“Ngươi, ngươi, yêu nữ này...” Tên ăn mày bị khinh khi tức giận không nói nên lời, giơ gậy định đánh chết Liên Tống. Đến giờ phút này, Liên Tống đã vào đường cùng, khó tránh khỏi cái chết. Nhưng nàng trong lòng vẫn có việc cần lo lắng, nàng không thể chết, ít nhất là hôm nay. Liên Tống dùng toàn lực né tránh, lăn đến dưới tượng phật, nhanh chóng nắm lấy giá nến muốn cùng hắn liều mạng. “Yêu nữ! Ách...” Đang muốn hạ xuống gậy thứ hai thì tên ăn mày bỗng nhiên trợn mắt, tư thế hung hăng trở nên bất động rồi ngã xuống đất. A, được cứu rồi. Liên Tống để nến xuống đất, cái mũi của nàng cũng cần được cứu nha. “Ngươi còn dám gọi đồ nhi của ta một tiếng yêu nữ, ta liền phế đi tay chân của ngươi.” Tiếng nói thanh nhã nhưng sắc bén như kiếm vang lên. Nếu không phải trong lúc nguy cấp, nàng thật muốn mở miệng khen ngợi một câu: Sư phụ của nàng vẫn rhơm ngào ngạr, vui vẻ hòa thuận, đẹp mặt như trước a. “Hừ, thì ra là Lưu Phương công tử Kim Nhật Lãng. Trên giang hồ đều biết Huyền Tông Môn của ngươi…
Chương 11: Chuyện xưa (nhị)
Cùng Ta Vui Vẻ Được KhôngTác giả: Trương ChươngTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Ngươi, ngươi, yêu nữ này...” Tên ăn mày bị khinh khi tức giận không nói nên lời, giơ gậy định đánh chết Liên Tống. Đến giờ phút này, Liên Tống đã vào đường cùng, khó tránh khỏi cái chết. Nhưng nàng trong lòng vẫn có việc cần lo lắng, nàng không thể chết, ít nhất là hôm nay. Liên Tống dùng toàn lực né tránh, lăn đến dưới tượng phật, nhanh chóng nắm lấy giá nến muốn cùng hắn liều mạng. “Yêu nữ! Ách...” Đang muốn hạ xuống gậy thứ hai thì tên ăn mày bỗng nhiên trợn mắt, tư thế hung hăng trở nên bất động rồi ngã xuống đất. A, được cứu rồi. Liên Tống để nến xuống đất, cái mũi của nàng cũng cần được cứu nha. “Ngươi còn dám gọi đồ nhi của ta một tiếng yêu nữ, ta liền phế đi tay chân của ngươi.” Tiếng nói thanh nhã nhưng sắc bén như kiếm vang lên. Nếu không phải trong lúc nguy cấp, nàng thật muốn mở miệng khen ngợi một câu: Sư phụ của nàng vẫn rhơm ngào ngạr, vui vẻ hòa thuận, đẹp mặt như trước a. “Hừ, thì ra là Lưu Phương công tử Kim Nhật Lãng. Trên giang hồ đều biết Huyền Tông Môn của ngươi… Chuyện xưa (nhị)Khi Liên Tống mười hai tuổi, Huyền Tông từng có một đại điển trừ ma chấn động võ lâm. Giáo chủ Ma giáo Hiên Viên Bất bị đệ tử Huyền Tông Môn hợp lực bắt giữ, trói chặt ở Vân Điện để võ lâm thiên hạ phỉ nhổ.Thắng làm vua thua làm giặc, không kể dùng thủ đoạn gì, không kể có quang nh lỗi lạc hay không, tất cả chỉ vì muốn xưng bá bốn phương. Nếu võ lâm trung nguyên thua, bị trói cùng bị bị phỉ nhổ chính là Hồng Mộ sư tôn.Những lời này vốn nên để trong lòng, ăn cơm ngủ xong thì quên đi, nhưng Liên Tống lại nói ra, không kiêng nể gì, không biết rằng trên đời này có những chuyện là không thể đem ra bàn tán.Liên Tống bị quản sự Dư Sinh giáo huấn một trận, phải đến