Sau khi hiểu được điều đó, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu ta là, thì ra hồn lìa khỏi xác sau khi chết là có thật, không đau cũng không lạnh, hoàn toàn không khủng khiếp như trong tưởng tượng. Lúc nhỏ, có một quãng thời gian ta rất sợ chết. Khi đó vẫn còn sống trên núi Bạch Linh, ta ôm con thỏ trắng yêu quý đã chết, khóc suốt ba ngày ba đêm. Sư tổ cười ta, nói hoa nở có độ hoa rơi có thì, vạn vật vô thường chớp mắt là đi, sinh khởi rồi đoạn diệt, khoảnh khắc ngươi nhìn thấy vạn vật lần đầu tiên thì vạn vật đã được định kết cục. Nhân sinh như mộng, hết thảy đều về với cát bụi. Có cái gì mà khóc? Thời điểm sư tổ nói những lời này, ta vừa lên sáu, nghe xong ta trố mắt một hồi lâu, sau đó ‘òa’ một tiếng bắt đầu gào khóc nức nở, khóc đến độ chim trên núi Bạch Linh hoảng hốt bay tán loạn, khóc đến nỗi sư phụ phải vọt vào phòng bế ta khỏi tay sư tổ. Trong tiếng khóc váng trời đất của ta và ánh nhìn trầm lặng nhưng tràn ngập cảm giác áp lực của sư phụ, sư tổ phải bịt chặt tai lại, hai chân…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...