Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 194
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… Lúc này, cửa văn phòng mở to, âm thanh cuối cùng cũng truyền ra bên ngoài. Có nhân viên y tế nhìn thấy tình hình bên này, đã đi mời đội trưởng đội bảo vệ đến đây với vẻ mặt hoảng hốt.“Thế này là thế nào? Anh đang làm gì đó? Thả phó viện trưởng của chúng tôi ra!” Đội trưởng đội bảo vệ Tôn Minh dẫn người nhanh chóng chạy đến.Vừa thấy Tôn Minh, khuôn mặt sưng như đầu heo của Ngụy Nga lộ ra một nụ cười, ông ta vừa giãy giụa, vừa kiêu ngạo hét lên với Bùi Nguyên Minh: “Mày xong đời rồi!”Sau đó, ông ta quát Tôn Minh: “Nhanh! Nhanh bắt lấy nó! Trói lại ném ra ngoài cho tao!”“Lại là mày?” Tôn Minh lúc này mới nhận ra Bùi Nguyên Minh là người đã đá hắn lúc trước, anh ta bước tới với vẻ mặt hung tợn, đã sẵn sàng động thủ.“Thằng nhãi này, mày có biết tao là ai không? Tao là em trai của Tôn Thắng, để tao coi mày giả bộ thế nào! Hôm nay tao sẽ giết chết mày!” Tôn Minh vừa nói, vừa đóng cửa “ầm” một cái. Sau đó rút ra từ trong ngực một con dao gọt trái cây với vẻ mặt dữ tợn.Bùi Nguyên Minh không thèm quay đầu lại, còn thản nhiên nói: “Tôn Thắng bị giết rồi, mày còn ở đây phách lối, không sợ trở lại bị người ta đánh chết cũng không biết có chuyện gì sao?”Tôn Minh cười “khà khà”, nói: “Anh tao bị người ta giết chết? Anh tao là đại ca phố Hải Dương, người có thể giết được anh ấy còn chưa sinh ra đâu…”Anh ta còn chưa nói xong, điện thoại trên người đột nhiên phát ra tiếng chuông chói tai.Tôn Minh nhìn qua một cái đã cười lạnh: “Vậy mà mày nói anh trai tao bị người ta giết chết? Mày xem, anh ấy còn gọi điện thoại đến đây này?”Lúc nói chuyện, điện thoại Tôn Minh vang lên, trên màn hình hiện rõ hai chữ “Tôn Thắng”.Để thể hiện sự lợi hại của mình, Tôn Minh đắc thắng nhấn loa ngoài, sau đó kính cần nói: “Đại ca….”Phía bên kia, một giọng nói run rẩy truyền đến: “Anh… anh Minh… anh mau chạy đi, đại ca bị Ngô Kim Hồ thủ tiêu rồi… chúng ta xong rồi, chúng ta xong đời rồi…. a….”“Tút….tút…..tút…”Điện thoại bị trực tiếp cắt ngang kèm với một tiếng hét thảm thiết, Tôn Minh vừa nãy vẫn còn vô cùng kiêu ngạo, nhưng bây giờ sắc mặt của anh ta đã trắng bệt: “Không…. không thể nào…..” %3DBùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Còn không mau chạy đi? Lát nữa chạy cũng không thoát đâu!”“Mày……mà….” Tôn Minh nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt sợ hãi, tên %3D đàn ông này làm sao biết được việc anh cả của mình đã bị giết?Không lẽ anh ta có thể dự đoán được tương lai? Mà quan trọng nhất là, một khi không có anh trai chống lưng, anh ta lại dám đụng vào một người giàu có như vậy, e rằng sau này còn không biết mình sẽ chết thế nào.
Lúc này, cửa văn phòng mở to, âm thanh cuối cùng cũng truyền ra bên ngoài. Có nhân viên y tế nhìn thấy tình hình bên này, đã đi mời đội trưởng đội bảo vệ đến đây với vẻ mặt hoảng hốt.
“Thế này là thế nào? Anh đang làm gì đó? Thả phó viện trưởng của chúng tôi ra!” Đội trưởng đội bảo vệ Tôn Minh dẫn người nhanh chóng chạy đến.
Vừa thấy Tôn Minh, khuôn mặt sưng như đầu heo của Ngụy Nga lộ ra một nụ cười, ông ta vừa giãy giụa, vừa kiêu ngạo hét lên với Bùi Nguyên Minh: “Mày xong đời rồi!”
Sau đó, ông ta quát Tôn Minh: “Nhanh! Nhanh bắt lấy nó! Trói lại ném ra ngoài cho tao!”
“Lại là mày?” Tôn Minh lúc này mới nhận ra Bùi Nguyên Minh là người đã đá hắn lúc trước, anh ta bước tới với vẻ mặt hung tợn, đã sẵn sàng động thủ.
“Thằng nhãi này, mày có biết tao là ai không? Tao là em trai của Tôn Thắng, để tao coi mày giả bộ thế nào! Hôm nay tao sẽ giết chết mày!” Tôn Minh vừa nói, vừa đóng cửa “ầm” một cái. Sau đó rút ra từ trong ngực một con dao gọt trái cây với vẻ mặt dữ tợn.
Bùi Nguyên Minh không thèm quay đầu lại, còn thản nhiên nói: “Tôn Thắng bị giết rồi, mày còn ở đây phách lối, không sợ trở lại bị người ta đánh chết cũng không biết có chuyện gì sao?”
