Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 54: Chương 54

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Vu Ái Hoa nhìn thấy cảnh này, giận đến mức suýt phát điên: "Đây là cái mà con nói là không giấu sao? Điện thoại này con lấy từ đâu ra hả?!"Vừa nói, Vu Ái Hoa cảm thấy cơn giận như đang hừng hực thiêu đốt , cần thiết phải dùng đến hành động phát tiết , liền thẳng tay ném chiếc điện thoại xuống đất.Chiếc điện thoại lập tức vỡ tan thành nhiều mảnh. Cảm thấy chỉ như thế vẫn còn chưa đủ làm cho bà ta hạ hoả , Vu Ái Hoa còn giận dữ giẫm thêm hai chân , đến khi chiếc điện thoại hoàn toàn nát bét cảm thấy thuận khí không ít , lúc đó bà ấy mới chịu dừng lại.Nhìn chiếc điện thoại bị phá hỏng, áp lực dồn nén bấy lâu trong lòng Chu Ngọc Đường như bùng nổ. Cậu bé cúi gằm mặt, nước mắt chảy xuống , bắt đầu gào khóc ."Hu hu hu, đây là điện thoại bạn cùng lớp của con đưa cho con , bạn ấy nhờ con sạc pin giúp. Giờ mẹ làm hỏng rồi, ngày mai con biết lấy cái gì trả lại cho bạn ấy đây ?""Hơn nữa, con đã nói rồi mà, bài tập cần làm con đều làm xong hết. Con vừa mới cầm điện thoại lên đi sạc điện , vừa mở máy lên thôi !""Hừ, rõ ràng là con đang lừa mẹ !" Vu Ái Hoa nghiến răng, trừng mắt nhìn, ép hỏi: "Bạn nào cho con mượn điện thoại? Ngày mai mẹ nhất định phải đi tìm nó, nói cho nó biết , nó không muốn học cũng đừng rủ rê con không học giống nó ! Con là người phải thi đậu đại học Thanh Hoa !" "Con nghĩ nó coi con là bạn sao? Mẹ nói cho con biết , con quá ngây thơ rồi nó chỉ là muốn con cũng trở nên vô dụng , lười biếng , thất học như nó ! Nó là đang muốn làm hại con !" Chu Ngọc Đường căn bản không nghe lọt những lời này vào tai , cậu bé ngồi sụp xuống , tay run rẩy nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất lên , miệng lẩm bẩm: "Xong rồi, xong rồi."[ Cảnh này thật sự khiến tôi tức đến mức huyết áp tăng vọt, người mẹ này cũng quá cực đoan rồi! ][ Đúng vậy, điện thoại của bạn cho con mượn mà lại làm thành như vậy , ngày mai con đi học biết nói với bạn thế nào ? ][Nếu bà ấy thật sự theo như lời nói đến trường gặp người bạn kia nói chuyện , phỏng chừng kể từ lúc đó về sau , sẽ không còn ai dám kết bạn với cậu bé nữa .][ Trên lầu vừa thấy là chưa có gia đình , chờ đến khi các người làm cha mẹ rồi, đến tuổi con đi học , đồng thời chịu áp lực từ nhiều phía , đến lúc đó bạn mới hiểu được nỗi khổ tâm của những người làm cha làm mẹ . ]

Vu Ái Hoa nhìn thấy cảnh này, giận đến mức suýt phát điên: "Đây là cái mà con nói là không giấu sao? Điện thoại này con lấy từ đâu ra hả?!"

Vừa nói, Vu Ái Hoa cảm thấy cơn giận như đang hừng hực thiêu đốt , cần thiết phải dùng đến hành động phát tiết , liền thẳng tay ném chiếc điện thoại xuống đất.

Chiếc điện thoại lập tức vỡ tan thành nhiều mảnh. Cảm thấy chỉ như thế vẫn còn chưa đủ làm cho bà ta hạ hoả , Vu Ái Hoa còn giận dữ giẫm thêm hai chân , đến khi chiếc điện thoại hoàn toàn nát bét cảm thấy thuận khí không ít , lúc đó bà ấy mới chịu dừng lại.

Nhìn chiếc điện thoại bị phá hỏng, áp lực dồn nén bấy lâu trong lòng Chu Ngọc Đường như bùng nổ. Cậu bé cúi gằm mặt, nước mắt chảy xuống , bắt đầu gào khóc .

"Hu hu hu, đây là điện thoại bạn cùng lớp của con đưa cho con , bạn ấy nhờ con sạc pin giúp. Giờ mẹ làm hỏng rồi, ngày mai con biết lấy cái gì trả lại cho bạn ấy đây ?"

"Hơn nữa, con đã nói rồi mà, bài tập cần làm con đều làm xong hết. Con vừa mới cầm điện thoại lên đi sạc điện , vừa mở máy lên thôi !"

