ấy. Hạnh phúc chẳng phải là thứ tự nhiên trên trời rơi xuống. Ngươi đã bỏ công sẽ được đền bù. Bây giờ ta chỉ cho tiểu thí chủ một phương hướng nhé.Những lời nói của nhà sư khiến Hán Sơn vô cùng mừng rỡ. Chàng chắp tay vái dài :- Đa tạ Thánh tăng, con xin được nghe...Trong nhịp chuỗi rung rung, nhà sư đọc luôn bốn câu kệ :- “Muốn tìm chim PhượngXuôi về phương NamThiền Lâm tự ấyCó trái tim vàng”.Rồi ông phẩy tay :- Tiểu thí chủ ghi nhớ lấy. Ta đi đây...Hán Sơn lẹ miệng kêu :- Bẩm Thánh tăng...Nhưng Tế Điên hòa thượng đã vừa lần xâu chuỗi vừa đi như gió. Lát sau khuất hẳn nơi góc rừng.Lạy theo nhà sư ba lạy, Hán Sơn đứng lặng yên suy nghĩ bốn câu kệ và chàng chợt reo lên :- Ôi, rõ ràng quá rồi. Thánh tăng đã chỉ cho ta phương hướng để tìm ra Linh Phụng.Chàng tung mình phóng vèo đi.- Nẻo sông hồ còn thử sức chàng trai, Hán Sơn phi hành về phương Nam và quyết tìm cho ra ngôi chùa Thiền Lâm cổ tự.

Quả thật vậy. Từ phía bìa rừng, Tế Điên hòa thượng đang bước tới... Nhịp bước của nhà sư hòa vào tiếng chuỗi vang dòn giữa bầu không khí tĩnh lặng của rừng hoang.

Hán Sơn di chuyển thân hình, chớp mắt đã đối diện nhà sư vốn bị bọn người đời kêu là hòa thượng khật khùng, hành tung quái lạ.

Chàng trai khom mình nói lớn :

- Kình mừng Thánh tăng pháp giá.

Tay ngừng lần chuỗi, Tế Điên hòa thượng ngước lên :

- A di đà Phật, tiểu thí chủ đấy à? Chắc thí chủ đã tìm được tung tích người thương rồi chứ?

Hán Sơn lắc đầu :

- Bạch Thánh tăng, đệ tử vẫn đang tuyệt vọng.

Nhà sư xua tay :

- Đã bảo đừng gọi ta là Thánh tăng. Người đời vẫn gọi ta là hòa thượng điên mà.

Chàng trai vẫn cúi đầu :

- Bạch hòa thượng, người đời chưa hiểu được đức tế nhân độ thế của ngài qua bề ngoài phóng dật. Riêng con, vẫn thấy hòa thượng là một vị Thánh tăng, luôn cứu khốn phò nguy.

Tế Điên hòa thượng gật gù :

- Thôi được, với ta thì Thánh tăng hay hòa thượng khùng cũng chẳng có gì quan trọng. Nhưng tiểu thí chủ ngươi có nghe lời khuyên của ta không vậy? Lần gặp trước ta đã khuyên ngươi điều gì?

Hán Sơn vội đáp :

- Bạch Thánh tăng, ngài bảo con: “Không đi sao đến, không tìm sao gặp”. Thời gian qua con đã đi và đã tìm qua bao nẻo núi sông, nhưng vẫn chưa tìm ra được người con yêu quý.

Nhà sư lim dim đôi mắt :

- Thiện tai, thiện tai. Gieo nhân nào hưởng quả ấy. Hạnh phúc chẳng phải là thứ tự nhiên trên trời rơi xuống. Ngươi đã bỏ công sẽ được đền bù. Bây giờ ta chỉ cho tiểu thí chủ một phương hướng nhé.

Những lời nói của nhà sư khiến Hán Sơn vô cùng mừng rỡ. Chàng chắp tay vái dài :

- Đa tạ Thánh tăng, con xin được nghe...

Trong nhịp chuỗi rung rung, nhà sư đọc luôn bốn câu kệ :

- “Muốn tìm chim Phượng

Xuôi về phương Nam

Thiền Lâm tự ấy

Có trái tim vàng”.

Rồi ông phẩy tay :

- Tiểu thí chủ ghi nhớ lấy. Ta đi đây...

Hán Sơn lẹ miệng kêu :

- Bẩm Thánh tăng...

Nhưng Tế Điên hòa thượng đã vừa lần xâu chuỗi vừa đi như gió. Lát sau khuất hẳn nơi góc rừng.

Lạy theo nhà sư ba lạy, Hán Sơn đứng lặng yên suy nghĩ bốn câu kệ và chàng chợt reo lên :

- Ôi, rõ ràng quá rồi. Thánh tăng đã chỉ cho ta phương hướng để tìm ra Linh Phụng.

Chàng tung mình phóng vèo đi.

- Nẻo sông hồ còn thử sức chàng trai, Hán Sơn phi hành về phương Nam và quyết tìm cho ra ngôi chùa Thiền Lâm cổ tự.

