Tác giả:

Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…

Chương 321

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… “Ha ha ha ha!”.“Cười chết tôi rồi, mày đúng là càng ngày càng khoác lác! Chỉ dựa vào bản mặt này của mày mà dám nói là cô chủ Nạp Lan tự mình ra mặt mời?” “Bùi Nguyên Minh, cậu nghĩ cậu là ai? Là con cá sấu lớn trong thương trường hay là tai to mặt lớn vậy? Còn nói Nạp Nhã Lan tự mình ra mặt mờicậu, cậu có muốn khoác lác thì cũng đừng nên lố đến vậy chứ?”“Bùi Nguyên Minh, hay anh cứ nói trắng ra anh là giám đốc công ty đầu tư Bùi Thị luôn đi, nói là thiệp mời của nhà họ Nạp được đưa tới văn phòng giám đốc của anh, chúng tôi chắc sẽ tin anh đó, ha ha ha…”Tiếng cười châm chọc vang lên khắp nơi, đám người của nhà họ Trịnh cười đến ngửa tới ngửa lui, cái tên ở rể này không biết xấu hổ là gì, ngay cả lời này mà cũng dám nói ra được.Có điều đối mặt với sự châm chọc này, Bùi Nguyên Minh lại vô cùng bình tĩnh, có phải khoác lác hay không, có phải nói đùa hay không, tự bản thân anh rất rõ ràng.Lúc này, chỉ có Trịnh Tuyết Dương khẽ nhíu mày, theo bản năng liếc nhìn Bùi Nguyên Minh.Cô có cảm giác Bùi Nguyên Minh không phải đang ba hoa khoác lác, chuyện mà anh không làm được, sẽ không bao giờ nói ra.Trước đó lúc ở hội đấu giá, anh ta giám định được bức “Phú Xuân Sơn Cư Đồ”, vì vậy mới đánh cược với Nạp Nhã Lan, cuối cùng còn bán một cái nợ tình nghĩa cho Nạp Nhã Lan. Nếu xét về điểm này, Nạp Nhã Lan tự mình ra mặt mời anh, hình như cũng có thể hiểu được.Chỉ là Trịnh Tuyết Dương thấy hơi khó hiểu, nhà họ Nạp là một dòng họ lớn thế này, làm việc đều bắt đầu từ lợi ích, không thể chỉ dựa trên việc thích hay không thích của một người mà đưa ra quyết định được.Cho dù Bùi Nguyên Minh có chút bản lĩnh trong việc giám định bảo vật, nhưng theo lý mà nói, anh chỉ là một tên ở rể, sẽ không có tư cách tham gia sự kiện như vậy.Phải biết rằng, lần này người nhà họ Nạp mời đến, đều là các dòng họ và công ty lớn nhất thành phố Hải Dương, cho dù những người này, cũng chỉ là được nhà họ Nạp mời đến mà thôi, tuyệt đối không thể có việc được Nạp Nhã Lan tự mình mời.Nếu như là lúc trước, Trịnh Tuyết Dương sẽ ra mặt nói giúp Bùi Nguyên Minh. Nhưng lúc này cô lại không làm như vậy, mà là im lặng nghe người nhà họ Trịnh châm chọc khiêu khích.Sự thay đổi trong quan hệ của hai người đều rơi vào mắt của Trịnh Chí Dụng, càng khiến cho ánh mắt anh ta thêm lạnh lẽo.

“Ha ha ha ha!”.

“Cười chết tôi rồi, mày đúng là càng ngày càng khoác lác! Chỉ dựa vào bản mặt này của mày mà dám nói là cô chủ Nạp Lan tự mình ra mặt mời?” “Bùi Nguyên Minh, cậu nghĩ cậu là ai? Là con cá sấu lớn trong thương trường hay là tai to mặt lớn vậy? Còn nói Nạp Nhã Lan tự mình ra mặt mời

cậu, cậu có muốn khoác lác thì cũng đừng nên lố đến vậy chứ?”

“Bùi Nguyên Minh, hay anh cứ nói trắng ra anh là giám đốc công ty đầu tư Bùi Thị luôn đi, nói là thiệp mời của nhà họ Nạp được đưa tới văn phòng giám đốc của anh, chúng tôi chắc sẽ tin anh đó, ha ha ha…”

Tiếng cười châm chọc vang lên khắp nơi, đám người của nhà họ Trịnh cười đến ngửa tới ngửa lui, cái tên ở rể này không biết xấu hổ là gì, ngay cả lời này mà cũng dám nói ra được.

Có điều đối mặt với sự châm chọc này, Bùi Nguyên Minh lại vô cùng bình tĩnh, có phải khoác lác hay không, có phải nói đùa hay không, tự bản thân anh rất rõ ràng.

Lúc này, chỉ có Trịnh Tuyết Dương khẽ nhíu mày, theo bản năng liếc nhìn Bùi Nguyên Minh.

Cô có cảm giác Bùi Nguyên Minh không phải đang ba hoa khoác lác, chuyện mà anh không làm được, sẽ không bao giờ nói ra.

Trước đó lúc ở hội đấu giá, anh ta giám định được bức “Phú Xuân Sơn Cư Đồ”, vì vậy mới đánh cược với Nạp Nhã Lan, cuối cùng còn bán một cái nợ tình nghĩa cho Nạp Nhã Lan. Nếu xét về điểm này, Nạp Nhã Lan tự mình ra mặt mời anh, hình như cũng có thể hiểu được.

Chỉ là Trịnh Tuyết Dương thấy hơi khó hiểu, nhà họ Nạp là một dòng họ lớn thế này, làm việc đều bắt đầu từ lợi ích, không thể chỉ dựa trên việc thích hay không thích của một người mà đưa ra quyết định được.

Cho dù Bùi Nguyên Minh có chút bản lĩnh trong việc giám định bảo vật, nhưng theo lý mà nói, anh chỉ là một tên ở rể, sẽ không có tư cách tham gia sự kiện như vậy.

Phải biết rằng, lần này người nhà họ Nạp mời đến, đều là các dòng họ và công ty lớn nhất thành phố Hải Dương, cho dù những người này, cũng chỉ là được nhà họ Nạp mời đến mà thôi, tuyệt đối không thể có việc được Nạp Nhã Lan tự mình mời.

Nếu như là lúc trước, Trịnh Tuyết Dương sẽ ra mặt nói giúp Bùi Nguyên Minh. Nhưng lúc này cô lại không làm như vậy, mà là im lặng nghe người nhà họ Trịnh châm chọc khiêu khích.

Sự thay đổi trong quan hệ của hai người đều rơi vào mắt của Trịnh Chí Dụng, càng khiến cho ánh mắt anh ta thêm lạnh lẽo.

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… “Ha ha ha ha!”.“Cười chết tôi rồi, mày đúng là càng ngày càng khoác lác! Chỉ dựa vào bản mặt này của mày mà dám nói là cô chủ Nạp Lan tự mình ra mặt mời?” “Bùi Nguyên Minh, cậu nghĩ cậu là ai? Là con cá sấu lớn trong thương trường hay là tai to mặt lớn vậy? Còn nói Nạp Nhã Lan tự mình ra mặt mờicậu, cậu có muốn khoác lác thì cũng đừng nên lố đến vậy chứ?”“Bùi Nguyên Minh, hay anh cứ nói trắng ra anh là giám đốc công ty đầu tư Bùi Thị luôn đi, nói là thiệp mời của nhà họ Nạp được đưa tới văn phòng giám đốc của anh, chúng tôi chắc sẽ tin anh đó, ha ha ha…”Tiếng cười châm chọc vang lên khắp nơi, đám người của nhà họ Trịnh cười đến ngửa tới ngửa lui, cái tên ở rể này không biết xấu hổ là gì, ngay cả lời này mà cũng dám nói ra được.Có điều đối mặt với sự châm chọc này, Bùi Nguyên Minh lại vô cùng bình tĩnh, có phải khoác lác hay không, có phải nói đùa hay không, tự bản thân anh rất rõ ràng.Lúc này, chỉ có Trịnh Tuyết Dương khẽ nhíu mày, theo bản năng liếc nhìn Bùi Nguyên Minh.Cô có cảm giác Bùi Nguyên Minh không phải đang ba hoa khoác lác, chuyện mà anh không làm được, sẽ không bao giờ nói ra.Trước đó lúc ở hội đấu giá, anh ta giám định được bức “Phú Xuân Sơn Cư Đồ”, vì vậy mới đánh cược với Nạp Nhã Lan, cuối cùng còn bán một cái nợ tình nghĩa cho Nạp Nhã Lan. Nếu xét về điểm này, Nạp Nhã Lan tự mình ra mặt mời anh, hình như cũng có thể hiểu được.Chỉ là Trịnh Tuyết Dương thấy hơi khó hiểu, nhà họ Nạp là một dòng họ lớn thế này, làm việc đều bắt đầu từ lợi ích, không thể chỉ dựa trên việc thích hay không thích của một người mà đưa ra quyết định được.Cho dù Bùi Nguyên Minh có chút bản lĩnh trong việc giám định bảo vật, nhưng theo lý mà nói, anh chỉ là một tên ở rể, sẽ không có tư cách tham gia sự kiện như vậy.Phải biết rằng, lần này người nhà họ Nạp mời đến, đều là các dòng họ và công ty lớn nhất thành phố Hải Dương, cho dù những người này, cũng chỉ là được nhà họ Nạp mời đến mà thôi, tuyệt đối không thể có việc được Nạp Nhã Lan tự mình mời.Nếu như là lúc trước, Trịnh Tuyết Dương sẽ ra mặt nói giúp Bùi Nguyên Minh. Nhưng lúc này cô lại không làm như vậy, mà là im lặng nghe người nhà họ Trịnh châm chọc khiêu khích.Sự thay đổi trong quan hệ của hai người đều rơi vào mắt của Trịnh Chí Dụng, càng khiến cho ánh mắt anh ta thêm lạnh lẽo.

Chương 321