Sau khi ta bốn tuổi, mẫu thân rời khỏi thế giới này, ta liền trở thành một người dư thừa. Khi ta năm tuổi, mẹ kế bước vào nhà ta. Mẹ kế là một vũ nữ, phẩm hạnh có thể tưởng tượng được. Khi đó nàng chưa có đứa nhỏ cho nên còn có tình yêu thương đối với ta a. Một năm sau muội muội ra đời, ác mộng của ta chính thức bắt đầu. Một năm kia, ta sáu tuổi, ta thực khờ dại, thấy phụ thân ôm muội muội thì luôn mặt dày đi tới gần hắn, hy vọng hắn cũng có thể ôm ta một cái nhưng đổi lại là ánh mắt chán ghét của mẹ kế, ánh mắt sắc bén của phụ thân. Ta nghĩ phụ thân không thích ta là bởi vì ta không xinh đẹp còn muội muội có khuôn mặt xinh đẹp. Để chiếm được một chút tình thương đáng thương của phụ thân, để có thể làm cho phụ thân liếc mắt nhìn ta thêm một cái. Ta cố gắng học tập, cố gắng đứng đầu lớp. Ta đã làm được, hàng năm đều đứng thứ nhất, đổi lại là đôi mắt to trong veo như nước có thêm một cặp kính. Ta đeo kính lại càng thêm khó coi, tất cả mọi người bảo ta sửu nha đầu, phụ thân càng thêm…
Chương 25: Tranh chấp cùng Cố Mộng Tìn
Cực Phẩm Khí PhụTác giả: Thượng Quan Sở Sở, Sở SởTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSau khi ta bốn tuổi, mẫu thân rời khỏi thế giới này, ta liền trở thành một người dư thừa. Khi ta năm tuổi, mẹ kế bước vào nhà ta. Mẹ kế là một vũ nữ, phẩm hạnh có thể tưởng tượng được. Khi đó nàng chưa có đứa nhỏ cho nên còn có tình yêu thương đối với ta a. Một năm sau muội muội ra đời, ác mộng của ta chính thức bắt đầu. Một năm kia, ta sáu tuổi, ta thực khờ dại, thấy phụ thân ôm muội muội thì luôn mặt dày đi tới gần hắn, hy vọng hắn cũng có thể ôm ta một cái nhưng đổi lại là ánh mắt chán ghét của mẹ kế, ánh mắt sắc bén của phụ thân. Ta nghĩ phụ thân không thích ta là bởi vì ta không xinh đẹp còn muội muội có khuôn mặt xinh đẹp. Để chiếm được một chút tình thương đáng thương của phụ thân, để có thể làm cho phụ thân liếc mắt nhìn ta thêm một cái. Ta cố gắng học tập, cố gắng đứng đầu lớp. Ta đã làm được, hàng năm đều đứng thứ nhất, đổi lại là đôi mắt to trong veo như nước có thêm một cặp kính. Ta đeo kính lại càng thêm khó coi, tất cả mọi người bảo ta sửu nha đầu, phụ thân càng thêm… "Vân nhi, ngươi không có việc gì?" Ta lắc đầu: "Không có việc gì." Cố Mộng Tình bị đại khối băng đánh, tự nhiên không cam tâm, hướng hắn hỏi: "Ngươi là ai?" Thủy Vũ Mị đã sớm phát hiện ra nói: "Tỷ phu của ta." "Mục Hàn." Hai từ toát ra lạnh lẽo đến cùng cực, Cố Mộng Tình theo bản năng lùi ra sau vài bước, không dám chắc nói: "Giáo chủ Thiên Ma giáo?" "Đúng, là bổn tọa." Hắn trả lời, tay vẫn còn ôm ta. Cố Mộng Tình nhìn thoáng qua: "Vân nhi, hảo thân mật, ai nghĩ đến tiểu thư của nhất đại thế gia, cư nhiên cùng ngươi ở một chỗ." Nhìn ánh mắt nàng kia ta thập phần không thoải mái, vì sao mỗi người đều cừu thị hắn? Đại khối băng rõ ràng là người tốt, ta trừng mắt liếc nàng một cái, hay tay ôm lên cổ đại khối băng, tựa trước ngực hắn nói: "Thế nào? Không phục? Bổn tiểu thư đời này ngoài hắn không lấy phu quân!" Mọi người thấy hành động của ta, mắt không chớp miệng không dám khép.Cố Mộng Tình cười lạnh: "Không biết liêm sỉ, ma đầu, yêu nữ, hôm nay ta Cố Mộng Tình đã rơi vào tay các ngươi, muốn giết thì giết." Thủy Vũ Mị nhặt kiếm của nàng, quăng đi nói: "Nếu ngươi là khách của Bách Hiểu Đường, chúng ta cũng phải nể mặt Phượng Thanh Hà cô nương, ta cùng tỷ phu hôm nay tha ngươi, cút." Ai a? Ai là tỷ phu của nàng, đừng nói bậy. "Cút, sau dám làm Vân nhi mất một cọng tóc, ta bầm thây ngươi vạn đoạn." Ta cảm thấy hắn sao lại thích giết người như vậy. (Hoa: hâm mộ a...) Cố Mộng Tình vẫn là không cam lòng nói: "Thủy Vũ Mị, Mộ Dung Ý Vân, Mục Hàn, ngày khác lãnh giáo." Nói xong xoay người bước đi. Sao lại không tính Bách Hiểu Đường? Đắc tội Bách Hiểu Đường không phải dễ dàng, nàng không có gan a. Cho nên nàng chỉ kêu Thủy Vũ Mị cùng đại khối băng, cũng không dám kêu Bách Hiểu Đường. Thủy Vũ Mị nói vọng theo: "Anh Hoa cung, Thiên Ma giáo đợi ngươi đến chỉ giáo." "Nguyệt Quang tiên tử Vân Ý Dung cũng xin đợi Cố tiểu thư trả thù." Ta cũng bổ sung một câu.