Nghênh Huy Uyển quét rác, tránh để sau này nàng lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo.Ai ngờ, còn có một người tự phạt bản thân mình canh giữ ở Nghênh Huy Uyển.Ca bài ca trừ gian diệt ác, phát huy chính nghĩa nhưng cuối cùng để Hiên Viên Bất trốn thoát khiến cho đại điển trừ ma náo loạn. Nhưng đối với hai sinh mệnh, đây lại là thời khắc quen biết của họ.Sau hai năm bái sư, sư phụ bị phái vào giang hồ truy tìm hành tung giáo chủ Ma giáo, Liên Tống rất ít khi thấy hắn. Cho dù nhìn thấy, hắn cũng bị bao phủ giữa một đám đệ tử vô danh, nàng không thể nào tới gần.Sao khéo như vậy, lúc này, nàng nghĩ ở Nghênh Huy Uyển không một bóng người, không ngờ không hẹn mà gặp.“Đằng trước có rất nhiều anh hùng hảo hán đang tìm sư phụ nha. Sư phụ vì sao ngồi một mình ở đây cắn hạt dưa?” Liên Tống được sự cho phép đến ngồi lên ghế dựa cạnh sư phụ.Một hạt dưa ở đầu ngón tay được cẩn thận lấy ra, Kim Nhật Lãng nhẹ giọng nói: “Thất sư thúc cùng bát sư thúc của ngươi khi còn sống rất thích ăn hạt dưa. Sư phụ bóc hạt dưa cho họ xem, xem có thể đưa hai người họ tới đây không.”Thắt lưng Liên Tống mềm nhũn thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống. Thất sư thúc cùng bát sư thúc mấy ngày trước đã hi sinh lừng lẫy trong trận chiến với Ma giáo, chết rất oanh liệt.“Sư phụ muốn đưa tới cái gì? Hai cái quỷ sao?” Liên Tống kinh ngạc hỏi.“Ngươi sợ?” Kim Nhật Lãng mỉm cườ7: “Yên tâm, họ đều là người tâm tư đơn thuần, cho dù thành quỷ cũng là quỷ hiền lành vô hại.”Khi còn sống, thất sư đệ cùng bát sư đệ rất sùng kính vị lục sư huynh này, cùng hắn thân thiết như huynh đệ ruột thịt, cũng có lẽ do họ cùng là một loại người, đều không màng danh lợ7 say mê võ học, cho nên quan hệ tốt hơn so với những người khác. Từ nhỏ là con trai độc nhất trong nhà, đến Cao Ngạo sơn này thật khó có hai vị huynh đệ thân thiết, hắn rất quý trọng cuộc sống có được với họ.Ai ngờ bọn họ lại bị sư phụ một chưởng đánh chết.Khi hai vị sư đệ của họ bị Ma giáo bắt được, một người mười sáu, một người mười bảy, đang thời ở tuổi rất đẹp, những hoa lệ vui vẻ của đời người còn chưa trải qua. Bọn họ bị Ma giáo bắt, sau đó lại bị chúng ném lại ở chân núi Cao Ngạo, áo rách quần manh, toàn thân cao thấp đều là vết thương, nhìn thấy ghê người. Khi hắn phát hiện bọn họ, họ vẫn còn hơi thở. Hắn dùng áo khoác của mình bao họ lại, tránh đi ánh mắt của mọi người ở trên núi.Hồng Mộ thế tôn vô cùng tức giận, lên án Ma giáo biến chất, cũng lên án đệ tử của mình khi gặp sự việc kia không đi tự sát trước. (Mình đoán hai anh này bị xyz tập thể, không biết có đúng không >”
Cùng Ta Vui Vẻ Được KhôngTác giả: Trương ChươngTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Ngươi, ngươi, yêu nữ này...” Tên ăn mày bị khinh khi tức giận không nói nên lời, giơ gậy định đánh chết Liên Tống. Đến giờ phút này, Liên Tống đã vào đường cùng, khó tránh khỏi cái chết. Nhưng nàng trong lòng vẫn có việc cần lo lắng, nàng không thể chết, ít nhất là hôm nay. Liên Tống dùng toàn lực né tránh, lăn đến dưới tượng phật, nhanh chóng nắm lấy giá nến muốn cùng hắn liều mạng. “Yêu nữ! Ách...” Đang muốn hạ xuống gậy thứ hai thì tên ăn mày bỗng nhiên trợn mắt, tư thế hung hăng trở nên bất động rồi ngã xuống đất. A, được cứu rồi. Liên Tống để nến xuống đất, cái mũi của nàng cũng cần được cứu nha. “Ngươi còn dám gọi đồ nhi của ta một tiếng yêu nữ, ta liền phế đi tay chân của ngươi.” Tiếng nói thanh nhã nhưng sắc bén như kiếm vang lên. Nếu không phải trong lúc nguy cấp, nàng thật muốn mở miệng khen ngợi một câu: Sư phụ của nàng vẫn rhơm ngào ngạr, vui vẻ hòa thuận, đẹp mặt như trước a. “Hừ, thì ra là Lưu Phương công tử Kim Nhật Lãng. Trên giang hồ đều biết Huyền Tông Môn của ngươi… Chuyện xưa (nhị)Khi Liên Tống mười hai tuổi, Huyền Tông từng có một đại điển trừ ma chấn động võ lâm. Giáo chủ Ma giáo Hiên Viên Bất bị đệ tử Huyền Tông Môn hợp lực bắt giữ, trói chặt ở Vân Điện để võ lâm thiên hạ phỉ nhổ.Thắng làm vua thua làm giặc, không kể dùng thủ đoạn gì, không kể có quang nh lỗi lạc hay không, tất cả chỉ vì muốn xưng bá bốn phương. Nếu võ lâm trung nguyên thua, bị trói cùng bị bị phỉ nhổ chính là Hồng Mộ sư tôn.Những lời này vốn nên để trong lòng, ăn cơm ngủ xong thì quên đi, nhưng Liên Tống lại nói ra, không kiêng nể gì, không biết rằng trên đời này có những chuyện là không thể đem ra bàn tán.Liên Tống bị quản sự Dư Sinh giáo huấn một trận, phải đến Nghênh Huy Uyển quét rác, tránh để sau này nàng lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo.Ai ngờ, còn có một người tự phạt bản thân mình canh giữ ở Nghênh Huy Uyển.Ca bài ca trừ gian diệt ác, phát huy chính nghĩa nhưng cuối cùng để Hiên Viên Bất trốn thoát khiến cho đại điển trừ ma náo loạn. Nhưng đối với hai sinh mệnh, đây lại là thời khắc quen biết của họ.Sau hai năm bái sư, sư phụ bị phái vào giang hồ truy tìm hành tung giáo chủ Ma giáo, Liên Tống rất ít khi thấy hắn. Cho dù nhìn thấy, hắn cũng bị bao phủ giữa một đám đệ tử vô danh, nàng không thể nào tới gần.Sao khéo như vậy, lúc này, nàng nghĩ ở Nghênh Huy Uyển không một bóng người, không ngờ không hẹn mà gặp.“Đằng trước có rất nhiều anh hùng hảo hán đang tìm sư phụ nha. Sư phụ vì sao ngồi một mình ở đây cắn hạt dưa?” Liên Tống được sự cho phép đến ngồi lên ghế dựa cạnh sư phụ.Một hạt dưa ở đầu ngón tay được cẩn thận lấy ra, Kim Nhật Lãng nhẹ giọng nói: “Thất sư thúc cùng bát sư thúc của ngươi khi còn sống rất thích ăn hạt dưa. Sư phụ bóc hạt dưa cho họ xem, xem có thể đưa hai người họ tới đây không.”Thắt lưng Liên Tống mềm nhũn thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống. Thất sư thúc cùng bát sư thúc mấy ngày trước đã hi sinh lừng lẫy trong trận chiến với Ma giáo, chết rất oanh liệt.