Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 60: Chương 60

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Vu Ái Hoa đột nhiên phản ứng lại, giống như tìm được cọng rơm cứu mạng , vội vàng cầm điện thoại di động lên, nôn nóng nói: “Đại sư ! Đại sư ! Cầu ngài cứu cứu con trai tôi, tôi ở đây dập đầu cầu xin ngài, cầu xin ngài, cứu cứu con trai tôi, cứu cứu Ngọc Đường của tôi có được hay không, đại sư ? Đại sư , giờ đây tôi không xa cầu gì hết , tôi chỉ cần thằng bé khoẻ mạnh tiếp tục tồn tại là được.”“Tôi thật sự sẽ không cần con trai phải thi đậu trường đại học tốt gì, chỉ cần hắn bình an khỏe mạnh lớn lên, sống yên ổn là được.”Vừa dứt lời, Vu Ái Hoa đột ngột quỳ xuống, cúi đầu sát đất, dập đầu ba cái trước màn hình.Hàng xóm chung quanh nhìn thấy Vu Ái Hoa như vậy, đều kinh hãi không thôi, hoài nghi rằng Vu Ái Hoa vì không muốn tin tưởng rằng con trai đã ch.ế.t mà phát điên rồi .Nhận ba cái đầu, Kỷ Dao Quang lúc này mới mở miệng nói: “Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất lúc trước làm ra những việc như vậy đâu . Bà rõ ràng là người từng trải , có nhiều kinh nghiệm , biết phải giáo dục con trai như thế nào, lại cố tình phải đi theo cách cực đoan như vậy , tự tay đẩy con mình đến bước đường cùng.”“Tôi sai rồi... Tôi thật sự sai rồi...” Vu Ái Hoa rơi nước mắt, giọng bà lạc đi, trong lòng lúc này toàn là hối hận Trên làn đạn , mọi người đều cảm thấy xúc động, tiếng thở dài vang lên liên tiếp.Kỷ Dao Quang mở miệng nói: “Xe cứu thương lập tức liền phải tới . Trong quá trình con được đưa đến bệnh viện , trước khi bị đẩy tiến phòng cấp cứu , bà nhớ phải nhiều cùng con trai bà nói chuyện, làm cậu bé bảo trì thanh tỉnh .Lúc trước, tôi ở trên người cậu bé đã vẽ bảo hồn phù, ít nhất trong vòng 24 tiếng đồng hồ , hồn phách của cậu bé sẽ không biến mất." “Chỉ cần cậu bé sau chuyện lần này có thể tỉnh lại , về sau liền sẽ vạn sự trôi chảy , không có gì cần lo lắng nữa .”“Cảm ơn, cảm ơn đại sư!” Vu Ái Hoa liên tục gật đầu, nước mắt tuôn rơi không ngừng.Đúng lúc này, tiếng còi xe cứu thương vang lên, Vu Ái Hoa vội vàng cùng Chu Ngọc Đường lên xe. Livestream từ phía bà lập tức bị ngắt. Người xem vừa lo lắng lại tò mò không biết câu chuyện của họ sẽ tiếp tục như thế nào ?[Chu Ngọc Đường còn sống không? Đại sư ?]“Cậu ta còn sống,” Kỷ Dao Quang trả lời dứt khoát.Đối mặt với Vu Ái Hoa, một người cực đoan đến mức độ như vậy , nếu không gặp cú sốc thật lớn thì không thể tỉnh táo, Kỷ Dao Quang tự nhiên sẽ không nói hết câu chuyện cho bà ấy , có nói thì bà ấy cũng sẽ không chịu nghe .

Vu Ái Hoa đột nhiên phản ứng lại, giống như tìm được cọng rơm cứu mạng , vội vàng cầm điện thoại di động lên, nôn nóng nói: “Đại sư ! Đại sư ! Cầu ngài cứu cứu con trai tôi, tôi ở đây dập đầu cầu xin ngài, cầu xin ngài, cứu cứu con trai tôi, cứu cứu Ngọc Đường của tôi có được hay không, đại sư ? Đại sư , giờ đây tôi không xa cầu gì hết , tôi chỉ cần thằng bé khoẻ mạnh tiếp tục tồn tại là được.”

“Tôi thật sự sẽ không cần con trai phải thi đậu trường đại học tốt gì, chỉ cần hắn bình an khỏe mạnh lớn lên, sống yên ổn là được.”

Vừa dứt lời, Vu Ái Hoa đột ngột quỳ xuống, cúi đầu sát đất, dập đầu ba cái trước màn hình.

Hàng xóm chung quanh nhìn thấy Vu Ái Hoa như vậy, đều kinh hãi không thôi, hoài nghi rằng Vu Ái Hoa vì không muốn tin tưởng rằng con trai đã ch.ế.t mà phát điên rồi .

Nhận ba cái đầu, Kỷ Dao Quang lúc này mới mở miệng nói: “Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất lúc trước làm ra những việc như vậy đâu . Bà rõ ràng là người từng trải , có nhiều kinh nghiệm , biết phải giáo dục con trai như thế nào, lại cố tình phải đi theo cách cực đoan như vậy , tự tay đẩy con mình đến bước đường cùng.”

“Tôi sai rồi... Tôi thật sự sai rồi...” Vu Ái Hoa rơi nước mắt, giọng bà lạc đi, trong lòng lúc này toàn là hối hận 

Trên làn đạn , mọi người đều cảm thấy xúc động, tiếng thở dài vang lên liên tiếp.

