Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 192
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… “Phó viện trưởng, phó viện trưởng, đừng, ông đừng làm nhữ vậy….” Cuộcsống đơn giản của Trình Tiên, đã bao giờ gặp phải tên bỉ ổi thế này. Lúc này cô giãy giụa theo bản năng, nhưng đối diện với bàn tay to lớn, mạnh bạo của Ngụy Nga, cô hoàn toàn bất lực, toàn thân mềm nhũn. Lúc này, Ngụy Nga đã lộ ra bộ mặt thật của mình, ông ta lập tức đè TrìnhTiên lên bàn làm việc, không hề để ý đến tiếng hét của Trình Tiên, mà nắm lấy đôi chân thon dài, xinh đẹp của cô.“Đừng! Phó viện trưởng, tôi cầu xin ông, ông tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu!” Trình Tiên không ngừng giãy giụa, trên mặt đầy nước mắt.Đáng tiếc ngay từ đầu khi Ngụy Nga giúp cô chọn văn phòng, đã sắp xếp một nơi hẻo lánh nhất. Lúc này cho dù Trình Tiên có kêu cứu lớn đến mức nào, cũng không ai nghe thấy.Ngụy Nga liên tục cười xấu xa, một tay ông ta giữ chặt chân Trình Tiên, tay kia thì lấy ra một viên thuốc màu xanh nhét vào trong miệng. Hết cách, Lông ta mà không có cái này, cũng lực bất tòng tâm.“ÂmNgay lúc Ngụy Nga nuốt viên thuốc màu xanh xuống, cửa phòng làm việc của Trình Tiên bị ai đó đạp sau đó thì thấy Bùi Nguyên Minh cười híp mắt bước vào.Anh vốn dĩ tới tìm Trình Tiên xin số điện thoại để tiện liên lạc, kết quả vừa đến trước cửa phòng làm việc đã nghe thấy tiếng cầu xin ở bên trong. . Ngôn Tình Hài“Là mày?”Bùi Nguyên Minh xuất hiện đột ngột khiến Ngụy Nga bị dọa một phen, sau đó vẻ mặt tức giận mắng chửi: “Ai cho mày vào đây, cút ra ngoài!”Nếu là tình huống bình thường, Ngụy Nga giờ phút này nói không chừng đã sợ hãi. Dù sao thì ông ta cũng biết rằng những người sở hữu thẻ vàng đen đều không thể đụng tới.Nhưng với viên thuốc nhỏ màu xanh trong bụng, đầu óc ông ta lúc này chỉ toàn là chuyện đó, đang vô cùng gấp gáp, làm gì còn chút bình tĩnh nào?“Phó viện trưởng Ngụy thật hào hứng, nếu không phải trên người ông khoác chiếc áo blouse trắng, tôi còn tưởng rằng mình đã nhìn nhầm người.” Bùi Nguyên Minh mim cười nói, đồng thời đá vào một chiếc ghế.Chiếc ghế “ầm” một tiếng đập vào lưng của Ngụy Nga, khiến ông ta loạng choạng lùi lại. Trình Tiên nhân cơ hội này tránh khỏi bàn tay của ông ta, cả khuôn mặt đầy vẻ hoảng loạn và sợ hãi, khiến ai nhìn thấy cô đều hận không thể ôm cô vào lòng để che chở.Trình Tiên lúc này vừa sợ hãi, vừa vui mừng, đồng thời còn có mấy phần kinh ngạc.Sao người này lại đến đột ngột như vậy? Nhưng nếu anh ta không đột ngột đến đây, bản thân có lẽ đã bị lão già Ngụy Nga này chà đạp mất rồiNhưng, nếu không phải vì anh ta, tên biến thái Ngụy Nga này đã không tìm được cớ bắt chet cô.
“Phó viện trưởng, phó viện trưởng, đừng, ông đừng làm nhữ vậy….” Cuộc
sống đơn giản của Trình Tiên, đã bao giờ gặp phải tên bỉ ổi thế này. Lúc này cô giãy giụa theo bản năng, nhưng đối diện với bàn tay to lớn, mạnh bạo của Ngụy Nga, cô hoàn toàn bất lực, toàn thân mềm nhũn. Lúc này, Ngụy Nga đã lộ ra bộ mặt thật của mình, ông ta lập tức đè Trình
Tiên lên bàn làm việc, không hề để ý đến tiếng hét của Trình Tiên, mà nắm lấy đôi chân thon dài, xinh đẹp của cô.
“Đừng! Phó viện trưởng, tôi cầu xin ông, ông tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu!” Trình Tiên không ngừng giãy giụa, trên mặt đầy nước mắt.
Đáng tiếc ngay từ đầu khi Ngụy Nga giúp cô chọn văn phòng, đã sắp xếp một nơi hẻo lánh nhất. Lúc này cho dù Trình Tiên có kêu cứu lớn đến mức nào, cũng không ai nghe thấy.
Ngụy Nga liên tục cười xấu xa, một tay ông ta giữ chặt chân Trình Tiên, tay kia thì lấy ra một viên thuốc màu xanh nhét vào trong miệng. Hết cách, Lông ta mà không có cái này, cũng lực bất tòng tâm.
“Âm
Ngay lúc Ngụy Nga nuốt viên thuốc màu xanh xuống, cửa phòng làm việc của Trình Tiên bị ai đó đạp sau đó thì thấy Bùi Nguyên Minh cười híp mắt bước vào.
Anh vốn dĩ tới tìm Trình Tiên xin số điện thoại để tiện liên lạc, kết quả vừa đến trước cửa phòng làm việc đã nghe thấy tiếng cầu xin ở bên trong. . Ngôn Tình Hài
“Là mày?”
Bùi Nguyên Minh xuất hiện đột ngột khiến Ngụy Nga bị dọa một phen, sau đó vẻ mặt tức giận mắng chửi: “Ai cho mày vào đây, cút ra ngoài!”Nếu là tình huống bình thường, Ngụy Nga giờ phút này nói không chừng đã sợ hãi. Dù sao thì ông ta cũng biết rằng những người sở hữu thẻ vàng đen đều không thể đụng tới.
Nhưng với viên thuốc nhỏ màu xanh trong bụng, đầu óc ông ta lúc này chỉ toàn là chuyện đó, đang vô cùng gấp gáp, làm gì còn chút bình tĩnh nào?
“Phó viện trưởng Ngụy thật hào hứng, nếu không phải trên người ông khoác chiếc áo blouse trắng, tôi còn tưởng rằng mình đã nhìn nhầm người.” Bùi Nguyên Minh mim cười nói, đồng thời đá vào một chiếc ghế.
Chiếc ghế “ầm” một tiếng đập vào lưng của Ngụy Nga, khiến ông ta loạng choạng lùi lại. Trình Tiên nhân cơ hội này tránh khỏi bàn tay của ông ta, cả khuôn mặt đầy vẻ hoảng loạn và sợ hãi, khiến ai nhìn thấy cô đều hận không thể ôm cô vào lòng để che chở.
Trình Tiên lúc này vừa sợ hãi, vừa vui mừng, đồng thời còn có mấy phần kinh ngạc.
Sao người này lại đến đột ngột như vậy? Nhưng nếu anh ta không đột ngột đến đây, bản thân có lẽ đã bị lão già Ngụy Nga này chà đạp mất rồi
Nhưng, nếu không phải vì anh ta, tên biến thái Ngụy Nga này đã không tìm được cớ bắt chet cô.
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… “Phó viện trưởng, phó viện trưởng, đừng, ông đừng làm nhữ vậy….” Cuộcsống đơn giản của Trình Tiên, đã bao giờ gặp phải tên bỉ ổi thế này. Lúc này cô giãy giụa theo bản năng, nhưng đối diện với bàn tay to lớn, mạnh bạo của Ngụy Nga, cô hoàn toàn bất lực, toàn thân mềm nhũn. Lúc này, Ngụy Nga đã lộ ra bộ mặt thật của mình, ông ta lập tức đè TrìnhTiên lên bàn làm việc, không hề để ý đến tiếng hét của Trình Tiên, mà nắm lấy đôi chân thon dài, xinh đẹp của cô.“Đừng! Phó viện trưởng, tôi cầu xin ông, ông tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu!” Trình Tiên không ngừng giãy giụa, trên mặt đầy nước mắt.Đáng tiếc ngay từ đầu khi Ngụy Nga giúp cô chọn văn phòng, đã sắp xếp một nơi hẻo lánh nhất. Lúc này cho dù Trình Tiên có kêu cứu lớn đến mức nào, cũng không ai nghe thấy.Ngụy Nga liên tục cười xấu xa, một tay ông ta giữ chặt chân Trình Tiên, tay kia thì lấy ra một viên thuốc màu xanh nhét vào trong miệng. Hết cách, Lông ta mà không có cái này, cũng lực bất tòng tâm.“ÂmNgay lúc Ngụy Nga nuốt viên thuốc màu xanh xuống, cửa phòng làm việc của Trình Tiên bị ai đó đạp sau đó thì thấy Bùi Nguyên Minh cười híp mắt bước vào.Anh vốn dĩ tới tìm Trình Tiên xin số điện thoại để tiện liên lạc, kết quả vừa đến trước cửa phòng làm việc đã nghe thấy tiếng cầu xin ở bên trong. . Ngôn Tình Hài“Là mày?”Bùi Nguyên Minh xuất hiện đột ngột khiến Ngụy Nga bị dọa một phen, sau đó vẻ mặt tức giận mắng chửi: “Ai cho mày vào đây, cút ra ngoài!”Nếu là tình huống bình thường, Ngụy Nga giờ phút này nói không chừng đã sợ hãi. Dù sao thì ông ta cũng biết rằng những người sở hữu thẻ vàng đen đều không thể đụng tới.Nhưng với viên thuốc nhỏ màu xanh trong bụng, đầu óc ông ta lúc này chỉ toàn là chuyện đó, đang vô cùng gấp gáp, làm gì còn chút bình tĩnh nào?“Phó viện trưởng Ngụy thật hào hứng, nếu không phải trên người ông khoác chiếc áo blouse trắng, tôi còn tưởng rằng mình đã nhìn nhầm người.” Bùi Nguyên Minh mim cười nói, đồng thời đá vào một chiếc ghế.Chiếc ghế “ầm” một tiếng đập vào lưng của Ngụy Nga, khiến ông ta loạng choạng lùi lại. Trình Tiên nhân cơ hội này tránh khỏi bàn tay của ông ta, cả khuôn mặt đầy vẻ hoảng loạn và sợ hãi, khiến ai nhìn thấy cô đều hận không thể ôm cô vào lòng để che chở.Trình Tiên lúc này vừa sợ hãi, vừa vui mừng, đồng thời còn có mấy phần kinh ngạc.Sao người này lại đến đột ngột như vậy? Nhưng nếu anh ta không đột ngột đến đây, bản thân có lẽ đã bị lão già Ngụy Nga này chà đạp mất rồiNhưng, nếu không phải vì anh ta, tên biến thái Ngụy Nga này đã không tìm được cớ bắt chet cô.