Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 390
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… Bùi Nguyên Minh cười cười, đi lên đài chủ trì, thuận tiện lấy luôn cây thước dạy học trong tay Giang Thần, sau đó chỉ vào mấy chỗ trên màn hình.Nhìn động tác của anh, không ít chuyên gia, bác sĩ đều là vẻ mặt không hiểu ra sao.Thằng nhóc này làm gì vậy?Không chỉ vào nội dung bài luận văn, lại chỉ vào các tác giả trong trích dẫn tài liệu lịch sử, thì có tác dụng gì?Nhưng khi Đồng Thành Sơn nhìn động tác của anh, đột nhiên về mặt thay đổi, muốn đi lên ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước.Mà trong chớp mắt, Giang Thần hình như cũng nghĩ tới cái gì, hít vào một hơi khí lạnh!Chỗ Bùi Nguyên Minh chỉ vào, không phải tên tác giả của tài liệu lịch sử, mà là ngày sinh ngày mất của họ!Vào thời khắc này, toàn trường hầu hết tất cả mọi người đều lơ mơ.Cậu chỉ vào cái này có thể chứng minh cái gì?Cậu chỉ vào khuyết điểm trong bài báo cáo luận văn đi chứ, chỗ gian lận đó, thì còn có thể giải thích một ít vấn đề.Nhưng cậu chỉ vào mấy cái này là ý gì? Không lẽ mấy cái tên tác giả, ngày sinh ngày mất giống nhau là sao chép à? Gian lận? Giỡn cái gì vậy! . Truyện Nữ PhụLúc này, không ít người nhìn Bùi Nguyên Minh như nhìn một kẻ ngu ngốc. Người đó vừa nhìn đã biết chỉ là một tên hề nhảy nhót trong vở hài kịch, kêu kêu gào gào, thật là mất mặt xấu hổ!Cũng không biết tên bệnh thần kinh nhà ai, năng lực bản thân có bao nhiêu, ép ra một chút cũng không có sao?Lúc này, Bùi Nguyên Minh lần thứ hai cười nhạo bác sĩ, nói: “Chuyên gia Đồng, lúc nãy ông nói, nếu bài báo cáo luận văn này là giả mạo, ông sẽ trục xuất kẻ lừa đảo Giang Thần ra khỏi ngành?”Đồng Thành Sơn hình như nghĩ đến cái gì, tuy nhiên ông không quá chắc chắn, nhưng lấy địa vị của ông mà nói, lời đã nói ra nhất định không thể nuốt lời, bởi vì ông không thể vứt bỏ người này được.Giờ phút này ông nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, cay nghiệt nói: “Không sai, tôi nói lại lần nữa, nếu bài báo cáo luận văn này là giả mạo, tôi lập tức trục xuất Giang Thần ra khỏi ngành!”“Nhưng nếu đây là thật, cậu nhất định phải đăng báo xin lỗi trên tất cả đài truyền thông lớn nhất nước ta! Nhớ kỹ! Là tất cả!”Bùi Nguyên Minh cười cười, tiếp tục nói: “Thật ra, tôi chỉ là một người ngoài nghề, chữ trong bài báo cáo luận văn này, mỗi một chữ tôi đều biết, nhưng ghép chúng nó với nhau, tôi lại không biết nó nói gì…”“Vậy cậu còn nói nhảm nhiều như vậy!”“Biết bản thân là người ngoài nghề! Vậy mà còn ở đây meo meo chít chít!”“Cậu đúng là mặt dày!”Lúc này không ít người đều tức giận mắng, người này làm gì? Bệnh thần kinh đúng không?Bùi Nguyên Minh vẻ mặt bình tĩnh, không vì bị người khác chỉ trích mà biến đổi, mà con thật sự tiếp tục nói: “Nhưng có lẽ bởi vì tôi xem không hiểu nội dung chuyên môn này đó, cho nên tôi mới càng dễ dàng nhìn ra một chỗ sơ hở thật lớn…”Ở phía sau, trong đám người không biết có ai nói: “Chúng tôi là người chuyên nghiệp còn chưa nhìn ra được sơ hở nào, cậu có thể nhìn ra cái gì?”Bùi Nguyên Minh cầm thước dạy học trong tay chỉ vài chỗ: “Chỗ này…Chỗ này…Còn có chỗ này…”“Chúng ta không nói đến năm trích dẫn tài liệu lịch sử, những chuyên gia này, mấy năm trước đều đã qua đời, nhưng các trích dẫn đánh dấu bên trong, lại khiến hiểu sai điểm này…”“Mà mấy chuyên gia này, năm năm trước vẫn còn sống…”“Nếu như, chỉ xuất hiện một chỗ sai như vậy thôi, thậm chí mấy chỗ: Chúng ta đều có thể hiểu được, có thể do lỗi lúc thẩm duyệt bản thảo, nhưng nếu liên tiếp xuất hiện hơn mười chỗ sai, vậy có thể nói rõ điều gì?”