"Hừ, rõ ràng là con đang lừa mẹ !" Vu Ái Hoa nghiến răng, trừng mắt nhìn, ép hỏi: "Bạn nào cho con mượn điện thoại? Ngày mai mẹ nhất định phải đi tìm nó, nói cho nó biết , nó không muốn học cũng đừng rủ rê con không học giống nó ! Con là người phải thi đậu đại học Thanh Hoa !"

 

"Con nghĩ nó coi con là bạn sao? Mẹ nói cho con biết , con quá ngây thơ rồi nó chỉ là muốn con cũng trở nên vô dụng , lười biếng , thất học như nó ! Nó là đang muốn làm hại con !"

 

Chu Ngọc Đường căn bản không nghe lọt những lời này vào tai , cậu bé ngồi sụp xuống , tay run rẩy nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất lên , miệng lẩm bẩm: "Xong rồi, xong rồi."

[ Cảnh này thật sự khiến tôi tức đến mức huyết áp tăng vọt, người mẹ này cũng quá cực đoan rồi! ]

[ Đúng vậy, điện thoại của bạn cho con mượn mà lại làm thành như vậy , ngày mai con đi học biết nói với bạn thế nào ? ]

[Nếu bà ấy thật sự theo như lời nói đến trường gặp người bạn kia nói chuyện , phỏng chừng kể từ lúc đó về sau , sẽ không còn ai dám kết bạn với cậu bé nữa .]

[ Trên lầu vừa thấy là chưa có gia đình , chờ đến khi các người làm cha mẹ rồi, đến tuổi con đi học , đồng thời chịu áp lực từ nhiều phía , đến lúc đó bạn mới hiểu được nỗi khổ tâm của những người làm cha làm mẹ . ]

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Vu Ái Hoa nhìn thấy cảnh này, giận đến mức suýt phát điên: "Đây là cái mà con nói là không giấu sao? Điện thoại này con lấy từ đâu ra hả?!"Vừa nói, Vu Ái Hoa cảm thấy cơn giận như đang hừng hực thiêu đốt , cần thiết phải dùng đến hành động phát tiết , liền thẳng tay ném chiếc điện thoại xuống đất.Chiếc điện thoại lập tức vỡ tan thành nhiều mảnh. Cảm thấy chỉ như thế vẫn còn chưa đủ làm cho bà ta hạ hoả , Vu Ái Hoa còn giận dữ giẫm thêm hai chân , đến khi chiếc điện thoại hoàn toàn nát bét cảm thấy thuận khí không ít , lúc đó bà ấy mới chịu dừng lại.Nhìn chiếc điện thoại bị phá hỏng, áp lực dồn nén bấy lâu trong lòng Chu Ngọc Đường như bùng nổ. Cậu bé cúi gằm mặt, nước mắt chảy xuống , bắt đầu gào khóc ."Hu hu hu, đây là điện thoại bạn cùng lớp của con đưa cho con , bạn ấy nhờ con sạc pin giúp. Giờ mẹ làm hỏng rồi, ngày mai con biết lấy cái gì trả lại cho bạn ấy đây ?""Hơn nữa, con đã nói rồi mà, bài tập cần làm con đều làm xong hết. Con vừa mới cầm điện thoại lên đi sạc điện , vừa mở máy lên thôi !""Hừ, rõ ràng là con đang lừa mẹ !" Vu Ái Hoa nghiến răng, trừng mắt nhìn, ép hỏi: "Bạn nào cho con mượn điện thoại? Ngày mai mẹ nhất định phải đi tìm nó, nói cho nó biết , nó không muốn học cũng đừng rủ rê con không học giống nó ! Con là người phải thi đậu đại học Thanh Hoa !" "Con nghĩ nó coi con là bạn sao? Mẹ nói cho con biết , con quá ngây thơ rồi nó chỉ là muốn con cũng trở nên vô dụng , lười biếng , thất học như nó ! Nó là đang muốn làm hại con !" Chu Ngọc Đường căn bản không nghe lọt những lời này vào tai , cậu bé ngồi sụp xuống , tay run rẩy nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất lên , miệng lẩm bẩm: "Xong rồi, xong rồi."[ Cảnh này thật sự khiến tôi tức đến mức huyết áp tăng vọt, người mẹ này cũng quá cực đoan rồi! ][ Đúng vậy, điện thoại của bạn cho con mượn mà lại làm thành như vậy , ngày mai con đi học biết nói với bạn thế nào ? ][Nếu bà ấy thật sự theo như lời nói đến trường gặp người bạn kia nói chuyện , phỏng chừng kể từ lúc đó về sau , sẽ không còn ai dám kết bạn với cậu bé nữa .][ Trên lầu vừa thấy là chưa có gia đình , chờ đến khi các người làm cha mẹ rồi, đến tuổi con đi học , đồng thời chịu áp lực từ nhiều phía , đến lúc đó bạn mới hiểu được nỗi khổ tâm của những người làm cha làm mẹ . ]

Chương 54: Chương 54