Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 249
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… “Chậc chậc chậc, da rất trắng, cảm giác sờ vào thật trơn trượt!”“Khuôn mặt nhỏ nhắn thật tinh xảo, anh thích hôn khuôn mặt nhỏ nhắn như thế này nhất!”“Người đẹp dạng này lại không có đàn ông bên cạnh, thật lãng phí!”Những tên côn đồ này lần lượt đi đến bên cạnh Trịnh Tuyết Dương, An Diệu Linh và Triệu Lan Hương. Bọn họ bắt đầu động chân động tay, hơn nữa còn đuổi những người khác đi.Nhưng ở đây có rất nhiều người là người ngưỡng mộ Trịnh Tuyết Dương, nhìn cảnh tượng này đều tức giận!“Các người là ai? Sao lại có thể vào đây? Không biết nơi này đã được chúng tôi bao rồi sao?”“Còn quấy rối bạn học của chúng tôi, có tin bọn tôi gọi cảnh sát hay không?”“Đúng vậy, mau ra ngoài. Ở đây không chào đón các người!” %3. %3DMột vài bạn học nam ăn nói hùng hồn đầy chính trực, loại cơ hội anh hùng cứu người đẹp như thế này không thể bỏ qua.“Bang.”Mấy tên côn đồ đi về phía trước, vung nắm đấm lên mặt nam sinh đang nói chuyện, lạnh lùng nói: “Mày là cái thá gì? Còn dám giả bộ trước mặt ông mày? Anh hùng cứu người đẹp à?”Nam sinh bị đánh che mặt lại, lạnh lùng nói: “Anh dám đánh tôi? Chắc chắn anh không biết là ai đưa bọn tôi vào đây đùng không? Anh ấy là Bạch Phúc An của nhà họ Bạch! Tôi khuyên các người không nên làm loạn ở đây!”Lúc này Bạch Phúc An làm như mắt điếc tai ngo, già bộ không nghe thấy gì, vẫn tự mình ăn uống.Tên côn đồ kia một cước đá văng bạn học nam xuống đất, lạnh lùng nói: “Não mày bị úng nước rồi à? Tao không biết tên kia là ai nhưng tao biết kẻ thức thời là…”“Là trang tuấn kiệt..” Một tên côn đồ khác tiếp lời.“Đúng, chính là câu này! Tên đó còn không dám ngo ngoe trước mặt tao, mày lại dám đánh rắm trước mặt tao? Mày là cọng hành nào?”
“Chậc chậc chậc, da rất trắng, cảm giác sờ vào thật trơn trượt!”
“Khuôn mặt nhỏ nhắn thật tinh xảo, anh thích hôn khuôn mặt nhỏ nhắn như thế này nhất!”
“Người đẹp dạng này lại không có đàn ông bên cạnh, thật lãng phí!”
Những tên côn đồ này lần lượt đi đến bên cạnh Trịnh Tuyết Dương, An Diệu Linh và Triệu Lan Hương. Bọn họ bắt đầu động chân động tay, hơn nữa còn đuổi những người khác đi.
Nhưng ở đây có rất nhiều người là người ngưỡng mộ Trịnh Tuyết Dương, nhìn cảnh tượng này đều tức giận!
“Các người là ai? Sao lại có thể vào đây? Không biết nơi này đã được chúng tôi bao rồi sao?”
“Còn quấy rối bạn học của chúng tôi, có tin bọn tôi gọi cảnh sát hay không?”
“Đúng vậy, mau ra ngoài. Ở đây không chào đón các người!” %3. %3D
Một vài bạn học nam ăn nói hùng hồn đầy chính trực, loại cơ hội anh hùng cứu người đẹp như thế này không thể bỏ qua.
“Bang.”
Mấy tên côn đồ đi về phía trước, vung nắm đấm lên mặt nam sinh đang nói chuyện, lạnh lùng nói: “Mày là cái thá gì? Còn dám giả bộ trước mặt ông mày? Anh hùng cứu người đẹp à?”
Nam sinh bị đánh che mặt lại, lạnh lùng nói: “Anh dám đánh tôi? Chắc chắn anh không biết là ai đưa bọn tôi vào đây đùng không? Anh ấy là Bạch Phúc An của nhà họ Bạch! Tôi khuyên các người không nên làm loạn ở đây!”
Lúc này Bạch Phúc An làm như mắt điếc tai ngo, già bộ không nghe thấy gì, vẫn tự mình ăn uống.
Tên côn đồ kia một cước đá văng bạn học nam xuống đất, lạnh lùng nói: “Não mày bị úng nước rồi à? Tao không biết tên kia là ai nhưng tao biết kẻ thức thời là…”
“Là trang tuấn kiệt..” Một tên côn đồ khác tiếp lời.
“Đúng, chính là câu này! Tên đó còn không dám ngo ngoe trước mặt tao, mày lại dám đánh rắm trước mặt tao? Mày là cọng hành nào?”
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… “Chậc chậc chậc, da rất trắng, cảm giác sờ vào thật trơn trượt!”“Khuôn mặt nhỏ nhắn thật tinh xảo, anh thích hôn khuôn mặt nhỏ nhắn như thế này nhất!”“Người đẹp dạng này lại không có đàn ông bên cạnh, thật lãng phí!”Những tên côn đồ này lần lượt đi đến bên cạnh Trịnh Tuyết Dương, An Diệu Linh và Triệu Lan Hương. Bọn họ bắt đầu động chân động tay, hơn nữa còn đuổi những người khác đi.Nhưng ở đây có rất nhiều người là người ngưỡng mộ Trịnh Tuyết Dương, nhìn cảnh tượng này đều tức giận!“Các người là ai? Sao lại có thể vào đây? Không biết nơi này đã được chúng tôi bao rồi sao?”“Còn quấy rối bạn học của chúng tôi, có tin bọn tôi gọi cảnh sát hay không?”“Đúng vậy, mau ra ngoài. Ở đây không chào đón các người!” %3. %3DMột vài bạn học nam ăn nói hùng hồn đầy chính trực, loại cơ hội anh hùng cứu người đẹp như thế này không thể bỏ qua.“Bang.”Mấy tên côn đồ đi về phía trước, vung nắm đấm lên mặt nam sinh đang nói chuyện, lạnh lùng nói: “Mày là cái thá gì? Còn dám giả bộ trước mặt ông mày? Anh hùng cứu người đẹp à?”Nam sinh bị đánh che mặt lại, lạnh lùng nói: “Anh dám đánh tôi? Chắc chắn anh không biết là ai đưa bọn tôi vào đây đùng không? Anh ấy là Bạch Phúc An của nhà họ Bạch! Tôi khuyên các người không nên làm loạn ở đây!”Lúc này Bạch Phúc An làm như mắt điếc tai ngo, già bộ không nghe thấy gì, vẫn tự mình ăn uống.Tên côn đồ kia một cước đá văng bạn học nam xuống đất, lạnh lùng nói: “Não mày bị úng nước rồi à? Tao không biết tên kia là ai nhưng tao biết kẻ thức thời là…”“Là trang tuấn kiệt..” Một tên côn đồ khác tiếp lời.“Đúng, chính là câu này! Tên đó còn không dám ngo ngoe trước mặt tao, mày lại dám đánh rắm trước mặt tao? Mày là cọng hành nào?”