Cực Phẩm Khí PhụTác giả: Thượng Quan Sở Sở, Sở SởTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSau khi ta bốn tuổi, mẫu thân rời khỏi thế giới này, ta liền trở thành một người dư thừa. Khi ta năm tuổi, mẹ kế bước vào nhà ta. Mẹ kế là một vũ nữ, phẩm hạnh có thể tưởng tượng được. Khi đó nàng chưa có đứa nhỏ cho nên còn có tình yêu thương đối với ta a. Một năm sau muội muội ra đời, ác mộng của ta chính thức bắt đầu. Một năm kia, ta sáu tuổi, ta thực khờ dại, thấy phụ thân ôm muội muội thì luôn mặt dày đi tới gần hắn, hy vọng hắn cũng có thể ôm ta một cái nhưng đổi lại là ánh mắt chán ghét của mẹ kế, ánh mắt sắc bén của phụ thân. Ta nghĩ phụ thân không thích ta là bởi vì ta không xinh đẹp còn muội muội có khuôn mặt xinh đẹp. Để chiếm được một chút tình thương đáng thương của phụ thân, để có thể làm cho phụ thân liếc mắt nhìn ta thêm một cái. Ta cố gắng học tập, cố gắng đứng đầu lớp. Ta đã làm được, hàng năm đều đứng thứ nhất, đổi lại là đôi mắt to trong veo như nước có thêm một cặp kính. Ta đeo kính lại càng thêm khó coi, tất cả mọi người bảo ta sửu nha đầu, phụ thân càng thêm… "Vân nhi, ngươi không có việc gì?" Ta lắc đầu: "Không có việc gì." Cố Mộng Tình bị đại khối băng đánh, tự nhiên không cam tâm, hướng hắn hỏi: "Ngươi là ai?" Thủy Vũ Mị đã sớm phát hiện ra nói: "Tỷ phu của ta." "Mục Hàn." Hai từ toát ra lạnh lẽo đến cùng cực, Cố Mộng Tình theo bản năng lùi ra sau vài bước, không dám chắc nói: "Giáo chủ Thiên Ma giáo?" "Đúng, là bổn tọa." Hắn trả lời, tay vẫn còn ôm ta. Cố Mộng Tình nhìn thoáng qua: "Vân nhi, hảo thân mật, ai nghĩ đến tiểu thư của nhất đại thế gia, cư nhiên cùng ngươi ở một chỗ." Nhìn ánh mắt nàng kia ta thập phần không thoải mái, vì sao mỗi người đều cừu thị hắn? Đại khối băng rõ ràng là người tốt, ta trừng mắt liếc nàng một cái, hay tay ôm lên cổ đại khối băng, tựa trước ngực hắn nói: "Thế nào? Không phục? Bổn tiểu thư đời này ngoài hắn không lấy phu quân!" Mọi người thấy hành động của ta, mắt không chớp miệng không dám khép.Cố Mộng Tình cười lạnh: "Không biết liêm sỉ, ma đầu, yêu nữ, hôm nay ta Cố Mộng Tình đã rơi vào tay các ngươi, muốn giết thì giết." Thủy Vũ Mị nhặt kiếm của nàng, quăng đi nói: "Nếu ngươi là khách của Bách Hiểu Đường, chúng ta cũng phải nể mặt Phượng Thanh Hà cô nương, ta cùng tỷ phu hôm nay tha ngươi, cút." Ai a? Ai là tỷ phu của nàng, đừng nói bậy. "Cút, sau dám làm Vân nhi mất một cọng tóc, ta bầm thây ngươi vạn đoạn." Ta cảm thấy hắn sao lại thích giết người như vậy. (Hoa: hâm mộ a...) Cố Mộng Tình vẫn là không cam lòng nói: "Thủy Vũ Mị, Mộ Dung Ý Vân, Mục Hàn, ngày khác lãnh giáo." Nói xong xoay người bước đi. Sao lại không tính Bách Hiểu Đường? Đắc tội Bách Hiểu Đường không phải dễ dàng, nàng không có gan a. Cho nên nàng chỉ kêu Thủy Vũ Mị cùng đại khối băng, cũng không dám kêu Bách Hiểu Đường. Thủy Vũ Mị nói vọng theo: "Anh Hoa cung, Thiên Ma giáo đợi ngươi đến chỉ giáo." "Nguyệt Quang tiên tử Vân Ý Dung cũng xin đợi Cố tiểu thư trả thù." Ta cũng bổ sung một câu.
