Bóng người mỗi lúc một gần. Không rõ người này tuổi độ tam tuần đầy vẻ anh hùng khí khái. Cứ coi quần áo ướt đẫm mồ hôi đủ biết họ đã chạy một mạch mấy dặm đường rừng. Người đó chạy đến bên sườn núi dừng chân lại một chút, thở phào một cái, miệng lẩm bẩm: - Mình chạy từ sáng cho đến bây giờ toàn đường núi gập ghềnh. Khi xuống hết sườn núi này là gần đến nơi rồi. Hán tử lấy ống nước đeo ở sau lưng ra uống ừng ực một hơi rồi đưa tay áo lên lau mặt ướt đẫm mồ hôi. Hán tử uống nước rồi lại buộc ống nước vào sau lưng. Lúc này vầng trăng tỏ đã lên cao. Hán tử nhìn bóng trăng tự nói một mình: - Ta còn phải đi lẹ hơn nữa. Hán tử lại cất bước theo sườn dốc núi đi tới. Chân bước rất mau, chớp mắt đã xuống được hơn mười trượng. Hán tử bỗng dừng lại cúi xuống nhặt một vật gì. Nét mặt hán tử cực kỳ kinh dị. Trong tay cầm một cây đoản kích xám xịt. Trên thanh kích có chạm một bầy sư tử nhỏ rất tinh vi. Hán tử nhẩm đếm bầy sư tử này có năm con rồi la lên: - Đây là tín vật của chưởng môn phái Điểm…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...