Sau khi ta bốn tuổi, mẫu thân rời khỏi thế giới này, ta liền trở thành một người dư thừa. Khi ta năm tuổi, mẹ kế bước vào nhà ta. Mẹ kế là một vũ nữ, phẩm hạnh có thể tưởng tượng được. Khi đó nàng chưa có đứa nhỏ cho nên còn có tình yêu thương đối với ta a. Một năm sau muội muội ra đời, ác mộng của ta chính thức bắt đầu. Một năm kia, ta sáu tuổi, ta thực khờ dại, thấy phụ thân ôm muội muội thì luôn mặt dày đi tới gần hắn, hy vọng hắn cũng có thể ôm ta một cái nhưng đổi lại là ánh mắt chán ghét của mẹ kế, ánh mắt sắc bén của phụ thân. Ta nghĩ phụ thân không thích ta là bởi vì ta không xinh đẹp còn muội muội có khuôn mặt xinh đẹp. Để chiếm được một chút tình thương đáng thương của phụ thân, để có thể làm cho phụ thân liếc mắt nhìn ta thêm một cái. Ta cố gắng học tập, cố gắng đứng đầu lớp. Ta đã làm được, hàng năm đều đứng thứ nhất, đổi lại là đôi mắt to trong veo như nước có thêm một cặp kính. Ta đeo kính lại càng thêm khó coi, tất cả mọi người bảo ta sửu nha đầu, phụ thân càng thêm…
Chương 7: Nhiệm vụ của Thời Không đại thần
Cực Phẩm Khí PhụTác giả: Thượng Quan Sở Sở, Sở SởTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSau khi ta bốn tuổi, mẫu thân rời khỏi thế giới này, ta liền trở thành một người dư thừa. Khi ta năm tuổi, mẹ kế bước vào nhà ta. Mẹ kế là một vũ nữ, phẩm hạnh có thể tưởng tượng được. Khi đó nàng chưa có đứa nhỏ cho nên còn có tình yêu thương đối với ta a. Một năm sau muội muội ra đời, ác mộng của ta chính thức bắt đầu. Một năm kia, ta sáu tuổi, ta thực khờ dại, thấy phụ thân ôm muội muội thì luôn mặt dày đi tới gần hắn, hy vọng hắn cũng có thể ôm ta một cái nhưng đổi lại là ánh mắt chán ghét của mẹ kế, ánh mắt sắc bén của phụ thân. Ta nghĩ phụ thân không thích ta là bởi vì ta không xinh đẹp còn muội muội có khuôn mặt xinh đẹp. Để chiếm được một chút tình thương đáng thương của phụ thân, để có thể làm cho phụ thân liếc mắt nhìn ta thêm một cái. Ta cố gắng học tập, cố gắng đứng đầu lớp. Ta đã làm được, hàng năm đều đứng thứ nhất, đổi lại là đôi mắt to trong veo như nước có thêm một cặp kính. Ta đeo kính lại càng thêm khó coi, tất cả mọi người bảo ta sửu nha đầu, phụ thân càng thêm… Lúc tỉnh lại đã là buổi tối. Ta phát hiện mình đang nằm ở trong rừng cây, mắt hoa đầu choáng, đừng hiểu lầm, ta chính là đang đói. Nếu ta nhớ không nhầm, ta đã một ngày không có ăn gì. Nhìn lại trên người, quần áo đã đổi một thân vàng rực, hỉ phục sớm bay đi đâu không biết. Tú kiếm, ta nhanh tay sờ sờ, may mắn dù trang sức trên người mất sạch nhưng tú kiếm vẫn ở đó. Ta phát hiện mắt ta nhìn rất rõ, kính mắt của ta vẫn còn, Mộ Dung Nhược Nhan cũng còn lương tâm, không lấy đi kính của ta.Hiện tại, ta một thân một mình, không có cái gì để ăn, đói chết đi được!!Ta ngồi dưới đất, lẩm bẩm nói: “Thời Không đại thần chết tiệt, lão tử ta hiện đói quá, đừng thấy chết mà không cứu nhá.” (nguyên văn là một câu chửi, tại hạ mạn phép dịch quá đi >.
