Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1023
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe những gì Bùi Nguyên Minh nói, nhân viên nói với vẻ chế giêu: “Nhà hàng của chúng tôi hôm nay đang cần dọn dẹp lại, sợ sẽ làm khách quý như anh phải thất vọng rồi”“Hay là anh rẽ trái, đi quá một chút sang cửa hàng Mercedes-Benz 4S ở bên cạnh.Đồ ăn bên đó cũng rất ngon”Ở khu vực bày bán ô tô này có một quy tắc bất thành văn ở đây.Đó là khách hàng đến xem xe thường có thể dùng bữa dành riêng cho khách hàng tại cửa hàng trong giờ ăn trưa. Chính vì quy định bất thành văn này, cũng khiến nhiêu người thích xem xe vào giờ ăn cơm, có thể tiện đường ăn uống. Trên thực tế, các cửa hàng 4S rất sẵn lòng tiếp nhận những khách hàng thực sự có thiện chí mua xe tới dùng bữa. Tuy nhiên Bùi Nguyên Minh đang đứng trước mặt họ, cho dù mấy người nhân viên này có nhìn từ trên xuõng dưới mấy lần, cũng tin chắc anh không có khả năng mua xe. Đổi với những người không có tiên trong túi, đến quán 4S giả vờ coi xe, cuối cùng lại bắt họ phải phục vụ thêm một bữa ăn, những người nhân viên này rất ngán ngẩm nên chỉ kiếm cớ để có thể đuổi họ đi. Theo ý kiến của họ, Bùi Nguyên Minh chắc hẳn không đủ tiền mua xe hơi tại đây.Trong trường hợp này, tốt nhất là kiếm cơ để anh ta rời khỏi càng sớm càng tốt. Bùi Nguyên Minh vẻ mặt thực sự khó coi, gần như không nói nên lời: “Đừng lo lắng, tôi tới đây không phải để ăn cơm.Tôi thực không có hứng thú với chuyện đó.”Nói xong, Bùi Nguyên Minh sải chân chuẩn bị bước vào cửa hàng 4S. Nhưng đúng lúc này, người bán hàng vừa rồi lại ngăn anh lại và nói: “Thưa anh, thực xin lỗi anh. Cửa hàng này của chúng tôi vốn chỉ mở bán với những khách hàng đã có hẹn từ trước.Anh không có lịch hẹn, e rằng không thể vào xem được rồi”Bùi Nguyên Minh nghe thấy lí do này thì thực sự đã không còn gì để nói nữa rồi. Chỉ là một cửa hàng 4S tâm thường nhưng lại quá ngông cuông, tự coi mình là ghê gớm. Ngay khi Bùi Nguyên Minh chuẩn bị rời đi, phía sau anh liền xuất hiện một vài người đàn ông mặc vest cao cấp đi tới. Một nhân viên ánh mắt sáng ngời lập tức nói:
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe những gì Bùi Nguyên Minh nói, nhân viên nói với vẻ chế giêu: “Nhà hàng của chúng tôi hôm nay đang cần dọn dẹp lại, sợ sẽ làm khách quý như anh phải thất vọng rồi”
“Hay là anh rẽ trái, đi quá một chút sang cửa hàng Mercedes-Benz 4S ở bên cạnh.
Đồ ăn bên đó cũng rất ngon”
Ở khu vực bày bán ô tô này có một quy tắc bất thành văn ở đây.
Đó là khách hàng đến xem xe thường có thể dùng bữa dành riêng cho khách hàng tại cửa hàng trong giờ ăn trưa. Chính vì quy định bất thành văn này, cũng khiến nhiêu người thích xem xe vào giờ ăn cơm, có thể tiện đường ăn uống. Trên thực tế, các cửa hàng 4S rất sẵn lòng tiếp nhận những khách hàng thực sự có thiện chí mua xe tới dùng bữa. Tuy nhiên Bùi Nguyên Minh đang đứng trước mặt họ, cho dù mấy người nhân viên này có nhìn từ trên xuõng dưới mấy lần, cũng tin chắc anh không có khả năng mua xe. Đổi với những người không có tiên trong túi, đến quán 4S giả vờ coi xe, cuối cùng lại bắt họ phải phục vụ thêm một bữa ăn, những người nhân viên này rất ngán ngẩm nên chỉ kiếm cớ để có thể đuổi họ đi. Theo ý kiến của họ, Bùi Nguyên Minh chắc hẳn không đủ tiền mua xe hơi tại đây.
