Tác giả:

Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…

Chương 187

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… Người còn chưa bắt đầu cứu chữa, lúc cần phải cầu xin bệnh viện cứu giúp thì anh ta lại gây chuyện. Chuyện này thực sự là lần đầu tiên mọi người thấy.Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Bùi Nguyên Minh như nhìn một kẻ ngốc.“Anh làm gì vậy? Bảo vệ: Gọi bảo vệ tới đây, nói có người gây sự, tổng anh ta ngoài cho tôi!” Cô y tá rõ ràng là rất sợ hãi. Nhưng cô ta nhìn kỹ bộ quần áo tầm thường trên người Bùi Nguyên Minh, lại tỏ vẻ khinh thường. Một tên ăn mặc như người bán hàng rong liệu có thể làm được gì ở đây? Dọa ai chứ?“Đúng đấy! Bệnh viện là nơi anh lớn tiếng quát nạt sao?”“Biết là anh đang vội, Nếu đang vội thì mau đi đăng kí càng sớm càng tốt. Mà gia đình anh cũng lạ cơ? Gặp chuyện lớn thế này mà chỉ có một mình anh tới, nếu xảy ra chuyện gì anh có chịu trách nhiệm được không?”“Bệnh viện của chúng tôi là để cứu người, không sai. Nhưng trong khoa cấp cứu, ai mà không vội chứ? Mọi người tới đây đều xếp hàng đăng kí, tới trước cứu trước tới sau cứu sau, hơn nữa đều phải trả tiền trước. Nếu các người không trả tiền, chúng tôi cứu người trước, rồi các người chạy thì chúng tôi lấy tiền đâu ra mà đền?”“Người anh em à, biết là anh lo lắng, nhưng cũng đừng làm chúng tôi khó xử như vậy!”“Nếu không có tiền, chúng tôi cũng không có cách nào. Đây là quy định của bệnh viện.”Một vài y tá trẻ nữa bước tới khuyên can.Chưa kịp nói hết, liền thấy hơn chục nhân viên bảo vệ hùng hổ xông tới. Mặc dù những người này đang mặc đồng phục an ninh, nhưng nhìn họ đều hung dữ như xã hội đen. Nhìn thấy khoảng hơn chục nhân viên bảo vệ tới, y tá thở phào, chỉ vào Bùi Nguyên Minh nói: “Chính là người này đang gây sự!”Nhân viên bảo vệ của bệnh viện thành phố Hải Dương đều là người thuộc tập đoàn bảo vệ của nhà họ Bạch, tuy rằng nhà họ Bạch là gia tộc hạng hai, nhưng nghe nói bọn họ được đại ca Tôn Thắng ở thành phố Hải Dương hậu thuẫn, cho nên người thường ở thành phố Hải Dương đều không dám động vào họ.Nơi có người của nhà họ Bạch làm bảo vệ, không ai dám tới gây sự.Đúng lúc này, đội trưởng đội bảo vệ Tôn Minh trực tiếp cầm dùi cui đi tới, nhìn đến Bùi Nguyên Minh trước mặt, lạnh lùng nói: “Là tên nhóc này đang làm loạn sao?”“Anh Minh, chính là anh ta!” Cô y tá nói lớn: “Anh ta không có tiền để đi khám thì thôi. Chúng tôi không nói rằng chúng tôi không cứu người, chỉ yêu cầu anh ta ra đăng ký và trả tiền, anh ta liền gây sự. Mau tống cổ anh ta ra ngoài đi!“Không biết đây là nơi được đại ca Tôn Thắng của bọn tao bảo kê sao? Một tên nhóc vắt mũi chưa sạch còn dám đến đây làm loạn. Mày biết tao là ai không? Tao là em ruột của đại ca Tôn Thắng, Tôn Minh!” Lúc này, Tôn Minh dương dương tự đắc. Bình thường, cho dù là kẻ nào đến gây sự, chỉ cần nghe tới tên Tôn Thắng đều phải quỳ xuống ngay lập tức.”“Tôn Thắng là? Tốt lắm.” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.