Kỷ Dao Quang mở miệng nói: “Xe cứu thương lập tức liền phải tới . Trong quá trình con được đưa đến bệnh viện , trước khi bị đẩy tiến phòng cấp cứu , bà nhớ phải nhiều cùng con trai bà nói chuyện, làm cậu bé bảo trì thanh tỉnh .Lúc trước, tôi ở trên người cậu bé đã vẽ bảo hồn phù, ít nhất trong vòng 24 tiếng đồng hồ , hồn phách của cậu bé sẽ không biến mất."

 

“Chỉ cần cậu bé sau chuyện lần này có thể tỉnh lại , về sau liền sẽ vạn sự trôi chảy , không có gì cần lo lắng nữa .”

“Cảm ơn, cảm ơn đại sư!” Vu Ái Hoa liên tục gật đầu, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Đúng lúc này, tiếng còi xe cứu thương vang lên, Vu Ái Hoa vội vàng cùng Chu Ngọc Đường lên xe. Livestream từ phía bà lập tức bị ngắt.

 

Người xem vừa lo lắng lại tò mò không biết câu chuyện của họ sẽ tiếp tục như thế nào ?

[Chu Ngọc Đường còn sống không? Đại sư ?]

“Cậu ta còn sống,” Kỷ Dao Quang trả lời dứt khoát.

Đối mặt với Vu Ái Hoa, một người cực đoan đến mức độ như vậy , nếu không gặp cú sốc thật lớn thì không thể tỉnh táo, Kỷ Dao Quang tự nhiên sẽ không nói hết câu chuyện cho bà ấy , có nói thì bà ấy cũng sẽ không chịu nghe .

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Vu Ái Hoa đột nhiên phản ứng lại, giống như tìm được cọng rơm cứu mạng , vội vàng cầm điện thoại di động lên, nôn nóng nói: “Đại sư ! Đại sư ! Cầu ngài cứu cứu con trai tôi, tôi ở đây dập đầu cầu xin ngài, cầu xin ngài, cứu cứu con trai tôi, cứu cứu Ngọc Đường của tôi có được hay không, đại sư ? Đại sư , giờ đây tôi không xa cầu gì hết , tôi chỉ cần thằng bé khoẻ mạnh tiếp tục tồn tại là được.”“Tôi thật sự sẽ không cần con trai phải thi đậu trường đại học tốt gì, chỉ cần hắn bình an khỏe mạnh lớn lên, sống yên ổn là được.”Vừa dứt lời, Vu Ái Hoa đột ngột quỳ xuống, cúi đầu sát đất, dập đầu ba cái trước màn hình.Hàng xóm chung quanh nhìn thấy Vu Ái Hoa như vậy, đều kinh hãi không thôi, hoài nghi rằng Vu Ái Hoa vì không muốn tin tưởng rằng con trai đã ch.ế.t mà phát điên rồi .Nhận ba cái đầu, Kỷ Dao Quang lúc này mới mở miệng nói: “Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất lúc trước làm ra những việc như vậy đâu . Bà rõ ràng là người từng trải , có nhiều kinh nghiệm , biết phải giáo dục con trai như thế nào, lại cố tình phải đi theo cách cực đoan như vậy , tự tay đẩy con mình đến bước đường cùng.”“Tôi sai rồi... Tôi thật sự sai rồi...” Vu Ái Hoa rơi nước mắt, giọng bà lạc đi, trong lòng lúc này toàn là hối hận Trên làn đạn , mọi người đều cảm thấy xúc động, tiếng thở dài vang lên liên tiếp.Kỷ Dao Quang mở miệng nói: “Xe cứu thương lập tức liền phải tới . Trong quá trình con được đưa đến bệnh viện , trước khi bị đẩy tiến phòng cấp cứu , bà nhớ phải nhiều cùng con trai bà nói chuyện, làm cậu bé bảo trì thanh tỉnh .Lúc trước, tôi ở trên người cậu bé đã vẽ bảo hồn phù, ít nhất trong vòng 24 tiếng đồng hồ , hồn phách của cậu bé sẽ không biến mất." “Chỉ cần cậu bé sau chuyện lần này có thể tỉnh lại , về sau liền sẽ vạn sự trôi chảy , không có gì cần lo lắng nữa .”“Cảm ơn, cảm ơn đại sư!” Vu Ái Hoa liên tục gật đầu, nước mắt tuôn rơi không ngừng.Đúng lúc này, tiếng còi xe cứu thương vang lên, Vu Ái Hoa vội vàng cùng Chu Ngọc Đường lên xe. Livestream từ phía bà lập tức bị ngắt. Người xem vừa lo lắng lại tò mò không biết câu chuyện của họ sẽ tiếp tục như thế nào ?[Chu Ngọc Đường còn sống không? Đại sư ?]“Cậu ta còn sống,” Kỷ Dao Quang trả lời dứt khoát.Đối mặt với Vu Ái Hoa, một người cực đoan đến mức độ như vậy , nếu không gặp cú sốc thật lớn thì không thể tỉnh táo, Kỷ Dao Quang tự nhiên sẽ không nói hết câu chuyện cho bà ấy , có nói thì bà ấy cũng sẽ không chịu nghe .

Chương 60: Chương 60