“Việc này nói rõ! Thời gian bài báo cáo luận văn này được viết, là năm năm trước!”“Năm năm trước, cũng chính là lúc thánh thủ Đồng nói hạng mục nghiên cứu này đã được duyệt!”“Ngay cả tại thời điểm này, là lúc trước khi hạng mục được thành lập, mọi người chú ý chỗ này, thời gian một vị chuyên gia qua đời, vừa lúc là ba tháng trước khi tài liệu thảo luận được duyệt, ngay cả việc này cũng có thể làm lỗi, đừng nói cho tôi biết, tất cả đều là do sơ sót?”Xôn xao!Trong chớp mắt, toàn trường ồ lên, đúng thật là không ai chú ý đến điểm này.Bởi vì mọi người đối với mục lục trích dẫn, đều chỉ lật qua mà thôi, ai mà chú ý đến chi tiết đó chứ.Lúc này Bùi Nguyên Minh nói ra, không ít người lấy điện thoại ra tra tìm tư liệu, bắt đầu đối chiếu.
Bùi Nguyên Minh cười cười, đi lên đài chủ trì, thuận tiện lấy luôn cây thước dạy học trong tay Giang Thần, sau đó chỉ vào mấy chỗ trên màn hình.
Nhìn động tác của anh, không ít chuyên gia, bác sĩ đều là vẻ mặt không hiểu ra sao.
Thằng nhóc này làm gì vậy?
Không chỉ vào nội dung bài luận văn, lại chỉ vào các tác giả trong trích dẫn tài liệu lịch sử, thì có tác dụng gì?
Nhưng khi Đồng Thành Sơn nhìn động tác của anh, đột nhiên về mặt thay đổi, muốn đi lên ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước.
Mà trong chớp mắt, Giang Thần hình như cũng nghĩ tới cái gì, hít vào một hơi khí lạnh!
Chỗ Bùi Nguyên Minh chỉ vào, không phải tên tác giả của tài liệu lịch sử, mà là ngày sinh ngày mất của họ!
Vào thời khắc này, toàn trường hầu hết tất cả mọi người đều lơ mơ.
Cậu chỉ vào cái này có thể chứng minh cái gì?
Cậu chỉ vào khuyết điểm trong bài báo cáo luận văn đi chứ, chỗ gian lận đó, thì còn có thể giải thích một ít vấn đề.
Nhưng cậu chỉ vào mấy cái này là ý gì? Không lẽ mấy cái tên tác giả, ngày sinh ngày mất giống nhau là sao chép à? Gian lận? Giỡn cái gì vậy! . Truyện Nữ Phụ
Lúc này, không ít người nhìn Bùi Nguyên Minh như nhìn một kẻ ngu ngốc. Người đó vừa nhìn đã biết chỉ là một tên hề nhảy nhót trong vở hài kịch, kêu kêu gào gào, thật là mất mặt xấu hổ!
Cũng không biết tên bệnh thần kinh nhà ai, năng lực bản thân có bao nhiêu, ép ra một chút cũng không có sao?
Lúc này, Bùi Nguyên Minh lần thứ hai cười nhạo bác sĩ, nói: “Chuyên gia Đồng, lúc nãy ông nói, nếu bài báo cáo luận văn này là giả mạo, ông sẽ trục xuất kẻ lừa đảo Giang Thần ra khỏi ngành?”
Đồng Thành Sơn hình như nghĩ đến cái gì, tuy nhiên ông không quá chắc chắn, nhưng lấy địa vị của ông mà nói, lời đã nói ra nhất định không thể nuốt lời, bởi vì ông không thể vứt bỏ người này được.
Giờ phút này ông nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, cay nghiệt nói: “Không sai, tôi nói lại lần nữa, nếu bài báo cáo luận văn này là giả mạo, tôi lập tức trục xuất Giang Thần ra khỏi ngành!”
“Nhưng nếu đây là thật, cậu nhất định phải đăng báo xin lỗi trên tất cả đài truyền thông lớn nhất nước ta! Nhớ kỹ! Là tất cả!”
