Tác giả:

Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…

Chương 1069

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bùi Nguyên Minh cũng rất là kinh ngạc nhìn Viên Cảnh Thiên một cái, không nghĩ tới được là anh ta đến nơi này.Thời gian Viên Cảnh Thiên ở trong Doanh trại Quý Đức không lâu, hơn nữa anh ta nổi danh về mưu lược và chiến thuật, cũng không phải là người thiên về phái thực lực.Nhưng mà cho dù là như vậy, mỗi một người ở trong Doanh trại Quý Đức đều là Binh Vương, người có thể đi ra từ Doanh trại Quý Đức cũng không phải là người tâm thường.Cho dù Thanh Quốc Lai có là người đứng đầu trong cuộc thi về sức mạnh trong giới cảnh sát gì đó thì sự chênh lệch của hai người cũng không phải là thứ có thể dùng ngôn từ để hình dung.Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, vận may của Thanh Quốc Lai đúng thật là không tệ.Nếu như không phải là Viên Cảnh Thiên ra tay ngăn cản cú đấm kia của anh ta ở thời khắc mấu chốt, vậy thì bây giờ có lẽ Thanh Quốc Lai chỉ còn là một cái xác mà thôi.“Càn rỡ! Nhìn đồng phục của các người thì hẳn là người của bên cảnh sát đúng chứ?”“Cảnh sát mà lại tùy ý ra tay với một người bình thường, biết luật mà lại phạm luật, tội thêm một bậc!" Vẻ mặt của Viên Cảnh Thiên rất khó nhìn, anh ta không nghĩ tới môi trường ở Đà Nẵng lại hỗn loạn như vậy, lại có người trong ngành cảnh sát làm như vậy chuyện.Thanh Quốc Lai lau máu ở khóe miệng đi, sau đó dùng vẻ mặt lạnh lùng mở miệng nói: “Anh lại là người lăn từ đâu ra mà thích xen vào chuyện của người khác như vậy?”“Mặc dù anh là một cao thủ, nhưng mà anh không nhìn thấy là cảnh sát chúng tôi đang phá án hay sao?”“Anh có biết được hậu quả khi ngăn cản chúng tôi phá án là sao hay không?”Thanh Quốc Lai quát lên một tiếng chói tai, đồng thời rút súng ở bên hồng ra, mở chốt an toàn sau đó chĩa thẳng vào trán của Viên Cảnh Thiên.Mà hành động nhanh nhẹn này lại khiến cho Viên Cảnh Thiên càng thêm nổi giận.Những tên Thanh tra này quá càn rỡ, thứ đồ vật như súng ngắn này có thể tùy tùy tiện tiện rút ra như vậy hay sao?- -----------------

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bùi Nguyên Minh cũng rất là kinh ngạc nhìn Viên Cảnh Thiên một cái, không nghĩ tới được là anh ta đến nơi này.

Thời gian Viên Cảnh Thiên ở trong Doanh trại Quý Đức không lâu, hơn nữa anh ta nổi danh về mưu lược và chiến thuật, cũng không phải là người thiên về phái thực lực.

Nhưng mà cho dù là như vậy, mỗi một người ở trong Doanh trại Quý Đức đều là Binh Vương, người có thể đi ra từ Doanh trại Quý Đức cũng không phải là người tâm thường.

Cho dù Thanh Quốc Lai có là người đứng đầu trong cuộc thi về sức mạnh trong giới cảnh sát gì đó thì sự chênh lệch của hai người cũng không phải là thứ có thể dùng ngôn từ để hình dung.

Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, vận may của Thanh Quốc Lai đúng thật là không tệ.

Nếu như không phải là Viên Cảnh Thiên ra tay ngăn cản cú đấm kia của anh ta ở thời khắc mấu chốt, vậy thì bây giờ có lẽ Thanh Quốc Lai chỉ còn là một cái xác mà thôi.

“Càn rỡ! Nhìn đồng phục của các người thì hẳn là người của bên cảnh sát đúng chứ?”

