Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 22: Chương 22

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Thay đổi tư thế ngồi, người đàn ông trung niên mỉm cười, giọng điệu vừa tự mãn vừa thách thức:“Tôi mười lăm tuổi đã kiếm được năm trăm vạn đầu tiên, mười tám tuổi lập công ty, hai mươi hai tuổi tài sản vượt nghìn vạn. Cô đoán xem, khi nào tôi sẽ trở thành nhà giàu số một của Cảng thành ?”Kỷ Dao Quang lắc đầu, nhẹ nhàng đáp, ánh mắt lóe lên vẻ tiếc nuối:“Ngài không còn cơ hội nào nữa rồi.”Câu trả lời của cô khiến người đàn ông trung niên rất tức giận, đôi mắt sắc bén ánh lên vẻ không tin vào điều mình vừa nghe thấy :“Cô nói gì?!”Bình luận trên livestream ngay lập tức dậy sóng: [“666! Chủ bá này lá gan cũng quá lớn đi , dám trước mặt đại lão ăn nói ngông cuồng như vậy ?][Ha ha ha, tôi xem chủ bá này có khi là kẻ ngốc đấy , rõ ràng là một kẻ yêu tiền như mạng , có thể nhân lúc người ta gặp khó khăn tranh thủ cơ hội bán bùa chú luôn . Vậy mà giờ mắt lại có điểm kém như vậy, không biết nhìn hàng , trước mặt vị đại lão này tiền nhiều đến là , nói một câu dễ nghe lời nói , tiền từ trong kẽ tay ông ấy rơi ra có khi cũng đủ cho chủ bá sinh hoạt một năm ấy chứ ][Tôi vừa mới tò mò chụp lại màn hình rồi đi tra thử xem vị đại lão này là ai . Sau khi tra xong tôi chỉ muốn nói : Là thật đại lão , vàng thật bạc trắng cái loại này !] Kỷ Dao Quang không để ý đến phản ứng của khán giả, chỉ lạnh lùng nói:“Tôi nói, ngài không còn cơ hội nữa rồi. Tuy không đến mức chết, nhưng nửa đời sau ngài sẽ không thể tự do ở ngoài. Còn muốn trở thành nhà giàu số một Cảng thành sao ? Ngài có điểm tự tin quá rồi .”Sẽ không thể tự do ở ngoài ? Không ở ngoài thì ở chỗ nào ? Khẳng định chính là ở bên trong a !“Cô dám nguyền rủa tôi? Đúng là ngựa non háu đá ! Cô biết tôi là ai không? Làm sao tôi có thể vào tù được!”“Ngài là ai, tất nhiên tôi biết.” Kỷ Dao Quang cười nhạt. “Ngài tên Thường Vĩnh Lâm, năm nay 57 tuổi.”Thường Vĩnh Lâm cười khẩy:“Nếu cô đã biết tôi là ai, thì hẳn phải hiểu tôi không có khả năng đi vào tù được.”“Ngài vào tù hay không, trong lòng ngài hẳn là so với tôi càng rõ ràng .” Kỷ Dao Quang nhướng mày, giọng nói lạnh lùng. “Theo lệ cũ, tôi sẽ nói về quá khứ của ngài trước.”Cô nhìn thẳng vào màn hình, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu không thời gian , nhìn về quá khứ của người đàn ông trung niên trước mặt .

Thay đổi tư thế ngồi, người đàn ông trung niên mỉm cười, giọng điệu vừa tự mãn vừa thách thức:

“Tôi mười lăm tuổi đã kiếm được năm trăm vạn đầu tiên, mười tám tuổi lập công ty, hai mươi hai tuổi tài sản vượt nghìn vạn. Cô đoán xem, khi nào tôi sẽ trở thành nhà giàu số một của Cảng thành ?”

Kỷ Dao Quang lắc đầu, nhẹ nhàng đáp, ánh mắt lóe lên vẻ tiếc nuối:

“Ngài không còn cơ hội nào nữa rồi.”

Câu trả lời của cô khiến người đàn ông trung niên rất tức giận, đôi mắt sắc bén ánh lên vẻ không tin vào điều mình vừa nghe thấy :

“Cô nói gì?!”

Bình luận trên livestream ngay lập tức dậy sóng:

 

[“666! Chủ bá này lá gan cũng quá lớn đi , dám trước mặt đại lão ăn nói ngông cuồng như vậy ?]

[Ha ha ha, tôi xem chủ bá này có khi là kẻ ngốc đấy , rõ ràng là một kẻ yêu tiền như mạng , có thể nhân lúc người ta gặp khó khăn tranh thủ cơ hội bán bùa chú luôn . Vậy mà giờ mắt lại có điểm kém như vậy, không biết nhìn hàng , trước mặt vị đại lão này tiền nhiều đến là , nói một câu dễ nghe lời nói , tiền từ trong kẽ tay ông ấy rơi ra có khi cũng đủ cho chủ bá sinh hoạt một năm ấy chứ ]

[Tôi vừa mới tò mò chụp lại màn hình rồi đi tra thử xem vị đại lão này là ai . Sau khi tra xong tôi chỉ muốn nói : Là thật đại lão , vàng thật bạc trắng cái loại này !]

 

Kỷ Dao Quang không để ý đến phản ứng của khán giả, chỉ lạnh lùng nói:

“Tôi nói, ngài không còn cơ hội nữa rồi. Tuy không đến mức chết, nhưng nửa đời sau ngài sẽ không thể tự do ở ngoài. Còn muốn trở thành nhà giàu số một Cảng thành sao ? Ngài có điểm tự tin quá rồi .”

Sẽ không thể tự do ở ngoài ? Không ở ngoài thì ở chỗ nào ? Khẳng định chính là ở bên trong a !

“Cô dám nguyền rủa tôi? Đúng là ngựa non háu đá ! Cô biết tôi là ai không? Làm sao tôi có thể vào tù được!”

“Ngài là ai, tất nhiên tôi biết.” Kỷ Dao Quang cười nhạt. “Ngài tên Thường Vĩnh Lâm, năm nay 57 tuổi.”

Thường Vĩnh Lâm cười khẩy:

“Nếu cô đã biết tôi là ai, thì hẳn phải hiểu tôi không có khả năng đi vào tù được.”

“Ngài vào tù hay không, trong lòng ngài hẳn là so với tôi càng rõ ràng .” Kỷ Dao Quang nhướng mày, giọng nói lạnh lùng. “Theo lệ cũ, tôi sẽ nói về quá khứ của ngài trước.”

Cô nhìn thẳng vào màn hình, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu không thời gian , nhìn về quá khứ của người đàn ông trung niên trước mặt .

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Thay đổi tư thế ngồi, người đàn ông trung niên mỉm cười, giọng điệu vừa tự mãn vừa thách thức:“Tôi mười lăm tuổi đã kiếm được năm trăm vạn đầu tiên, mười tám tuổi lập công ty, hai mươi hai tuổi tài sản vượt nghìn vạn. Cô đoán xem, khi nào tôi sẽ trở thành nhà giàu số một của Cảng thành ?”Kỷ Dao Quang lắc đầu, nhẹ nhàng đáp, ánh mắt lóe lên vẻ tiếc nuối:“Ngài không còn cơ hội nào nữa rồi.”Câu trả lời của cô khiến người đàn ông trung niên rất tức giận, đôi mắt sắc bén ánh lên vẻ không tin vào điều mình vừa nghe thấy :“Cô nói gì?!”Bình luận trên livestream ngay lập tức dậy sóng: [“666! Chủ bá này lá gan cũng quá lớn đi , dám trước mặt đại lão ăn nói ngông cuồng như vậy ?][Ha ha ha, tôi xem chủ bá này có khi là kẻ ngốc đấy , rõ ràng là một kẻ yêu tiền như mạng , có thể nhân lúc người ta gặp khó khăn tranh thủ cơ hội bán bùa chú luôn . Vậy mà giờ mắt lại có điểm kém như vậy, không biết nhìn hàng , trước mặt vị đại lão này tiền nhiều đến là , nói một câu dễ nghe lời nói , tiền từ trong kẽ tay ông ấy rơi ra có khi cũng đủ cho chủ bá sinh hoạt một năm ấy chứ ][Tôi vừa mới tò mò chụp lại màn hình rồi đi tra thử xem vị đại lão này là ai . Sau khi tra xong tôi chỉ muốn nói : Là thật đại lão , vàng thật bạc trắng cái loại này !] Kỷ Dao Quang không để ý đến phản ứng của khán giả, chỉ lạnh lùng nói:“Tôi nói, ngài không còn cơ hội nữa rồi. Tuy không đến mức chết, nhưng nửa đời sau ngài sẽ không thể tự do ở ngoài. Còn muốn trở thành nhà giàu số một Cảng thành sao ? Ngài có điểm tự tin quá rồi .”Sẽ không thể tự do ở ngoài ? Không ở ngoài thì ở chỗ nào ? Khẳng định chính là ở bên trong a !“Cô dám nguyền rủa tôi? Đúng là ngựa non háu đá ! Cô biết tôi là ai không? Làm sao tôi có thể vào tù được!”“Ngài là ai, tất nhiên tôi biết.” Kỷ Dao Quang cười nhạt. “Ngài tên Thường Vĩnh Lâm, năm nay 57 tuổi.”Thường Vĩnh Lâm cười khẩy:“Nếu cô đã biết tôi là ai, thì hẳn phải hiểu tôi không có khả năng đi vào tù được.”“Ngài vào tù hay không, trong lòng ngài hẳn là so với tôi càng rõ ràng .” Kỷ Dao Quang nhướng mày, giọng nói lạnh lùng. “Theo lệ cũ, tôi sẽ nói về quá khứ của ngài trước.”Cô nhìn thẳng vào màn hình, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu không thời gian , nhìn về quá khứ của người đàn ông trung niên trước mặt .

Chương 22: Chương 22