Huống hồ ta còn hát lệch nhịp, múa thì cứng nhắc, nhạc cụ thì dốt đặc cán mai, giảm giá mấy cũng không bán được. Tên buôn người rất tức giận, muốn đánh ta nhưng lại sợ đánh hỏng sẽ càng không bán được giá. Tuy khế ước bán thân của ta nằm trong tay bọn chúng, nhưng bọn chúng cũng không thể tùy tiện đánh giết. Tuy nhiên vẫn phải phạt ta để hả giận, vậy nên ta bị chuyển đến căn phòng tồi tàn nhất. Không lâu sau, tên buôn người bảo ta tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, dẫn ta đến trước mặt một phụ nhân trung niên ăn mặc sang trọng. "Khách quý, nàng ta là nha đầu xinh đẹp nhất ở đây, răng miệng cũng tốt." Bà ta banh miệng ta ra, như đang trưng bày con lừa nhà mình. "Cũng không tệ, trông cũng khiến người khác yêu thích. Nhà như bọn ta, dù là nha đầu nhóm lửa ở ngoại viện cũng phải có dáng vẻ đẹp, nếu không chẳng phải sẽ làm ô uế mắt quý nhân sao?" Ta không biết cha mẹ ruột của thân xác này đã bán nữ nhi bọn họ bao nhiêu tiền, nhưng ta biết giá trị hiện tại của mình - năm mươi lượng bạc,…

Chương 20: Chương 20

Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên HạTác giả: Trăng Sáng Sao ThưaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Đông Phương, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHuống hồ ta còn hát lệch nhịp, múa thì cứng nhắc, nhạc cụ thì dốt đặc cán mai, giảm giá mấy cũng không bán được. Tên buôn người rất tức giận, muốn đánh ta nhưng lại sợ đánh hỏng sẽ càng không bán được giá. Tuy khế ước bán thân của ta nằm trong tay bọn chúng, nhưng bọn chúng cũng không thể tùy tiện đánh giết. Tuy nhiên vẫn phải phạt ta để hả giận, vậy nên ta bị chuyển đến căn phòng tồi tàn nhất. Không lâu sau, tên buôn người bảo ta tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, dẫn ta đến trước mặt một phụ nhân trung niên ăn mặc sang trọng. "Khách quý, nàng ta là nha đầu xinh đẹp nhất ở đây, răng miệng cũng tốt." Bà ta banh miệng ta ra, như đang trưng bày con lừa nhà mình. "Cũng không tệ, trông cũng khiến người khác yêu thích. Nhà như bọn ta, dù là nha đầu nhóm lửa ở ngoại viện cũng phải có dáng vẻ đẹp, nếu không chẳng phải sẽ làm ô uế mắt quý nhân sao?" Ta không biết cha mẹ ruột của thân xác này đã bán nữ nhi bọn họ bao nhiêu tiền, nhưng ta biết giá trị hiện tại của mình - năm mươi lượng bạc,… Phòng bếp có sữa chua ướp lạnh, ta cắt ít hoa quả làm thành món sữa chua trộn, cùng với vài món khai vị đưa đến cho Thái tử.Nhị cô nương đi đầu, ta và Xuân Hạnh xách hộp đồ ăn theo sau, đi đến bên ngoài lều lớn nơi Thái tử tiếp khách, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong."Gia huynh đang ở trong lều, e là không tiện, để ta đi là được, ngươi về trước đi." Nhị cô nương và Thuý Lan tiếp nhận hộp đồ ăn, đuổi ta đi."Vậy nô tỳ xin cáo lui trước." Ta thi lễ, dẫn Xuân Hạnh đang lộ vẻ bất mãn rời đi."Chủ tử, nàng ta thật quá đáng, là tiểu thư Quốc công phủ thì đã sao, chủ tử chính là Lương đệ được thánh chỉ sắc phong, sao có thể để nàng ta leo lên đầu lên cổ như vậy chứ?" Xuân Hạnh vô cùng phẫn nộ, bất bình thay ta."Cẩn thận lời nói, nhị cô nương là họ hàng của Điện hạ, huống chi. . ." Ta chưa nói hết câu, mang vẻ mặt thất vọng rời đi.Bên ngoài lều toàn là người của Thái tử, tình cảnh này tất nhiên không thể thoát khỏi tai mắt của hắn.Ta trở về lều của mình, ăn ít điểm tâm qua loa, rồi bảo người dọn đồ ăn đi để nghỉ ngơi một chút.Khoảng một khắc sau, màn cửa bị vén lên, tiếp theo là tiếng bước chân của Thái tử, nhưng ta giả vờ không nhận ra: "Ngươi đi nghỉ đi, ta không cần người hầu hạ.""Là cô." Thái tử ngồi bên giường ta."Điện, Điện hạ. . ." Ta hơi luống cuống đứng dậy, khóe mắt còn vệt nước mắt chưa lau khô, trong giọng nói mang theo vài phần tủi thân."Chuyện lần này là cô sắp xếp không tốt. Lần sau tìm cơ hội, lại dẫn nàng ra ngoài tiếp." Thái tử lau vệt nước mắt cho ta, ôm ta vào lòng, ta thuận tay ôm lấy eo hắn."Điện hạ công vụ bận rộn, không cần vì ta. . . vì nô tỳ mà phiền lòng. Có được ngày hôm nay, nô tỳ đã thấy rất đủ rồi." Ta gượng cười, không đợi Thái tử nói, tiếp tục: "Nhị cô nương vẫn luôn đối xử rất tốt với nô tỳ. Trước kia Thuý Hỷ đánh nô tỳ, cũng là nhị cô nương mời thái y đến khám cho nô tỳ.""Nàng đã là thân tự do, không còn là nô tỳ của ai nữa. Thuý Hỷ là ai? Tại sao đánh nàng?" Trong giọng nói của Thái tử ẩn chứa sự tức giận."Vâng, nô. . . thiếp nhớ rồi. Thuý Hỷ là người hầu của nhị cô nương. Trước kia thiếp làm việc trong bếp, nhất thời bận rộn không kịp làm xong bánh ngàn lớp, nàng ta mới động tay."Thấy nét mặt Thái tử khó che giấu cơn giận, ta vội vàng bổ sung: "Nhị cô nương đã phạt Thuý Hỷ, thiếp nhờ họa được phúc mới được hầu hạ bên cạnh nhị cô nương. Nhị cô nương là chủ tử rất tốt, mỗi lần thiếp và Thuý Hỷ có xích mích đều giúp thiếp nói chuyện.""Cô nương ngốc, đây là thủ đoạn khống chế người thấp kém nhất. Nàng trúng kế của nàng ta mà còn biện hộ cho nàng ta?""Ý điện hạ là. . . nhị cô nương cố ý sao?" Ta như không dám tin."Thế gia đại tộc đều dạy dỗ nữ tử như vậy." Thái tử nắm tay ta. "Nên ta mới thích nàng, không bị quá nhiều quy củ ràng buộc, tâm tính thuần khiết, thẳng thắn đáng yêu.""Điện hạ. . ." Ta vòng tay quanh cổ Thái tử. "Được Điện hạ nói vậy là đủ rồi. Sau này nhị cô nương vào cửa, bất kể nàng ta đối xử với thiếp thế nào, thiếp đều sẽ an phận, không để Điện hạ phiền lòng."📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!"Nàng nói gì vậy? Lời này nghe từ ai?" Thái tử nhíu mày, không còn giấu được sự bất mãn."Chỉ là là mấy tên hạ nhân xì xào, thiếp tình cờ nghe được thôi, Điện hạ đừng giận mà." Ta vội vàng giải thích."Ngay cả hạ nhân Thành Quốc công phủ cũng dám bàn tán chuyện chung thân đại sự của cô, hay thật, đúng là một lũ nô tài tốt." Đây là lần đầu tiên Thái tử bày tỏ sự tức giận rõ ràng trước mặt ta.Ta vội xuống giường, không kịp đi giày, quỳ xuống dập đầu: "Đều là nô tỳ không tốt, nói bậy làm Điện hạ tức giận. Điện hạ trách phạt nô tỳ thế nào cũng được, đừng làm tổn hại thân thể."