Trong trường hợp này, tốt nhất là kiếm cơ để anh ta rời khỏi càng sớm càng tốt. Bùi Nguyên Minh vẻ mặt thực sự khó coi, gần như không nói nên lời: “Đừng lo lắng, tôi tới đây không phải để ăn cơm.
Tôi thực không có hứng thú với chuyện đó.”
Nói xong, Bùi Nguyên Minh sải chân chuẩn bị bước vào cửa hàng 4S. Nhưng đúng lúc này, người bán hàng vừa rồi lại ngăn anh lại và nói: “Thưa anh, thực xin lỗi anh. Cửa hàng này của chúng tôi vốn chỉ mở bán với những khách hàng đã có hẹn từ trước.
Anh không có lịch hẹn, e rằng không thể vào xem được rồi”
Bùi Nguyên Minh nghe thấy lí do này thì thực sự đã không còn gì để nói nữa rồi. Chỉ là một cửa hàng 4S tâm thường nhưng lại quá ngông cuông, tự coi mình là ghê gớm. Ngay khi Bùi Nguyên Minh chuẩn bị rời đi, phía sau anh liền xuất hiện một vài người đàn ông mặc vest cao cấp đi tới. Một nhân viên ánh mắt sáng ngời lập tức nói:
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe những gì Bùi Nguyên Minh nói, nhân viên nói với vẻ chế giêu: “Nhà hàng của chúng tôi hôm nay đang cần dọn dẹp lại, sợ sẽ làm khách quý như anh phải thất vọng rồi”“Hay là anh rẽ trái, đi quá một chút sang cửa hàng Mercedes-Benz 4S ở bên cạnh.Đồ ăn bên đó cũng rất ngon”Ở khu vực bày bán ô tô này có một quy tắc bất thành văn ở đây.Đó là khách hàng đến xem xe thường có thể dùng bữa dành riêng cho khách hàng tại cửa hàng trong giờ ăn trưa. Chính vì quy định bất thành văn này, cũng khiến nhiêu người thích xem xe vào giờ ăn cơm, có thể tiện đường ăn uống. Trên thực tế, các cửa hàng 4S rất sẵn lòng tiếp nhận những khách hàng thực sự có thiện chí mua xe tới dùng bữa. Tuy nhiên Bùi Nguyên Minh đang đứng trước mặt họ, cho dù mấy người nhân viên này có nhìn từ trên xuõng dưới mấy lần, cũng tin chắc anh không có khả năng mua xe. Đổi với những người không có tiên trong túi, đến quán 4S giả vờ coi xe, cuối cùng lại bắt họ phải phục vụ thêm một bữa ăn, những người nhân viên này rất ngán ngẩm nên chỉ kiếm cớ để có thể đuổi họ đi. Theo ý kiến của họ, Bùi Nguyên Minh chắc hẳn không đủ tiền mua xe hơi tại đây.Trong trường hợp này, tốt nhất là kiếm cơ để anh ta rời khỏi càng sớm càng tốt. Bùi Nguyên Minh vẻ mặt thực sự khó coi, gần như không nói nên lời: “Đừng lo lắng, tôi tới đây không phải để ăn cơm.Tôi thực không có hứng thú với chuyện đó.”Nói xong, Bùi Nguyên Minh sải chân chuẩn bị bước vào cửa hàng 4S. Nhưng đúng lúc này, người bán hàng vừa rồi lại ngăn anh lại và nói: “Thưa anh, thực xin lỗi anh. Cửa hàng này của chúng tôi vốn chỉ mở bán với những khách hàng đã có hẹn từ trước.Anh không có lịch hẹn, e rằng không thể vào xem được rồi”Bùi Nguyên Minh nghe thấy lí do này thì thực sự đã không còn gì để nói nữa rồi. Chỉ là một cửa hàng 4S tâm thường nhưng lại quá ngông cuông, tự coi mình là ghê gớm. Ngay khi Bùi Nguyên Minh chuẩn bị rời đi, phía sau anh liền xuất hiện một vài người đàn ông mặc vest cao cấp đi tới. Một nhân viên ánh mắt sáng ngời lập tức nói: