Đưa mắt nhìn vào cổng, bỗng thiếu nữ áo xanh hét lên kinh hoàng : - Trời! Thân phụ... thân mẫu... Vèo! Cùng với tiếng thét khủng khiếp, nàng phóng mình vào Thượng Quan sơn trang giờ chỉ còn là những đống gạch ngói vụn vỡ, khói lửa hãy còn bốc âm ỉ. Đứng chết sững nhìn ngọn khói một lúc, thiếu nữ áo xanh lại hét : - Trời! Bọn ác ma nào đã tàn phá sơn trang! Thân phụ, thân mẫu... Hai đệ đệ đâu rồi? Như một kẻ vừa lên cơn điên, thiếu nữ áo xanh phóng chạy đi tìm quanh khắp sơn trang vừa thét gọi vô cùng thê thảm. Đó đây im bặt đến hãi hùng! Chung quanh sơn trang rải đầy những vết máu đông đặc trên bãi cỏ vàng vì lửa cháy, chứng tỏ nơi đây vừa trải qua một trận thảm sát kinh hoàng. Thiếu nữ vừa chạy vừa gào thét một lúc lâu không nghe có tiếng đáp ứng, nàng dừng lại đưa mắt nhìn cảnh đổ nát. Thân hình nàng run lên từng hồi trong khi hai dòng thảm lệ từ khóe mắt tuôn trào như suối. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Thượng Quan sơn trang vừa gặp một trận thảm sát do một bọn ác…
Chương 188: Hồi 188
Vạn Độc Quỹ MônTác giả: Trần Thanh VânTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpĐưa mắt nhìn vào cổng, bỗng thiếu nữ áo xanh hét lên kinh hoàng : - Trời! Thân phụ... thân mẫu... Vèo! Cùng với tiếng thét khủng khiếp, nàng phóng mình vào Thượng Quan sơn trang giờ chỉ còn là những đống gạch ngói vụn vỡ, khói lửa hãy còn bốc âm ỉ. Đứng chết sững nhìn ngọn khói một lúc, thiếu nữ áo xanh lại hét : - Trời! Bọn ác ma nào đã tàn phá sơn trang! Thân phụ, thân mẫu... Hai đệ đệ đâu rồi? Như một kẻ vừa lên cơn điên, thiếu nữ áo xanh phóng chạy đi tìm quanh khắp sơn trang vừa thét gọi vô cùng thê thảm. Đó đây im bặt đến hãi hùng! Chung quanh sơn trang rải đầy những vết máu đông đặc trên bãi cỏ vàng vì lửa cháy, chứng tỏ nơi đây vừa trải qua một trận thảm sát kinh hoàng. Thiếu nữ vừa chạy vừa gào thét một lúc lâu không nghe có tiếng đáp ứng, nàng dừng lại đưa mắt nhìn cảnh đổ nát. Thân hình nàng run lên từng hồi trong khi hai dòng thảm lệ từ khóe mắt tuôn trào như suối. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Thượng Quan sơn trang vừa gặp một trận thảm sát do một bọn ác… Vừa lúc ấy Kim Điêu Đại Kiệt, Sơn Đông Tuyệt Thủ, Vương Hán Sơn, Cẩm Tiên và lão câm Trương Lộng phóng vút tới.Cố nhân gặp lại với mối duyên đao pháp ngày nào, Vương Hán Sơn và Khương Bạch Hổ ôm lấy nhau mừng rỡ.Linh Phụng liền trỏ Hán Sơn :- Vương huynh đây mới chính là người sẽ luyện được toàn pho Thiên Chiêu Sưu Lục...Hán Sơn nhìn sững Linh Phụng :- Kìa, sao Linh muội lại nói thế?Ngấn lệ long lanh đôi mắt, Linh Phụng cúi đầu nâng hai cuộn da ghi chép võ công trao cho Kim Điêu Đại Kiệt :- Bá phụ, xin hãy truyền thụ Thiên Chiêu Sưu Lục cho Vương huynh cùng phục hưng gia phái. Con đã rửa xong mối gia thù, xin được phép ra đi...Hán Sơn vội nắm tay Linh Phụng :- Linh muội, nếu có kẻ phải ra đi là huynh đây. Vì suốt thời gian qua huynh chỉ là kẻ vô dụng.Chàng gỡ chiếc vòng sừng kỷ niệm trên cổ tay mình đặt vào tay Linh Phụng, với những lời thắm thiết :- Nếu muội không nghĩ tới huynh nữa thì huynh xin giao lại kỷ vật này rồi đôi lứa chia xa.Trông thấy kỷ vật tình yêu, Linh Phụng không ngăn nổi dòng lệ. Nàng vội gắn lại chiếc vòng sừng vào cổ tay Hán Sơn, rồi gục mặt vào vai chàng.Kim Điêu Đại Kiệt lúc ấy mới dịu dàng nói bên tai Linh Phụng :- Ái điệt, Hán Sơn đã tìm kiếm con suốt thời gian dài với tình yêu chung thủy, mà con cũng luôn chung tình với Hán Sơn... Việc đáng tiếc đã qua con hãy coi như một tai nạn trong đời, đừng nhớ tới nữa. Vì hoàn cảnh con đã thất thân, nhưng không hề thất tiết, tình yêu của con với Hán Sơn vẫn trong sáng như ánh trăng rằm.Lúc ấy trời vừa sụp tối, vầng trăng thượng tuần mới nhô lên, Linh Phụng như lịm đi trong vòng tay Hán Sơn yêu dấu.Sơn Đông Tuyệt Thủ reo lên :- Ôi, đẹp quá... Huynh đệ chúng ta hãy mở tiệc mừng ở trấn Tây An. Hai họ Thượng Quan, Vương Hán kết hợp vững bền và Thiên Chiêu Sưu Lục biểu dương uy lực bao trùm võ lâm Trung Thổ.Nhìn cảnh Thượng Quan Linh Phụng, Vương Hán Sơn ôm nhau Cẩm Tiên len lén bước ra ngoài xa.Chợt thấy Cẩm Tiên toan phóng đi, Thượng Quan Linh Phụng kinh hãi xô mạnh Vương Hán Sơn, vút tới nắm chặt tay nàng :- Miêu muội! Muội đã bằng lòng với ngu tỷ rồi, chúng ta cùng chia nhau hạnh phúc.Thượng Quan Kỳ Long đã đứng bên cạnh nhìn Cẩm Tiên mỉm cười :- Một rồng hai phụng có sao đâu, Miêu sư điệt hãy theo bọn lão phu trở lại Thượng Quan gia bảo.Hai má ửng hồng vì thẹn, Cẩm Tiên dựa vào lòng Thượng Quan Linh Phụng khe khẽ gật đầu.Đêm ấy tửu lầu Tây An treo đèn kết hoa, nhã nhạc vang lừng.Thượng Quan Linh Phụng, Cẩm Tiên mặc áo cô dâu xinh đẹp như hai nàng tiên nữ, cùng Vương Hán Sơn đến trước bàn thờ bái lễ tổ tiên rồi dắt tay nhau vào phòng hoa chúc.
Vạn Độc Quỹ MônTác giả: Trần Thanh VânTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpĐưa mắt nhìn vào cổng, bỗng thiếu nữ áo xanh hét lên kinh hoàng : - Trời! Thân phụ... thân mẫu... Vèo! Cùng với tiếng thét khủng khiếp, nàng phóng mình vào Thượng Quan sơn trang giờ chỉ còn là những đống gạch ngói vụn vỡ, khói lửa hãy còn bốc âm ỉ. Đứng chết sững nhìn ngọn khói một lúc, thiếu nữ áo xanh lại hét : - Trời! Bọn ác ma nào đã tàn phá sơn trang! Thân phụ, thân mẫu... Hai đệ đệ đâu rồi? Như một kẻ vừa lên cơn điên, thiếu nữ áo xanh phóng chạy đi tìm quanh khắp sơn trang vừa thét gọi vô cùng thê thảm. Đó đây im bặt đến hãi hùng! Chung quanh sơn trang rải đầy những vết máu đông đặc trên bãi cỏ vàng vì lửa cháy, chứng tỏ nơi đây vừa trải qua một trận thảm sát kinh hoàng. Thiếu nữ vừa chạy vừa gào thét một lúc lâu không nghe có tiếng đáp ứng, nàng dừng lại đưa mắt nhìn cảnh đổ nát. Thân hình nàng run lên từng hồi trong khi hai dòng thảm lệ từ khóe mắt tuôn trào như suối. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Thượng Quan sơn trang vừa gặp một trận thảm sát do một bọn ác… Vừa lúc ấy Kim Điêu Đại Kiệt, Sơn Đông Tuyệt Thủ, Vương Hán Sơn, Cẩm Tiên và lão câm Trương Lộng phóng vút tới.Cố nhân gặp lại với mối duyên đao pháp ngày nào, Vương Hán Sơn và Khương Bạch Hổ ôm lấy nhau mừng rỡ.Linh Phụng liền trỏ Hán Sơn :- Vương huynh đây mới chính là người sẽ luyện được toàn pho Thiên Chiêu Sưu Lục...Hán Sơn nhìn sững Linh Phụng :- Kìa, sao Linh muội lại nói thế?Ngấn lệ long lanh đôi mắt, Linh Phụng cúi đầu nâng hai cuộn da ghi chép võ công trao cho Kim Điêu Đại Kiệt :- Bá phụ, xin hãy truyền thụ Thiên Chiêu Sưu Lục cho Vương huynh cùng phục hưng gia phái. Con đã rửa xong mối gia thù, xin được phép ra đi...Hán Sơn vội nắm tay Linh Phụng :- Linh muội, nếu có kẻ phải ra đi là huynh đây. Vì suốt thời gian qua huynh chỉ là kẻ vô dụng.Chàng gỡ chiếc vòng sừng kỷ niệm trên cổ tay mình đặt vào tay Linh Phụng, với những lời thắm thiết :- Nếu muội không nghĩ tới huynh nữa thì huynh xin giao lại kỷ vật này rồi đôi lứa chia xa.Trông thấy kỷ vật tình yêu, Linh Phụng không ngăn nổi dòng lệ. Nàng vội gắn lại chiếc vòng sừng vào cổ tay Hán Sơn, rồi gục mặt vào vai chàng.Kim Điêu Đại Kiệt lúc ấy mới dịu dàng nói bên tai Linh Phụng :- Ái điệt, Hán Sơn đã tìm kiếm con suốt thời gian dài với tình yêu chung thủy, mà con cũng luôn chung tình với Hán Sơn... Việc đáng tiếc đã qua con hãy coi như một tai nạn trong đời, đừng nhớ tới nữa. Vì hoàn cảnh con đã thất thân, nhưng không hề thất tiết, tình yêu của con với Hán Sơn vẫn trong sáng như ánh trăng rằm.Lúc ấy trời vừa sụp tối, vầng trăng thượng tuần mới nhô lên, Linh Phụng như lịm đi trong vòng tay Hán Sơn yêu dấu.Sơn Đông Tuyệt Thủ reo lên :- Ôi, đẹp quá... Huynh đệ chúng ta hãy mở tiệc mừng ở trấn Tây An. Hai họ Thượng Quan, Vương Hán kết hợp vững bền và Thiên Chiêu Sưu Lục biểu dương uy lực bao trùm võ lâm Trung Thổ.Nhìn cảnh Thượng Quan Linh Phụng, Vương Hán Sơn ôm nhau Cẩm Tiên len lén bước ra ngoài xa.Chợt thấy Cẩm Tiên toan phóng đi, Thượng Quan Linh Phụng kinh hãi xô mạnh Vương Hán Sơn, vút tới nắm chặt tay nàng :- Miêu muội! Muội đã bằng lòng với ngu tỷ rồi, chúng ta cùng chia nhau hạnh phúc.Thượng Quan Kỳ Long đã đứng bên cạnh nhìn Cẩm Tiên mỉm cười :- Một rồng hai phụng có sao đâu, Miêu sư điệt hãy theo bọn lão phu trở lại Thượng Quan gia bảo.Hai má ửng hồng vì thẹn, Cẩm Tiên dựa vào lòng Thượng Quan Linh Phụng khe khẽ gật đầu.Đêm ấy tửu lầu Tây An treo đèn kết hoa, nhã nhạc vang lừng.Thượng Quan Linh Phụng, Cẩm Tiên mặc áo cô dâu xinh đẹp như hai nàng tiên nữ, cùng Vương Hán Sơn đến trước bàn thờ bái lễ tổ tiên rồi dắt tay nhau vào phòng hoa chúc.
Vạn Độc Quỹ MônTác giả: Trần Thanh VânTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpĐưa mắt nhìn vào cổng, bỗng thiếu nữ áo xanh hét lên kinh hoàng : - Trời! Thân phụ... thân mẫu... Vèo! Cùng với tiếng thét khủng khiếp, nàng phóng mình vào Thượng Quan sơn trang giờ chỉ còn là những đống gạch ngói vụn vỡ, khói lửa hãy còn bốc âm ỉ. Đứng chết sững nhìn ngọn khói một lúc, thiếu nữ áo xanh lại hét : - Trời! Bọn ác ma nào đã tàn phá sơn trang! Thân phụ, thân mẫu... Hai đệ đệ đâu rồi? Như một kẻ vừa lên cơn điên, thiếu nữ áo xanh phóng chạy đi tìm quanh khắp sơn trang vừa thét gọi vô cùng thê thảm. Đó đây im bặt đến hãi hùng! Chung quanh sơn trang rải đầy những vết máu đông đặc trên bãi cỏ vàng vì lửa cháy, chứng tỏ nơi đây vừa trải qua một trận thảm sát kinh hoàng. Thiếu nữ vừa chạy vừa gào thét một lúc lâu không nghe có tiếng đáp ứng, nàng dừng lại đưa mắt nhìn cảnh đổ nát. Thân hình nàng run lên từng hồi trong khi hai dòng thảm lệ từ khóe mắt tuôn trào như suối. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Thượng Quan sơn trang vừa gặp một trận thảm sát do một bọn ác… Vừa lúc ấy Kim Điêu Đại Kiệt, Sơn Đông Tuyệt Thủ, Vương Hán Sơn, Cẩm Tiên và lão câm Trương Lộng phóng vút tới.Cố nhân gặp lại với mối duyên đao pháp ngày nào, Vương Hán Sơn và Khương Bạch Hổ ôm lấy nhau mừng rỡ.Linh Phụng liền trỏ Hán Sơn :- Vương huynh đây mới chính là người sẽ luyện được toàn pho Thiên Chiêu Sưu Lục...Hán Sơn nhìn sững Linh Phụng :- Kìa, sao Linh muội lại nói thế?Ngấn lệ long lanh đôi mắt, Linh Phụng cúi đầu nâng hai cuộn da ghi chép võ công trao cho Kim Điêu Đại Kiệt :- Bá phụ, xin hãy truyền thụ Thiên Chiêu Sưu Lục cho Vương huynh cùng phục hưng gia phái. Con đã rửa xong mối gia thù, xin được phép ra đi...Hán Sơn vội nắm tay Linh Phụng :- Linh muội, nếu có kẻ phải ra đi là huynh đây. Vì suốt thời gian qua huynh chỉ là kẻ vô dụng.Chàng gỡ chiếc vòng sừng kỷ niệm trên cổ tay mình đặt vào tay Linh Phụng, với những lời thắm thiết :- Nếu muội không nghĩ tới huynh nữa thì huynh xin giao lại kỷ vật này rồi đôi lứa chia xa.Trông thấy kỷ vật tình yêu, Linh Phụng không ngăn nổi dòng lệ. Nàng vội gắn lại chiếc vòng sừng vào cổ tay Hán Sơn, rồi gục mặt vào vai chàng.Kim Điêu Đại Kiệt lúc ấy mới dịu dàng nói bên tai Linh Phụng :- Ái điệt, Hán Sơn đã tìm kiếm con suốt thời gian dài với tình yêu chung thủy, mà con cũng luôn chung tình với Hán Sơn... Việc đáng tiếc đã qua con hãy coi như một tai nạn trong đời, đừng nhớ tới nữa. Vì hoàn cảnh con đã thất thân, nhưng không hề thất tiết, tình yêu của con với Hán Sơn vẫn trong sáng như ánh trăng rằm.Lúc ấy trời vừa sụp tối, vầng trăng thượng tuần mới nhô lên, Linh Phụng như lịm đi trong vòng tay Hán Sơn yêu dấu.Sơn Đông Tuyệt Thủ reo lên :- Ôi, đẹp quá... Huynh đệ chúng ta hãy mở tiệc mừng ở trấn Tây An. Hai họ Thượng Quan, Vương Hán kết hợp vững bền và Thiên Chiêu Sưu Lục biểu dương uy lực bao trùm võ lâm Trung Thổ.Nhìn cảnh Thượng Quan Linh Phụng, Vương Hán Sơn ôm nhau Cẩm Tiên len lén bước ra ngoài xa.Chợt thấy Cẩm Tiên toan phóng đi, Thượng Quan Linh Phụng kinh hãi xô mạnh Vương Hán Sơn, vút tới nắm chặt tay nàng :- Miêu muội! Muội đã bằng lòng với ngu tỷ rồi, chúng ta cùng chia nhau hạnh phúc.Thượng Quan Kỳ Long đã đứng bên cạnh nhìn Cẩm Tiên mỉm cười :- Một rồng hai phụng có sao đâu, Miêu sư điệt hãy theo bọn lão phu trở lại Thượng Quan gia bảo.Hai má ửng hồng vì thẹn, Cẩm Tiên dựa vào lòng Thượng Quan Linh Phụng khe khẽ gật đầu.Đêm ấy tửu lầu Tây An treo đèn kết hoa, nhã nhạc vang lừng.Thượng Quan Linh Phụng, Cẩm Tiên mặc áo cô dâu xinh đẹp như hai nàng tiên nữ, cùng Vương Hán Sơn đến trước bàn thờ bái lễ tổ tiên rồi dắt tay nhau vào phòng hoa chúc.