Phòng bếp có sữa chua ướp lạnh, ta cắt ít hoa quả làm thành món sữa chua trộn, cùng với vài món khai vị đưa đến cho Thái tử.

Nhị cô nương đi đầu, ta và Xuân Hạnh xách hộp đồ ăn theo sau, đi đến bên ngoài lều lớn nơi Thái tử tiếp khách, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

"Gia huynh đang ở trong lều, e là không tiện, để ta đi là được, ngươi về trước đi." Nhị cô nương và Thuý Lan tiếp nhận hộp đồ ăn, đuổi ta đi.

"Vậy nô tỳ xin cáo lui trước." Ta thi lễ, dẫn Xuân Hạnh đang lộ vẻ bất mãn rời đi.

"Chủ tử, nàng ta thật quá đáng, là tiểu thư Quốc công phủ thì đã sao, chủ tử chính là Lương đệ được thánh chỉ sắc phong, sao có thể để nàng ta leo lên đầu lên cổ như vậy chứ?" Xuân Hạnh vô cùng phẫn nộ, bất bình thay ta.

"Cẩn thận lời nói, nhị cô nương là họ hàng của Điện hạ, huống chi. . ." Ta chưa nói hết câu, mang vẻ mặt thất vọng rời đi.

Bên ngoài lều toàn là người của Thái tử, tình cảnh này tất nhiên không thể thoát khỏi tai mắt của hắn.

Ta trở về lều của mình, ăn ít điểm tâm qua loa, rồi bảo người dọn đồ ăn đi để nghỉ ngơi một chút.

Khoảng một khắc sau, màn cửa bị vén lên, tiếp theo là tiếng bước chân của Thái tử, nhưng ta giả vờ không nhận ra: "Ngươi đi nghỉ đi, ta không cần người hầu hạ."

"Là cô." Thái tử ngồi bên giường ta.

"Điện, Điện hạ. . ." Ta hơi luống cuống đứng dậy, khóe mắt còn vệt nước mắt chưa lau khô, trong giọng nói mang theo vài phần tủi thân.

"Chuyện lần này là cô sắp xếp không tốt. Lần sau tìm cơ hội, lại dẫn nàng ra ngoài tiếp." Thái tử lau vệt nước mắt cho ta, ôm ta vào lòng, ta thuận tay ôm lấy eo hắn.

"Điện hạ công vụ bận rộn, không cần vì ta. . . vì nô tỳ mà phiền lòng. Có được ngày hôm nay, nô tỳ đã thấy rất đủ rồi." Ta gượng cười, không đợi Thái tử nói, tiếp tục: "Nhị cô nương vẫn luôn đối xử rất tốt với nô tỳ. Trước kia Thuý Hỷ đánh nô tỳ, cũng là nhị cô nương mời thái y đến khám cho nô tỳ."

"Nàng đã là thân tự do, không còn là nô tỳ của ai nữa. Thuý Hỷ là ai? Tại sao đánh nàng?" Trong giọng nói của Thái tử ẩn chứa sự tức giận.

"Vâng, nô. . . thiếp nhớ rồi. Thuý Hỷ là người hầu của nhị cô nương. Trước kia thiếp làm việc trong bếp, nhất thời bận rộn không kịp làm xong bánh ngàn lớp, nàng ta mới động tay."

Thấy nét mặt Thái tử khó che giấu cơn giận, ta vội vàng bổ sung: "Nhị cô nương đã phạt Thuý Hỷ, thiếp nhờ họa được phúc mới được hầu hạ bên cạnh nhị cô nương. Nhị cô nương là chủ tử rất tốt, mỗi lần thiếp và Thuý Hỷ có xích mích đều giúp thiếp nói chuyện."

"Cô nương ngốc, đây là thủ đoạn khống chế người thấp kém nhất. Nàng trúng kế của nàng ta mà còn biện hộ cho nàng ta?"

"Ý điện hạ là. . . nhị cô nương cố ý sao?" Ta như không dám tin.

