Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 82: Chương 82

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… “Ông hãy mau đi tìm món đồ sứ dính m.á.u kia. Sau đó, tôi trấn an linh hồn bên trong giúp ông . Như vậy khi trời tối , chúng sẽ không còn khóc lóc nữa.”“Nếu ông không tin lời tôi , có thể đi xem người bị thương kia. Vết thương của anh ta hẳn là đã chuyển biến xấu một cách nghiêm trọng.”Kỷ Dao Quang nhắc đến người bị thương kia có khả năng chuyển biến xấu một cách nghiêm trọng khiến Trịnh Công Văn lúc này lại có chút sốt ruột, chuyện hoang đường có thể nửa tin nửa ngờ , nhưng chuyện liên quan đến con người thì không thể coi thường, rốt cuộc những người ở đây hầu hết đều là học sinh mà ông mang theo. Nếu có chuyện gì xảy ra, ông sẽ không thể tránh khỏi trách nhiệm.Trịnh Công Văn vội vàng đứng dậy, đi tìm người nam nhân mập mạp đã bị thương hôm khai quật đồ gốm sứ cổ . Khi bước vào lều trại, chỉ thấy đối phương giật mình vội vàng đem tay giấu ra phía sau.Trịnh Công Văn nhìn thấy người kia che che giấu giấu như vậy , trong lòng cũng có suy đoán .“Thầy , sao thầy lại đến đây?” Người nam nhân mập mạp đã bị thương theo lời của Kỷ Dao Quang miêu tả chính là người này , anh ta tên Liêu Tuấn . Liêu Tuấn thấy người đến là Trịnh Công Văn , thần sắc có điểm chột dạ .Trịnh Công Văn không chút do dự tiến vào, mạnh mẽ kéo cái tay anh ta đang cố giấu ra , mở chỗ vết thương đã được xử lý ra xem . Chỉ thấy vết thương lúc còn trong cổ mộ vốn nhỏ, giờ đây đã lan rộng, nửa cánh tay đều đã chuyển sang màu đen nhánh .“Miệng vết thương đã chuyển biến xấu, sao cậu không nói với tôi sớm?” Trịnh Công Văn cau mày, lên tiếng.Liêu Tuấn nhìn Trịnh Công Văn , biết cũng không thể tiếp tục giấu giếm , anh ta đành dứt khoát nói:  “Thầy , khi cánh tay có dấu hiệu lan ra em đã định nói với thầy , nhưng vết thương này thật sự rất kỳ lạ , tuy ban ngày nhìn đáng sợ như vậy , nhưng cứ đến tối thì lại tốt rồi , chuyện kỳ lạ như thế em nói ra sợ thầy không tin , sợ thầy nghĩ rằng em đang nói dối nên mới vẫn luôn giấu thầy .”Trịnh Công Văn không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy, ánh mắt ông ấy nhìn về phía phòng phát sóng trực tiếp, nhìn vào Kỷ Dao Quang , trịnh trọng nói : “Đại sư, tôi tin tưởng cô , xin cô hãy giúp đỡ chúng tôi giải quyết những chuyện này .”“Có thể, có điều đây là dịch vụ phát sinh , sẽ tính giá khác : xử lý sự tình những chiếc bình khóc la là mười vạn, giải quyết miệng vết thương cho anh ta thì thêm một vạn.”Kỷ Dao Quang lạnh nhạt nói. 

“Ông hãy mau đi tìm món đồ sứ dính m.á.u kia. Sau đó, tôi trấn an linh hồn bên trong giúp ông . Như vậy khi trời tối , chúng sẽ không còn khóc lóc nữa.”

“Nếu ông không tin lời tôi , có thể đi xem người bị thương kia. Vết thương của anh ta hẳn là đã chuyển biến xấu một cách nghiêm trọng.”

Kỷ Dao Quang nhắc đến người bị thương kia có khả năng chuyển biến xấu một cách nghiêm trọng khiến Trịnh Công Văn lúc này lại có chút sốt ruột, chuyện hoang đường có thể nửa tin nửa ngờ , nhưng chuyện liên quan đến con người thì không thể coi thường, rốt cuộc những người ở đây hầu hết đều là học sinh mà ông mang theo. Nếu có chuyện gì xảy ra, ông sẽ không thể tránh khỏi trách nhiệm.