Bùi Nguyên Minh cười cười, tiếp tục nói: “Thật ra, tôi chỉ là một người ngoài nghề, chữ trong bài báo cáo luận văn này, mỗi một chữ tôi đều biết, nhưng ghép chúng nó với nhau, tôi lại không biết nó nói gì…”
“Vậy cậu còn nói nhảm nhiều như vậy!”
“Biết bản thân là người ngoài nghề! Vậy mà còn ở đây meo meo chít chít!”
“Cậu đúng là mặt dày!”
Lúc này không ít người đều tức giận mắng, người này làm gì? Bệnh thần kinh đúng không?
Bùi Nguyên Minh vẻ mặt bình tĩnh, không vì bị người khác chỉ trích mà biến đổi, mà con thật sự tiếp tục nói: “Nhưng có lẽ bởi vì tôi xem không hiểu nội dung chuyên môn này đó, cho nên tôi mới càng dễ dàng nhìn ra một chỗ sơ hở thật lớn…”
Ở phía sau, trong đám người không biết có ai nói: “Chúng tôi là người chuyên nghiệp còn chưa nhìn ra được sơ hở nào, cậu có thể nhìn ra cái gì?”
Bùi Nguyên Minh cầm thước dạy học trong tay chỉ vài chỗ: “Chỗ này…Chỗ này…Còn có chỗ này…”
“Chúng ta không nói đến năm trích dẫn tài liệu lịch sử, những chuyên gia này, mấy năm trước đều đã qua đời, nhưng các trích dẫn đánh dấu bên trong, lại khiến hiểu sai điểm này…”
“Mà mấy chuyên gia này, năm năm trước vẫn còn sống…”
“Nếu như, chỉ xuất hiện một chỗ sai như vậy thôi, thậm chí mấy chỗ: Chúng ta đều có thể hiểu được, có thể do lỗi lúc thẩm duyệt bản thảo, nhưng nếu liên tiếp xuất hiện hơn mười chỗ sai, vậy có thể nói rõ điều gì?”
“Việc này nói rõ! Thời gian bài báo cáo luận văn này được viết, là năm năm trước!”
“Năm năm trước, cũng chính là lúc thánh thủ Đồng nói hạng mục nghiên cứu này đã được duyệt!”
“Ngay cả tại thời điểm này, là lúc trước khi hạng mục được thành lập, mọi người chú ý chỗ này, thời gian một vị chuyên gia qua đời, vừa lúc là ba tháng trước khi tài liệu thảo luận được duyệt, ngay cả việc này cũng có thể làm lỗi, đừng nói cho tôi biết, tất cả đều là do sơ sót?”
Xôn xao!
Trong chớp mắt, toàn trường ồ lên, đúng thật là không ai chú ý đến điểm này.
Bởi vì mọi người đối với mục lục trích dẫn, đều chỉ lật qua mà thôi, ai mà chú ý đến chi tiết đó chứ.
Lúc này Bùi Nguyên Minh nói ra, không ít người lấy điện thoại ra tra tìm tư liệu, bắt đầu đối chiếu.
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… Bùi Nguyên Minh cười cười, đi lên đài chủ trì, thuận tiện lấy luôn cây thước dạy học trong tay Giang Thần, sau đó chỉ vào mấy chỗ trên màn hình.Nhìn động tác của anh, không ít chuyên gia, bác sĩ đều là vẻ mặt không hiểu ra sao.Thằng nhóc này làm gì vậy?Không chỉ vào nội dung bài luận văn, lại chỉ vào các tác giả trong trích dẫn tài liệu lịch sử, thì có tác dụng gì?Nhưng khi Đồng Thành Sơn nhìn động tác của anh, đột nhiên về mặt thay đổi, muốn đi lên ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước.Mà trong chớp mắt, Giang Thần hình như cũng nghĩ tới cái gì, hít vào một hơi khí lạnh!Chỗ Bùi Nguyên Minh chỉ vào, không phải tên tác giả của tài liệu lịch sử, mà là ngày sinh ngày mất của họ!Vào thời khắc này, toàn trường hầu hết tất cả mọi người đều lơ mơ.Cậu chỉ vào cái này có thể chứng minh cái gì?Cậu chỉ vào khuyết điểm trong bài báo cáo luận văn đi chứ, chỗ gian lận đó, thì còn có thể giải thích một ít vấn đề.Nhưng cậu chỉ vào mấy cái này là ý gì? Không lẽ mấy cái tên tác giả, ngày sinh ngày