“Cảnh sát mà lại tùy ý ra tay với một người bình thường, biết luật mà lại phạm luật, tội thêm một bậc!" Vẻ mặt của Viên Cảnh Thiên rất khó nhìn, anh ta không nghĩ tới môi trường ở Đà Nẵng lại hỗn loạn như vậy, lại có người trong ngành cảnh sát làm như vậy chuyện.

Thanh Quốc Lai lau máu ở khóe miệng đi, sau đó dùng vẻ mặt lạnh lùng mở miệng nói: “Anh lại là người lăn từ đâu ra mà thích xen vào chuyện của người khác như vậy?”

“Mặc dù anh là một cao thủ, nhưng mà anh không nhìn thấy là cảnh sát chúng tôi đang phá án hay sao?”

“Anh có biết được hậu quả khi ngăn cản chúng tôi phá án là sao hay không?”

Thanh Quốc Lai quát lên một tiếng chói tai, đồng thời rút súng ở bên hồng ra, mở chốt an toàn sau đó chĩa thẳng vào trán của Viên Cảnh Thiên.

Mà hành động nhanh nhẹn này lại khiến cho Viên Cảnh Thiên càng thêm nổi giận.

Những tên Thanh tra này quá càn rỡ, thứ đồ vật như súng ngắn này có thể tùy tùy tiện tiện rút ra như vậy hay sao?

Image removed.

Image removed.

Image removed.

Image removed.

Image removed.

- -----------------

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bùi Nguyên Minh cũng rất là kinh ngạc nhìn Viên Cảnh Thiên một cái, không nghĩ tới được là anh ta đến nơi này.Thời gian Viên Cảnh Thiên ở trong Doanh trại Quý Đức không lâu, hơn nữa anh ta nổi danh về mưu lược và chiến thuật, cũng không phải là người thiên về phái thực lực.Nhưng mà cho dù là như vậy, mỗi một người ở trong Doanh trại Quý Đức đều là Binh Vương, người có thể đi ra từ Doanh trại Quý Đức cũng không phải là người tâm thường.Cho dù Thanh Quốc Lai có là người đứng đầu trong cuộc thi về sức mạnh trong giới cảnh sát gì đó thì sự chênh lệch của hai người cũng không phải là thứ có thể dùng ngôn từ để hình dung.Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, vận may của Thanh Quốc Lai đúng thật là không tệ.Nếu như không phải là Viên Cảnh Thiên ra tay ngăn cản cú đấm kia của anh ta ở thời khắc mấu chốt, vậy thì bây giờ có lẽ Thanh Quốc Lai chỉ còn là một cái xác mà thôi.“Càn rỡ! Nhìn đồng phục của các người thì hẳn là người của bên cảnh sát đúng chứ?”“Cảnh sát mà lại tùy ý ra tay với một người bình thường, biết luật mà lại phạm luật, tội thêm một bậc!" Vẻ mặt của Viên Cảnh Thiên rất khó nhìn, anh ta không nghĩ tới môi trường ở Đà Nẵng lại hỗn loạn như vậy, lại có người trong ngành cảnh sát làm như vậy chuyện.Thanh Quốc Lai lau máu ở khóe miệng đi, sau đó dùng vẻ mặt lạnh lùng mở miệng nói: “Anh lại là người lăn từ đâu ra mà thích xen vào chuyện của người khác như vậy?”“Mặc dù anh là một cao thủ, nhưng mà anh không nhìn thấy là cảnh sát chúng tôi đang phá án hay sao?”“Anh có biết được hậu quả khi ngăn cản chúng tôi phá án là sao hay không?”Thanh Quốc Lai quát lên một tiếng chói tai, đồng thời rút súng ở bên hồng ra, mở chốt an toàn sau đó chĩa thẳng vào trán của Viên Cảnh Thiên.Mà hành động nhanh nhẹn này lại khiến cho Viên Cảnh Thiên càng thêm nổi giận.Những tên Thanh tra này quá càn rỡ, thứ đồ vật như súng ngắn này có thể tùy tùy tiện tiện rút ra như vậy hay sao?- -----------------

Chương 1069