"Thế gia đại tộc đều dạy dỗ nữ tử như vậy." Thái tử nắm tay ta. "Nên ta mới thích nàng, không bị quá nhiều quy củ ràng buộc, tâm tính thuần khiết, thẳng thắn đáng yêu."

"Điện hạ. . ." Ta vòng tay quanh cổ Thái tử. "Được Điện hạ nói vậy là đủ rồi. Sau này nhị cô nương vào cửa, bất kể nàng ta đối xử với thiếp thế nào, thiếp đều sẽ an phận, không để Điện hạ phiền lòng."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!

📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Nàng nói gì vậy? Lời này nghe từ ai?" Thái tử nhíu mày, không còn giấu được sự bất mãn.

"Chỉ là là mấy tên hạ nhân xì xào, thiếp tình cờ nghe được thôi, Điện hạ đừng giận mà." Ta vội vàng giải thích.

"Ngay cả hạ nhân Thành Quốc công phủ cũng dám bàn tán chuyện chung thân đại sự của cô, hay thật, đúng là một lũ nô tài tốt." Đây là lần đầu tiên Thái tử bày tỏ sự tức giận rõ ràng trước mặt ta.

Ta vội xuống giường, không kịp đi giày, quỳ xuống dập đầu: "Đều là nô tỳ không tốt, nói bậy làm Điện hạ tức giận. Điện hạ trách phạt nô tỳ thế nào cũng được, đừng làm tổn hại thân thể."

Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên HạTác giả: Trăng Sáng Sao ThưaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Đông Phương, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHuống hồ ta còn hát lệch nhịp, múa thì cứng nhắc, nhạc cụ thì dốt đặc cán mai, giảm giá mấy cũng không bán được. Tên buôn người rất tức giận, muốn đánh ta nhưng lại sợ đánh hỏng sẽ càng không bán được giá. Tuy khế ước bán thân của ta nằm trong tay bọn chúng, nhưng bọn chúng cũng không thể tùy tiện đánh giết. Tuy nhiên vẫn phải phạt ta để hả giận, vậy nên ta bị chuyển đến căn phòng tồi tàn nhất. Không lâu sau, tên buôn người bảo ta tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, dẫn ta đến trước mặt một phụ nhân trung niên ăn mặc sang trọng. "Khách quý, nàng ta là nha đầu xinh đẹp nhất ở đây, răng miệng cũng tốt." Bà ta banh miệng ta ra, như đang trưng bày con lừa nhà mình. "Cũng không tệ, trông cũng khiến người khác yêu thích. Nhà như bọn ta, dù là nha đầu nhóm lửa ở ngoại viện cũng phải có dáng vẻ đẹp, nếu không chẳng phải sẽ làm ô uế mắt quý nhân sao?" Ta không biết cha mẹ ruột của thân xác này đã bán nữ nhi bọn họ bao nhiêu tiền, nhưng ta biết giá trị hiện tại của mình - năm mươi lượng bạc,… Phòng bếp có sữa chua ướp lạnh, ta cắt ít hoa quả làm thành món sữa chua trộn, cùng với vài món khai vị đưa đến cho Thái tử.Nhị cô nương đi đầu, ta và Xuân Hạnh xách hộp đồ ăn theo sau, đi đến bên ngoài lều lớn nơi Thái tử tiếp khách, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong."Gia huynh đang ở trong lều, e là không tiện, để ta đi là được, ngươi về trước đi." Nhị cô nương và Thuý Lan tiếp nhận hộp đồ ăn, đuổi ta đi."Vậy nô tỳ xin cáo lui trước." Ta thi lễ, dẫn Xuân Hạnh đang lộ vẻ bất mãn rời đi."Chủ tử, nàng ta thật quá đáng, là tiểu thư Quốc công phủ thì đã sao, chủ tử chính là Lương đệ được thánh chỉ sắc phong, sao có thể để nàng ta leo lên đầu lên cổ như vậy chứ?" Xuân Hạnh vô cùng phẫn nộ, bất bình thay ta."Cẩn thận lời nói, nhị cô nương là họ hàng của Điện hạ, huống chi. . ." Ta chưa nói hết câu, mang vẻ mặt thất vọng rời đi.Bên ngoài lều toàn là người của Thái tử, tình cảnh này tất nhiên không thể thoát khỏi tai mắt của hắn.Ta trở về lều của mình, ăn ít điểm tâm qua loa, rồi bảo người dọn đồ ăn đi để nghỉ ngơi một chút.Khoảng một khắc sau, màn cửa bị vén lên, tiếp theo là tiếng bước chân của Thái tử, nhưng ta giả vờ không nhận ra: "Ngươi đi nghỉ đi, ta không cần người hầu hạ.""Là cô." Thái tử ngồi bên giường ta."Điện, Điện hạ. . ." Ta hơi luống cuống đứng dậy, khóe mắt còn vệt nước mắt chưa lau khô, trong giọng nói mang theo vài phần tủi thân."Chuyện lần này là cô sắp xếp không tốt. Lần sau tìm cơ hội, lại dẫn nàng ra ngoài tiếp." Thái tử lau vệt nước mắt cho ta, ôm ta vào lòng, ta thuận tay ôm lấy eo hắn."Điện hạ công vụ bận rộn, không cần vì ta. . . vì nô tỳ mà phiền lòng. Có được ngày hôm nay, nô tỳ đã thấy rất đủ rồi." Ta gượng cười, không đợi Thái tử nói, tiếp tục: "Nhị cô nương vẫn luôn đối xử rất tốt với nô tỳ. Trước kia Thuý Hỷ đánh nô tỳ, cũng là nhị cô nương mời thái y đến khám cho nô tỳ.""Nàng đã là thân tự do, không còn là nô tỳ của ai nữa. Thuý Hỷ là ai? Tại sao đánh nàng?" Trong giọng nói của Thái tử ẩn chứa sự tức giận."Vâng, nô. . . thiếp nhớ rồi. Thuý Hỷ là người hầu của nhị cô nương. Trước kia thiếp làm việc trong bếp, nhất thời bận rộn không kịp làm xong bánh ngàn lớp, nàng ta mới động tay."Thấy nét mặt Thái tử khó che giấu cơn giận, ta vội vàng bổ sung: "Nhị cô nương đã phạt Thuý Hỷ, thiếp nhờ họa được phúc mới được hầu hạ bên cạnh nhị cô nương. Nhị cô nương là chủ tử rất tốt, mỗi lần thiếp và Thuý Hỷ có xích mích đều giúp thiếp nói chuyện.""Cô nương ngốc, đây là thủ đoạn khống chế người thấp kém nhất. Nàng trúng kế của nàng ta mà còn biện hộ cho nàng ta?""Ý điện hạ là. . . nhị cô nương cố ý sao?" Ta như không dám tin."Thế gia đại tộc đều dạy dỗ nữ tử như vậy." Thái tử nắm tay ta. "Nên ta mới thích nàng, không bị quá nhiều quy củ ràng buộc, tâm tính thuần khiết, thẳng thắn đáng yêu.""Điện hạ. . ." Ta vòng tay quanh cổ Thái tử. "Được Điện hạ nói vậy là đủ rồi. Sau này nhị cô nương vào cửa, bất kể nàng ta đối xử với thiếp thế nào, thiếp đều sẽ an phận, không để Điện hạ phiền lòng."📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!"Nàng nói gì vậy? Lời này nghe từ ai?" Thái tử nhíu mày, không còn giấu được sự bất mãn."Chỉ là là mấy tên hạ nhân xì xào, thiếp tình cờ nghe được thôi, Điện hạ đừng giận mà." Ta vội vàng giải thích."Ngay cả hạ nhân Thành Quốc công phủ cũng dám bàn tán chuyện chung thân đại sự của cô, hay thật, đúng là một lũ nô tài tốt." Đây là lần đầu tiên Thái tử bày tỏ sự tức giận rõ ràng trước mặt ta.Ta vội xuống giường, không kịp đi giày, quỳ xuống dập đầu: "Đều là nô tỳ không tốt, nói bậy làm Điện hạ tức giận. Điện hạ trách phạt nô tỳ thế nào cũng được, đừng làm tổn hại thân thể."

Chương 20: Chương 20