Người còn chưa bắt đầu cứu chữa, lúc cần phải cầu xin bệnh viện cứu giúp thì anh ta lại gây chuyện. Chuyện này thực sự là lần đầu tiên mọi người thấy.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Bùi Nguyên Minh như nhìn một kẻ ngốc.

“Anh làm gì vậy? Bảo vệ: Gọi bảo vệ tới đây, nói có người gây sự, tổng anh ta ngoài cho tôi!” Cô y tá rõ ràng là rất sợ hãi. Nhưng cô ta nhìn kỹ bộ quần áo tầm thường trên người Bùi Nguyên Minh, lại tỏ vẻ khinh thường. Một tên ăn mặc như người bán hàng rong liệu có thể làm được gì ở đây? Dọa ai chứ?

“Đúng đấy! Bệnh viện là nơi anh lớn tiếng quát nạt sao?”

“Biết là anh đang vội, Nếu đang vội thì mau đi đăng kí càng sớm càng tốt. Mà gia đình anh cũng lạ cơ? Gặp chuyện lớn thế này mà chỉ có một mình anh tới, nếu xảy ra chuyện gì anh có chịu trách nhiệm được không?”

“Bệnh viện của chúng tôi là để cứu người, không sai. Nhưng trong khoa cấp cứu, ai mà không vội chứ? Mọi người tới đây đều xếp hàng đăng kí, tới trước cứu trước tới sau cứu sau, hơn nữa đều phải trả tiền trước. Nếu các người không trả tiền, chúng tôi cứu người trước, rồi các người chạy thì chúng tôi lấy tiền đâu ra mà đền?”

“Người anh em à, biết là anh lo lắng, nhưng cũng đừng làm chúng tôi khó xử như vậy!”

“Nếu không có tiền, chúng tôi cũng không có cách nào. Đây là quy định của bệnh viện.”

Một vài y tá trẻ nữa bước tới khuyên can.

Chưa kịp nói hết, liền thấy hơn chục nhân viên bảo vệ hùng hổ xông tới. Mặc dù những người này đang mặc đồng phục an ninh, nhưng nhìn họ đều hung dữ như xã hội đen. Nhìn thấy khoảng hơn chục nhân viên bảo vệ tới, y tá thở phào, chỉ vào Bùi Nguyên Minh nói: “Chính là người này đang gây sự!”

Nhân viên bảo vệ của bệnh viện thành phố Hải Dương đều là người thuộc tập đoàn bảo vệ của nhà họ Bạch, tuy rằng nhà họ Bạch là gia tộc hạng hai, nhưng nghe nói bọn họ được đại ca Tôn Thắng ở thành phố Hải Dương hậu thuẫn, cho nên người thường ở thành phố Hải Dương đều không dám động vào họ.

Nơi có người của nhà họ Bạch làm bảo vệ, không ai dám tới gây sự.

Đúng lúc này, đội trưởng đội bảo vệ Tôn Minh trực tiếp cầm dùi cui đi tới, nhìn đến Bùi Nguyên Minh trước mặt, lạnh lùng nói: “Là tên nhóc này đang làm loạn sao?”

“Anh Minh, chính là anh ta!” Cô y tá nói lớn: “Anh ta không có tiền để đi khám thì thôi. Chúng tôi không nói rằng chúng tôi không cứu người, chỉ yêu cầu anh ta ra đăng ký và trả tiền, anh ta liền gây sự. Mau tống cổ anh ta ra ngoài đi!

“Không biết đây là nơi được đại ca Tôn Thắng của bọn tao bảo kê sao? Một tên nhóc vắt mũi chưa sạch còn dám đến đây làm loạn. Mày biết tao là ai không? Tao là em ruột của đại ca Tôn Thắng, Tôn Minh!” Lúc này, Tôn Minh dương dương tự đắc. Bình thường, cho dù là kẻ nào đến gây sự, chỉ cần nghe tới tên Tôn Thắng đều phải quỳ xuống ngay lập tức.”

“Tôn Thắng là? Tốt lắm.” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… Người còn chưa bắt đầu cứu chữa, lúc cần phải cầu xin bệnh viện cứu giúp thì anh ta lại gây chuyện. Chuyện này thực sự là lần đầu tiên mọi người thấy.Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Bùi Nguyên Minh như nhìn một kẻ ngốc.“Anh làm gì vậy? Bảo vệ: Gọi bảo vệ tới đây, nói có người gây sự, tổng anh ta ngoài cho tôi!” Cô y tá rõ ràng là rất sợ hãi. Nhưng cô ta nhìn kỹ bộ quần áo tầm thường trên người Bùi Nguyên Minh, lại tỏ vẻ khinh thường. Một tên ăn mặc như người bán hàng rong liệu có thể làm được gì ở đây? Dọa ai chứ?“Đúng đấy! Bệnh viện là nơi anh lớn tiếng quát nạt sao?”“Biết là anh đang vội, Nếu đang vội thì mau đi đăng kí càng sớm càng tốt. Mà gia đình anh cũng lạ cơ? Gặp chuyện lớn thế này mà chỉ có một mình anh tới, nếu xảy ra chuyện gì anh có chịu trách nhiệm được không?”“Bệnh viện của chúng tôi là để cứu người, không sai. Nhưng trong khoa cấp cứu, ai mà không vội chứ? Mọi người tới đây đều xếp hàng đăng kí, tới trước cứu trước tới sau cứu sau, hơn nữa đều phải trả tiền trước. Nếu các người không trả tiền, chúng tôi cứu người trước, rồi các người chạy thì chúng tôi lấy tiền đâu ra mà đền?”“Người anh em à, biết là anh lo lắng, nhưng cũng đừng làm chúng tôi khó xử như vậy!”“Nếu không có tiền, chúng tôi cũng không có cách nào. Đây là quy định của bệnh viện.”Một vài y tá trẻ nữa bước tới khuyên can.Chưa kịp nói hết, liền thấy hơn chục nhân viên bảo vệ hùng hổ xông tới. Mặc dù những người này đang mặc đồng phục an ninh, nhưng nhìn họ đều hung dữ như xã hội đen. Nhìn thấy khoảng hơn chục nhân viên bảo vệ tới, y tá thở phào, chỉ vào Bùi Nguyên Minh nói: “Chính là người này đang gây sự!”Nhân viên bảo vệ của bệnh viện thành phố Hải Dương đều là người thuộc tập đoàn bảo vệ của nhà họ Bạch, tuy rằng nhà họ Bạch là gia tộc hạng hai, nhưng nghe nói bọn họ được đại ca Tôn Thắng ở thành phố Hải Dương hậu thuẫn, cho nên người thường ở thành phố Hải Dương đều không dám động vào họ.Nơi có người của nhà họ Bạch làm bảo vệ, không ai dám tới gây sự.Đúng lúc này, đội trưởng đội bảo vệ Tôn Minh trực tiếp cầm dùi cui đi tới, nhìn đến Bùi Nguyên Minh trước mặt, lạnh lùng nói: “Là tên nhóc này đang làm loạn sao?”“Anh Minh, chính là anh ta!” Cô y tá nói lớn: “Anh ta không có tiền để đi khám thì thôi. Chúng tôi không nói rằng chúng tôi không cứu người, chỉ yêu cầu anh ta ra đăng ký và trả tiền, anh ta liền gây sự. Mau tống cổ anh ta ra ngoài đi!“Không biết đây là nơi được đại ca Tôn Thắng của bọn tao bảo kê sao? Một tên nhóc vắt mũi chưa sạch còn dám đến đây làm loạn. Mày biết tao là ai không? Tao là em ruột của đại ca Tôn Thắng, Tôn Minh!” Lúc này, Tôn Minh dương dương tự đắc. Bình thường, cho dù là kẻ nào đến gây sự, chỉ cần nghe tới tên Tôn Thắng đều phải quỳ xuống ngay lập tức.”“Tôn Thắng là? Tốt lắm.” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.

Chương 187