“Sư phụ muốn đưa tới cái gì? Hai cái quỷ sao?” Liên Tống kinh ngạc hỏi.“Ngươi sợ?” Kim Nhật Lãng mỉm cườ7: “Yên tâm, họ đều là người tâm tư đơn thuần, cho dù thành quỷ cũng là quỷ hiền lành vô hại.”Khi còn sống, thất sư đệ cùng bát sư đệ rất sùng kính vị lục sư huynh này, cùng hắn thân thiết như huynh đệ ruột thịt, cũng có lẽ do họ cùng là một loại người, đều không màng danh lợ7 say mê võ học, cho nên quan hệ tốt hơn so với những người khác. Từ nhỏ là con trai độc nhất trong nhà, đến Cao Ngạo sơn này thật khó có hai vị huynh đệ thân thiết, hắn rất quý trọng cuộc sống có được với họ.Ai ngờ bọn họ lại bị sư phụ một chưởng đánh chết.Khi hai vị sư đệ của họ bị Ma giáo bắt được, một người mười sáu, một người mười bảy, đang thời ở tuổi rất đẹp, những hoa lệ vui vẻ của đời người còn chưa trải qua. Bọn họ bị Ma giáo bắt, sau đó lại bị chúng ném lại ở chân núi Cao Ngạo, áo rách quần manh, toàn thân cao thấp đều là vết thương, nhìn thấy ghê người. Khi hắn phát hiện bọn họ, họ vẫn còn hơi thở. Hắn dùng áo khoác của mình bao họ lại, tránh đi ánh mắt của mọi người ở trên núi.Hồng Mộ thế tôn vô cùng tức giận, lên án Ma giáo biến chất, cũng lên án đệ tử của mình khi gặp sự việc kia không đi tự sát trước. (Mình đoán hai anh này bị xyz tập thể, không biết có đúng không >”
Cùng Ta Vui Vẻ Được KhôngTác giả: Trương ChươngTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Ngươi, ngươi, yêu nữ này...” Tên ăn mày bị khinh khi tức giận không nói nên lời, giơ gậy định đánh chết Liên Tống. Đến giờ phút này, Liên Tống đã vào đường cùng, khó tránh khỏi cái chết. Nhưng nàng trong lòng vẫn có việc cần lo lắng, nàng không thể chết, ít nhất là hôm nay. Liên Tống dùng toàn lực né tránh, lăn đến dưới tượng phật, nhanh chóng nắm lấy giá nến muốn cùng hắn liều mạng. “Yêu nữ! Ách...” Đang muốn hạ xuống gậy thứ hai thì tên ăn mày bỗng nhiên trợn mắt, tư thế hung hăng trở nên bất động rồi ngã xuống đất. A, được cứu rồi. Liên Tống để nến xuống đất, cái mũi của nàng cũng cần được cứu nha. “Ngươi còn dám gọi đồ nhi của ta một tiếng yêu nữ, ta liền phế đi tay chân của ngươi.” Tiếng nói thanh nhã nhưng sắc bén như kiếm vang lên. Nếu không phải trong lúc nguy cấp, nàng thật muốn mở miệng khen ngợi một câu: Sư phụ của nàng vẫn rhơm ngào ngạr, vui vẻ hòa thuận, đẹp mặt như trước a. “Hừ, thì ra là Lưu Phương công tử Kim Nhật Lãng. Trên giang hồ đều biết Huyền Tông Môn của ngươi… Chuyện xưa (nhị)Khi Liên Tống mười hai tuổi, Huyền Tông từng có một đại điển trừ ma chấn động võ lâm. Giáo chủ Ma giáo Hiên Viên Bất bị đệ tử Huyền Tông Môn hợp lực bắt giữ, trói chặt ở Vân Điện để võ lâm thiên hạ phỉ nhổ.Thắng làm vua thua làm giặc, không kể dùng thủ đoạn gì, không kể có quang nh lỗi lạc hay không, tất cả chỉ vì muốn xưng bá bốn phương. Nếu võ lâm trung nguyên thua, bị trói cùng bị bị phỉ nhổ chính là Hồng Mộ sư tôn.Những lời này vốn nên để trong lòng, ăn cơm ngủ xong thì quên đi, nhưng Liên Tống lại nói ra, không kiêng nể gì, không biết rằng trên đời này có những chuyện là không thể đem ra bàn tán.Liên Tống bị quản sự Dư Sinh giáo huấn một trận, phải đến Nghênh Huy Uyển quét rác, tránh để sau này nàng lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo.Ai ngờ, còn có một người tự phạt bản thân mình canh giữ ở Nghênh Huy Uyển.Ca bài ca trừ gian diệt ác, phát huy chính nghĩa nhưng cuối cùng để Hiên Viên Bất trốn thoát khiến cho đại điển trừ ma náo loạn. Nhưng đối với hai sinh mệnh, đây lại là thời khắc quen biết của họ.Sau hai năm bái sư, sư phụ bị phái vào giang hồ truy tìm hành tung giáo chủ Ma giáo, Liên Tống rất ít khi thấy hắn. Cho dù nhìn thấy, hắn cũng bị bao phủ giữa một đám đệ tử vô danh, nàng không thể nào tới gần.Sao khéo như vậy, lúc này, nàng nghĩ ở Nghênh Huy Uyển không một bóng người, không ngờ không hẹn mà gặp.“Đằng trước có rất nhiều anh hùng hảo hán đang tìm sư phụ nha. Sư phụ vì sao ngồi một mình ở đây cắn hạt dưa?” Liên Tống được sự cho phép đến ngồi lên ghế dựa cạnh sư phụ.Một hạt dưa ở đầu ngón tay được cẩn thận lấy ra, Kim Nhật Lãng nhẹ giọng nói: “Thất sư thúc cùng bát sư thúc của ngươi khi còn sống rất thích ăn hạt dưa. Sư phụ bóc hạt dưa cho họ xem, xem có thể đưa hai người họ tới đây không.”Thắt lưng Liên Tống mềm nhũn thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống. Thất sư thúc cùng bát sư thúc mấy ngày trước đã hi sinh lừng lẫy trong trận chiến với Ma giáo, chết rất oanh liệt.“Sư phụ muốn đưa tới cái gì? Hai cái quỷ sao?” Liên Tống kinh ngạc hỏi.“Ngươi sợ?” Kim Nhật Lãng mỉm cườ7: “Yên tâm, họ đều là người tâm tư đơn thuần, cho dù thành quỷ cũng là quỷ hiền lành vô hại.”Khi còn sống, thất sư đệ cùng bát sư đệ rất sùng kính vị lục sư huynh này, cùng hắn thân thiết như huynh đệ ruột thịt, cũng có lẽ do họ cùng là một loại người, đều không màng danh lợ7 say mê võ học, cho nên quan hệ tốt hơn so với những người khác. Từ nhỏ là con trai độc nhất trong nhà, đến Cao Ngạo sơn này thật khó có hai vị huynh đệ thân thiết, hắn rất quý trọng cuộc sống có được với họ.Ai ngờ bọn họ lại bị sư phụ một chưởng đánh chết.Khi hai vị sư đệ của họ bị Ma giáo bắt được, một người mười sáu, một người mười bảy, đang thời ở tuổi rất đẹp, những hoa lệ vui vẻ của đời người còn chưa trải qua. Bọn họ bị Ma giáo bắt, sau đó lại bị chúng ném lại ở chân núi Cao Ngạo, áo rách quần manh, toàn thân cao thấp đều là vết thương, nhìn thấy ghê người. Khi hắn phát hiện bọn họ, họ vẫn còn hơi thở. Hắn dùng áo khoác của mình bao họ lại, tránh đi ánh mắt của mọi người ở trên núi.Hồng Mộ thế tôn vô cùng tức giận, lên án Ma giáo biến chất, cũng lên án đệ tử của mình khi gặp sự việc kia không đi tự sát trước. (Mình đoán hai anh này bị xyz tập thể, không biết có đúng không >”