Tác giả:

Phong Ngọc Lan thở phào, rũ mắt nhìn lòng bàn tay có vết chai của mình, trong lòng bàn tay của cô vốn không có những vết chai này. Từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ xui xẻo, vừa chào đời chưa được lâu đã bị bỏ ở cửa cô nhi viện. Nhưng cô là một người không nhận thua, cuối cùng đã thi đậu trường sư phạm, sau khi tốt nghiệp làm một giáo viên tiểu học, rảnh rỗi sẽ quay về cô nhi viện phụ giúp. Tuy vẫn không ngừng gặp phải những chuyện xui xẻo, nhưng cô rất yêu công việc của mình, cũng rất yêu bầy trẻ đó. Chiều hôm qua, lúc cô và một bé đáng yêu trong lớp qua đường thì có một chiếc xe vượt đèn đỏ. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phong Ngọc Lan đẩy đứa trẻ ra ngoài, cô chỉ cảm nhận được một cơn đau đớn dữ dội, sau đó không biết gì nữa. Đợi khi cô lấy lại ý thức, Bạch Vô Thường đang bay trước mặt, Bạch Vô Thường nói với cô, sở dĩ kiếp này cô gặp phải nhiều chuyện xui xẻo như vậy là vì kiếp trước cô tạo nghiệp quá nặng. Biết được đứa trẻ chỉ có chút xây xát, Phong Ngọc Lan thở phào, sau đó tranh…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...