Cực Phẩm Khí PhụTác giả: Thượng Quan Sở Sở, Sở SởTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSau khi ta bốn tuổi, mẫu thân rời khỏi thế giới này, ta liền trở thành một người dư thừa. Khi ta năm tuổi, mẹ kế bước vào nhà ta. Mẹ kế là một vũ nữ, phẩm hạnh có thể tưởng tượng được. Khi đó nàng chưa có đứa nhỏ cho nên còn có tình yêu thương đối với ta a. Một năm sau muội muội ra đời, ác mộng của ta chính thức bắt đầu. Một năm kia, ta sáu tuổi, ta thực khờ dại, thấy phụ thân ôm muội muội thì luôn mặt dày đi tới gần hắn, hy vọng hắn cũng có thể ôm ta một cái nhưng đổi lại là ánh mắt chán ghét của mẹ kế, ánh mắt sắc bén của phụ thân. Ta nghĩ phụ thân không thích ta là bởi vì ta không xinh đẹp còn muội muội có khuôn mặt xinh đẹp. Để chiếm được một chút tình thương đáng thương của phụ thân, để có thể làm cho phụ thân liếc mắt nhìn ta thêm một cái. Ta cố gắng học tập, cố gắng đứng đầu lớp. Ta đã làm được, hàng năm đều đứng thứ nhất, đổi lại là đôi mắt to trong veo như nước có thêm một cặp kính. Ta đeo kính lại càng thêm khó coi, tất cả mọi người bảo ta sửu nha đầu, phụ thân càng thêm… "Vân nhi, ngươi không có việc gì?" Ta lắc đầu: "Không có việc gì." Cố Mộng Tình bị đại khối băng đánh, tự nhiên không cam tâm, hướng hắn hỏi: "Ngươi là ai?" Thủy Vũ Mị đã sớm phát hiện ra nói: "Tỷ phu của ta." "Mục Hàn." Hai từ toát ra lạnh lẽo đến cùng cực, Cố Mộng Tình theo bản năng lùi ra sau vài bước, không dám chắc nói: "Giáo chủ Thiên Ma giáo?" "Đúng, là bổn tọa." Hắn trả lời, tay vẫn còn ôm ta. Cố Mộng Tình nhìn thoáng qua: "Vân nhi, hảo thân mật, ai nghĩ đến tiểu thư của nhất đại thế gia, cư nhiên cùng ngươi ở một chỗ." Nhìn ánh mắt nàng kia ta thập phần không thoải mái, vì sao mỗi người đều cừu thị hắn? Đại khối băng rõ ràng là người tốt, ta trừng mắt liếc nàng một cái, hay tay ôm lên cổ đại khối băng, tựa trước ngực hắn nói: "Thế nào? Không phục? Bổn tiểu thư đời này ngoài hắn không lấy phu quân!" Mọi người thấy hành động của ta, mắt không chớp miệng không dám khép.Cố Mộng Tình cười lạnh: "Không biết liêm sỉ, ma đầu, yêu nữ, hôm nay ta Cố Mộng Tình đã rơi vào tay các ngươi, muốn giết thì giết." Thủy Vũ Mị nhặt kiếm của nàng, quăng đi nói: "Nếu ngươi là khách của Bách Hiểu Đường, chúng ta cũng phải nể mặt Phượng Thanh Hà cô nương, ta cùng tỷ phu hôm nay tha ngươi, cút." Ai a? Ai là tỷ phu của nàng, đừng nói bậy. "Cút, sau dám làm Vân nhi mất một cọng tóc, ta bầm thây ngươi vạn đoạn." Ta cảm thấy hắn sao lại thích giết người như vậy. (Hoa: hâm mộ a...) Cố Mộng Tình vẫn là không cam lòng nói: "Thủy Vũ Mị, Mộ Dung Ý Vân, Mục Hàn, ngày khác lãnh giáo." Nói xong xoay người bước đi. Sao lại không tính Bách Hiểu Đường? Đắc tội Bách Hiểu Đường không phải dễ dàng, nàng không có gan a. Cho nên nàng chỉ kêu Thủy Vũ Mị cùng đại khối băng, cũng không dám kêu Bách Hiểu Đường. Thủy Vũ Mị nói vọng theo: "Anh Hoa cung, Thiên Ma giáo đợi ngươi đến chỉ giáo." "Nguyệt Quang tiên tử Vân Ý Dung cũng xin đợi Cố tiểu thư trả thù." Ta cũng bổ sung một câu.