Cực Phẩm Khí PhụTác giả: Thượng Quan Sở Sở, Sở SởTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSau khi ta bốn tuổi, mẫu thân rời khỏi thế giới này, ta liền trở thành một người dư thừa. Khi ta năm tuổi, mẹ kế bước vào nhà ta. Mẹ kế là một vũ nữ, phẩm hạnh có thể tưởng tượng được. Khi đó nàng chưa có đứa nhỏ cho nên còn có tình yêu thương đối với ta a. Một năm sau muội muội ra đời, ác mộng của ta chính thức bắt đầu. Một năm kia, ta sáu tuổi, ta thực khờ dại, thấy phụ thân ôm muội muội thì luôn mặt dày đi tới gần hắn, hy vọng hắn cũng có thể ôm ta một cái nhưng đổi lại là ánh mắt chán ghét của mẹ kế, ánh mắt sắc bén của phụ thân. Ta nghĩ phụ thân không thích ta là bởi vì ta không xinh đẹp còn muội muội có khuôn mặt xinh đẹp. Để chiếm được một chút tình thương đáng thương của phụ thân, để có thể làm cho phụ thân liếc mắt nhìn ta thêm một cái. Ta cố gắng học tập, cố gắng đứng đầu lớp. Ta đã làm được, hàng năm đều đứng thứ nhất, đổi lại là đôi mắt to trong veo như nước có thêm một cặp kính. Ta đeo kính lại càng thêm khó coi, tất cả mọi người bảo ta sửu nha đầu, phụ thân càng thêm… Lúc tỉnh lại đã là buổi tối. Ta phát hiện mình đang nằm ở trong rừng cây, mắt hoa đầu choáng, đừng hiểu lầm, ta chính là đang đói. Nếu ta nhớ không nhầm, ta đã một ngày không có ăn gì. Nhìn lại trên người, quần áo đã đổi một thân vàng rực, hỉ phục sớm bay đi đâu không biết. Tú kiếm, ta nhanh tay sờ sờ, may mắn dù trang sức trên người mất sạch nhưng tú kiếm vẫn ở đó. Ta phát hiện mắt ta nhìn rất rõ, kính mắt của ta vẫn còn, Mộ Dung Nhược Nhan cũng còn lương tâm, không lấy đi kính của ta.Hiện tại, ta một thân một mình, không có cái gì để ăn, đói chết đi được!!Ta ngồi dưới đất, lẩm bẩm nói: “Thời Không đại thần chết tiệt, lão tử ta hiện đói quá, đừng thấy chết mà không cứu nhá.” (nguyên văn là một câu chửi, tại hạ mạn phép dịch quá đi >.
Cực Phẩm Khí PhụTác giả: Thượng Quan Sở Sở, Sở SởTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSau khi ta bốn tuổi, mẫu thân rời khỏi thế giới này, ta liền trở thành một người dư thừa. Khi ta năm tuổi, mẹ kế bước vào nhà ta. Mẹ kế là một vũ nữ, phẩm hạnh có thể tưởng tượng được. Khi đó nàng chưa có đứa nhỏ cho nên còn có tình yêu thương đối với ta a. Một năm sau muội muội ra đời, ác mộng của ta chính thức bắt đầu. Một năm kia, ta sáu tuổi, ta thực khờ dại, thấy phụ thân ôm muội muội thì luôn mặt dày đi tới gần hắn, hy vọng hắn cũng có thể ôm ta một cái nhưng đổi lại là ánh mắt chán ghét của mẹ kế, ánh mắt sắc bén của phụ thân. Ta nghĩ phụ thân không thích ta là bởi vì ta không xinh đẹp còn muội muội có khuôn mặt xinh đẹp. Để chiếm được một chút tình thương đáng thương của phụ thân, để có thể làm cho phụ thân liếc mắt nhìn ta thêm một cái. Ta cố gắng học tập, cố gắng đứng đầu lớp. Ta đã làm được, hàng năm đều đứng thứ nhất, đổi lại là đôi mắt to trong veo như nước có thêm một cặp kính. Ta đeo kính lại càng thêm khó coi, tất cả mọi người bảo ta sửu nha đầu, phụ thân càng thêm… Lúc tỉnh lại đã là buổi tối. Ta phát hiện mình đang nằm ở trong rừng cây, mắt hoa đầu choáng, đừng hiểu lầm, ta chính là đang đói. Nếu ta nhớ không nhầm, ta đã một ngày không có ăn gì. Nhìn lại trên người, quần áo đã đổi một thân vàng rực, hỉ phục sớm bay đi đâu không biết. Tú kiếm, ta nhanh tay sờ sờ, may mắn dù trang sức trên người mất sạch nhưng tú kiếm vẫn ở đó. Ta phát hiện mắt ta nhìn rất rõ, kính mắt của ta vẫn còn, Mộ Dung Nhược Nhan cũng còn lương tâm, không lấy đi kính của ta.Hiện tại, ta một thân một mình, không có cái gì để ăn, đói chết đi được!!Ta ngồi dưới đất, lẩm bẩm nói: “Thời Không đại thần chết tiệt, lão tử ta hiện đói quá, đừng thấy chết mà không cứu nhá.” (nguyên văn là một câu chửi, tại hạ mạn phép dịch quá đi >.