Vạn Độc Quỹ MônTác giả: Trần Thanh VânTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpĐưa mắt nhìn vào cổng, bỗng thiếu nữ áo xanh hét lên kinh hoàng :   - Trời! Thân phụ... thân mẫu...   Vèo!   Cùng với tiếng thét khủng khiếp, nàng phóng mình vào Thượng Quan sơn trang giờ chỉ còn là những đống gạch ngói vụn vỡ, khói lửa hãy còn bốc âm ỉ.   Đứng chết sững nhìn ngọn khói một lúc, thiếu nữ áo xanh lại hét :   - Trời! Bọn ác ma nào đã tàn phá sơn trang! Thân phụ, thân mẫu... Hai đệ đệ đâu rồi?   Như một kẻ vừa lên cơn điên, thiếu nữ áo xanh phóng chạy đi tìm quanh khắp sơn trang vừa thét gọi vô cùng thê thảm.   Đó đây im bặt đến hãi hùng!   Chung quanh sơn trang rải đầy những vết máu đông đặc trên bãi cỏ vàng vì lửa cháy, chứng tỏ nơi đây vừa trải qua một trận thảm sát kinh hoàng.   Thiếu nữ vừa chạy vừa gào thét một lúc lâu không nghe có tiếng đáp ứng, nàng dừng lại đưa mắt nhìn cảnh đổ nát. Thân hình nàng run lên từng hồi trong khi hai dòng thảm lệ từ khóe mắt tuôn trào như suối.   Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Thượng Quan sơn trang vừa gặp một trận thảm sát do một bọn ác… Quả thật vậy. Từ phía bìa rừng, Tế Điên hòa thượng đang bước tới... Nhịp bước của nhà sư hòa vào tiếng chuỗi vang dòn giữa bầu không khí tĩnh lặng của rừng hoang.Hán Sơn di chuyển thân hình, chớp mắt đã đối diện nhà sư vốn bị bọn người đời kêu là hòa thượng khật khùng, hành tung quái lạ.Chàng trai khom mình nói lớn :- Kình mừng Thánh tăng pháp giá.Tay ngừng lần chuỗi, Tế Điên hòa thượng ngước lên :- A di đà Phật, tiểu thí chủ đấy à? Chắc thí chủ đã tìm được tung tích người thương rồi chứ?Hán Sơn lắc đầu :- Bạch Thánh tăng, đệ tử vẫn đang tuyệt vọng.Nhà sư xua tay :- Đã bảo đừng gọi ta là Thánh tăng. Người đời vẫn gọi ta là hòa thượng điên mà.Chàng trai vẫn cúi đầu :- Bạch hòa thượng, người đời chưa hiểu được đức tế nhân độ thế của ngài qua bề ngoài phóng dật. Riêng con, vẫn thấy hòa thượng là một vị Thánh tăng, luôn cứu khốn phò nguy.Tế Điên hòa thượng gật gù :- Thôi được, với ta thì Thánh tăng hay hòa thượng khùng cũng chẳng có gì quan trọng. Nhưng tiểu thí chủ ngươi có nghe lời khuyên của ta không vậy? Lần gặp trước ta đã khuyên ngươi điều gì?Hán Sơn vội đáp :- Bạch Thánh tăng, ngài bảo con: “Không đi sao đến, không tìm sao gặp”. Thời gian qua con đã đi và đã tìm qua bao nẻo núi sông, nhưng vẫn chưa tìm ra được người con yêu quý.Nhà sư lim dim đôi mắt :- Thiện tai, thiện tai. Gieo nhân nào hưởng quả ấy. Hạnh phúc chẳng phải là thứ tự nhiên trên trời rơi xuống. Ngươi đã bỏ công sẽ được đền bù. Bây giờ ta chỉ cho tiểu thí chủ một phương hướng nhé.Những lời nói của nhà sư khiến Hán Sơn vô cùng mừng rỡ. Chàng chắp tay vái dài :- Đa tạ Thánh tăng, con xin được nghe...Trong nhịp chuỗi rung rung, nhà sư đọc luôn bốn câu kệ :- “Muốn tìm chim PhượngXuôi về phương NamThiền Lâm tự ấyCó trái tim vàng”.Rồi ông phẩy tay :- Tiểu thí chủ ghi nhớ lấy. Ta đi đây...Hán Sơn lẹ miệng kêu :- Bẩm Thánh tăng...Nhưng Tế Điên hòa thượng đã vừa lần xâu chuỗi vừa đi như gió. Lát sau khuất hẳn nơi góc rừng.Lạy theo nhà sư ba lạy, Hán Sơn đứng lặng yên suy nghĩ bốn câu kệ và chàng chợt reo lên :- Ôi, rõ ràng quá rồi. Thánh tăng đã chỉ cho ta phương hướng để tìm ra Linh Phụng.Chàng tung mình phóng vèo đi.- Nẻo sông hồ còn thử sức chàng trai, Hán Sơn phi hành về phương Nam và quyết tìm cho ra ngôi chùa Thiền Lâm cổ tự.

Chương 93: Hồi 093