mất giống nhau là sao chép à? Gian lận? Giỡn cái gì vậy! . Truyện Nữ PhụLúc này, không ít người nhìn Bùi Nguyên Minh như nhìn một kẻ ngu ngốc. Người đó vừa nhìn đã biết chỉ là một tên hề nhảy nhót trong vở hài kịch, kêu kêu gào gào, thật là mất mặt xấu hổ!Cũng không biết tên bệnh thần kinh nhà ai, năng lực bản thân có bao nhiêu, ép ra một chút cũng không có sao?Lúc này, Bùi Nguyên Minh lần thứ hai cười nhạo bác sĩ, nói: “Chuyên gia Đồng, lúc nãy ông nói, nếu bài báo cáo luận văn này là giả mạo, ông sẽ trục xuất kẻ lừa đảo Giang Thần ra khỏi ngành?”Đồng Thành Sơn hình như nghĩ đến cái gì, tuy nhiên ông không quá chắc chắn, nhưng lấy địa vị của ông mà nói, lời đã nói ra nhất định không thể nuốt lời, bởi vì ông không thể vứt bỏ người này được.Giờ phút này ông nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, cay nghiệt nói: “Không sai, tôi nói lại lần nữa, nếu bài báo cáo luận văn này là giả mạo, tôi lập tức trục xuất Giang Thần ra khỏi ngành!”“Nhưng nếu đây là thật, cậu nhất định phải đăng báo xin lỗi trên tất cả đài truyền thông lớn nhất nước ta! Nhớ kỹ! Là tất cả!”Bùi Nguyên Minh cười cười, tiếp tục nói: “Thật ra, tôi chỉ là một người ngoài nghề, chữ trong bài báo cáo luận văn này, mỗi một chữ tôi đều biết, nhưng ghép chúng nó với nhau, tôi lại không biết nó nói gì…”“Vậy cậu còn nói nhảm nhiều như vậy!”“Biết bản thân là người ngoài nghề! Vậy mà còn ở đây meo meo chít chít!”“Cậu đúng là mặt dày!”Lúc này không ít người đều tức giận mắng, người này làm gì? Bệnh thần kinh đúng không?Bùi Nguyên Minh vẻ mặt bình tĩnh, không vì bị người khác chỉ trích mà biến đổi, mà con thật sự tiếp tục nói: “Nhưng có lẽ bởi vì tôi xem không hiểu nội dung chuyên môn này đó, cho nên tôi mới càng dễ dàng nhìn ra một chỗ sơ hở thật lớn…”Ở phía sau, trong đám người không biết có ai nói: “Chúng tôi là người chuyên nghiệp còn chưa nhìn ra được sơ hở nào, cậu có thể nhìn ra cái gì?”Bùi Nguyên Minh cầm thước dạy học trong tay chỉ vài chỗ: “Chỗ này…Chỗ này…Còn có chỗ này…”“Chúng ta không nói đến năm trích dẫn tài liệu lịch sử, những chuyên gia này, mấy năm trước đều đã qua đời, nhưng các trích dẫn đánh dấu bên trong, lại khiến hiểu sai điểm này…”“Mà mấy chuyên gia này, năm năm trước vẫn còn sống…”“Nếu như, chỉ xuất hiện một chỗ sai như vậy thôi, thậm chí mấy chỗ: Chúng ta đều có thể hiểu được, có thể do lỗi lúc thẩm duyệt bản thảo, nhưng nếu liên tiếp xuất hiện hơn mười chỗ sai, vậy có thể nói rõ điều gì?”“Việc này nói rõ! Thời gian bài báo cáo luận văn này được viết, là năm năm trước!”“Năm năm trước, cũng chính là lúc thánh thủ Đồng nói hạng mục nghiên cứu này đã được duyệt!”“Ngay cả tại thời điểm này, là lúc trước khi hạng mục được thành lập, mọi người chú ý chỗ này, thời gian một vị chuyên gia qua đời, vừa lúc là ba tháng trước khi tài liệu thảo luận được duyệt, ngay cả việc này cũng có thể làm lỗi, đừng nói cho tôi biết, tất cả đều là do sơ sót?”Xôn xao!Trong chớp mắt, toàn trường ồ lên, đúng thật là không ai chú ý đến điểm này.Bởi vì mọi người đối với mục lục trích dẫn, đều chỉ lật qua mà thôi, ai mà chú ý đến chi tiết đó chứ.Lúc này Bùi Nguyên Minh nói ra, không ít người lấy điện thoại ra tra tìm tư liệu, bắt đầu đối chiếu.