Tôn Minh cười “khà khà”, nói: “Anh tao bị người ta giết chết? Anh tao là đại ca phố Hải Dương, người có thể giết được anh ấy còn chưa sinh ra đâu…”
Anh ta còn chưa nói xong, điện thoại trên người đột nhiên phát ra tiếng chuông chói tai.
Tôn Minh nhìn qua một cái đã cười lạnh: “Vậy mà mày nói anh trai tao bị người ta giết chết? Mày xem, anh ấy còn gọi điện thoại đến đây này?”
Lúc nói chuyện, điện thoại Tôn Minh vang lên, trên màn hình hiện rõ hai chữ “Tôn Thắng”.
Để thể hiện sự lợi hại của mình, Tôn Minh đắc thắng nhấn loa ngoài, sau đó kính cần nói: “Đại ca….”
Phía bên kia, một giọng nói run rẩy truyền đến: “Anh… anh Minh… anh mau chạy đi, đại ca bị Ngô Kim Hồ thủ tiêu rồi… chúng ta xong rồi, chúng ta xong đời rồi…. a….”
“Tút….tút…..tút…”
Điện thoại bị trực tiếp cắt ngang kèm với một tiếng hét thảm thiết, Tôn Minh vừa nãy vẫn còn vô cùng kiêu ngạo, nhưng bây giờ sắc mặt của anh ta đã trắng bệt: “Không…. không thể nào…..” %3D
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Còn không mau chạy đi? Lát nữa chạy cũng không thoát đâu!”
“Mày……mà….” Tôn Minh nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt sợ hãi, tên %3D đàn ông này làm sao biết được việc anh cả của mình đã bị giết?Không lẽ anh ta có thể dự đoán được tương lai? Mà quan trọng nhất là, một khi không có anh trai chống lưng, anh ta lại dám đụng vào một người giàu có như vậy, e rằng sau này còn không biết mình sẽ chết thế nào.
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… Lúc này, cửa văn phòng mở to, âm thanh cuối cùng cũng truyền ra bên ngoài. Có nhân viên y tế nhìn thấy tình hình bên này, đã đi mời đội trưởng đội bảo vệ đến đây với vẻ mặt hoảng hốt.“Thế này là thế nào? Anh đang làm gì đó? Thả phó viện trưởng của chúng tôi ra!” Đội trưởng đội bảo vệ Tôn Minh dẫn người nhanh chóng chạy đến.Vừa thấy Tôn Minh, khuôn mặt sưng như đầu heo của Ngụy Nga lộ ra một nụ cười, ông ta vừa giãy giụa, vừa kiêu ngạo hét lên với Bùi Nguyên Minh: “Mày xong đời rồi!”Sau đó, ông ta quát Tôn Minh: “Nhanh! Nhanh bắt lấy nó! Trói lại ném ra ngoài cho tao!”“Lại là mày?” Tôn Minh lúc này mới nhận ra Bùi Nguyên Minh là người đã đá hắn lúc trước, anh ta bước tới với vẻ mặt hung tợn, đã sẵn sàng động thủ.“Thằng nhãi này, mày có biết tao là ai không? Tao là em trai của Tôn Thắng, để tao coi mày giả bộ thế nào! Hôm nay tao sẽ giết chết mày!” Tôn Minh vừa nói, vừa đóng cửa “ầm” một cái. Sau đó rút ra từ trong ngực một con dao gọt trái cây với vẻ mặt dữ tợn.Bùi Nguyên Minh không thèm quay đầu lại, còn thản nhiên nói: “Tôn Thắng bị giết rồi, mày còn ở đây phách lối, không sợ trở lại bị người ta đánh chết cũng không biết có chuyện gì sao?”Tôn Minh cười “khà khà”, nói: “Anh tao bị người ta giết chết? Anh tao là đại ca phố Hải Dương, người có thể giết được anh ấy còn chưa sinh ra đâu…”Anh ta còn chưa nói xong, điện thoại trên người đột nhiên phát ra tiếng chuông chói tai.Tôn Minh nhìn qua một cái đã cười lạnh: “Vậy mà mày nói anh trai tao bị người ta giết chết? Mày xem, anh ấy còn gọi điện thoại đến đây này?”Lúc nói chuyện, điện thoại Tôn Minh vang lên, trên màn hình hiện rõ hai chữ “Tôn Thắng”.Để thể hiện sự lợi hại của mình, Tôn Minh đắc thắng nhấn loa ngoài, sau đó kính cần nói: “Đại ca….”Phía bên kia, một giọng nói run rẩy truyền đến: “Anh… anh Minh… anh mau chạy đi, đại ca bị Ngô Kim Hồ thủ tiêu rồi… chúng ta xong rồi, chúng ta xong đời rồi…. a….”“Tút….tút…..tút…”Điện thoại bị trực tiếp cắt ngang kèm với một tiếng hét thảm thiết, Tôn Minh vừa nãy vẫn còn vô cùng kiêu ngạo, nhưng bây giờ sắc mặt của anh ta đã trắng bệt: “Không…. không thể nào…..” %3DBùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Còn không mau chạy đi? Lát nữa chạy cũng không thoát đâu!”“Mày……mà….” Tôn Minh nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt sợ hãi, tên %3D đàn ông này làm sao biết được việc anh cả của mình đã bị giết?Không lẽ anh ta có thể dự đoán được tương lai? Mà quan trọng nhất là, một khi không có anh trai chống lưng, anh ta lại dám đụng vào một người giàu có như vậy, e rằng sau này còn không biết mình sẽ chết thế nào.