Trịnh Công Văn vội vàng đứng dậy, đi tìm người nam nhân mập mạp đã bị thương hôm khai quật đồ gốm sứ cổ . Khi bước vào lều trại, chỉ thấy đối phương giật mình vội vàng đem tay giấu ra phía sau.

Trịnh Công Văn nhìn thấy người kia che che giấu giấu như vậy , trong lòng cũng có suy đoán .

“Thầy , sao thầy lại đến đây?”

 

Người nam nhân mập mạp đã bị thương theo lời của Kỷ Dao Quang miêu tả chính là người này , anh ta tên Liêu Tuấn .

 

Liêu Tuấn thấy người đến là Trịnh Công Văn , thần sắc có điểm chột dạ .

Trịnh Công Văn không chút do dự tiến vào, mạnh mẽ kéo cái tay anh ta đang cố giấu ra , mở chỗ vết thương đã được xử lý ra xem . Chỉ thấy vết thương lúc còn trong cổ mộ vốn nhỏ, giờ đây đã lan rộng, nửa cánh tay đều đã chuyển sang màu đen nhánh .

“Miệng vết thương đã chuyển biến xấu, sao cậu không nói với tôi sớm?” Trịnh Công Văn cau mày, lên tiếng.

Liêu Tuấn nhìn Trịnh Công Văn , biết cũng không thể tiếp tục giấu giếm , anh ta đành dứt khoát nói:  “Thầy , khi cánh tay có dấu hiệu lan ra em đã định nói với thầy , nhưng vết thương này thật sự rất kỳ lạ , tuy ban ngày nhìn đáng sợ như vậy , nhưng cứ đến tối thì lại tốt rồi , chuyện kỳ lạ như thế em nói ra sợ thầy không tin , sợ thầy nghĩ rằng em đang nói dối nên mới vẫn luôn giấu thầy .”

Trịnh Công Văn không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy, ánh mắt ông ấy nhìn về phía phòng phát sóng trực tiếp, nhìn vào Kỷ Dao Quang , trịnh trọng nói : “Đại sư, tôi tin tưởng cô , xin cô hãy giúp đỡ chúng tôi giải quyết những chuyện này .”

“Có thể, có điều đây là dịch vụ phát sinh , sẽ tính giá khác : xử lý sự tình những chiếc bình khóc la là mười vạn, giải quyết miệng vết thương cho anh ta thì thêm một vạn.”

Kỷ Dao Quang lạnh nhạt nói.

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… “Ông hãy mau đi tìm món đồ sứ dính m.á.u kia. Sau đó, tôi trấn an linh hồn bên trong giúp ông . Như vậy khi trời tối , chúng sẽ không còn khóc lóc nữa.”“Nếu ông không tin lời tôi , có thể đi xem người bị thương kia. Vết thương của anh ta hẳn là đã chuyển biến xấu một cách nghiêm trọng.”Kỷ Dao Quang nhắc đến người bị thương kia có khả năng chuyển biến xấu một cách nghiêm trọng khiến Trịnh Công Văn lúc này lại có chút sốt ruột, chuyện hoang đường có thể nửa tin nửa ngờ , nhưng chuyện liên quan đến con người thì không thể coi thường, rốt cuộc những người ở đây hầu hết đều là học sinh mà ông mang theo. Nếu có chuyện gì xảy ra, ông sẽ không thể tránh khỏi trách nhiệm.Trịnh Công Văn vội vàng đứng dậy, đi tìm người nam nhân mập mạp đã bị thương hôm khai quật đồ gốm sứ cổ . Khi bước vào lều trại, chỉ thấy đối phương giật mình vội vàng đem tay giấu ra phía sau.Trịnh Công Văn nhìn thấy người kia che che giấu giấu như vậy , trong lòng cũng có suy đoán .“Thầy , sao thầy lại đến đây?” Người nam nhân mập mạp đã bị thương theo lời của Kỷ Dao Quang miêu tả chính là người này , anh ta tên Liêu Tuấn . Liêu Tuấn thấy người đến là Trịnh Công Văn , thần sắc có điểm chột dạ .Trịnh Công Văn không chút do dự tiến vào, mạnh mẽ kéo cái tay anh ta đang cố giấu ra , mở chỗ vết thương đã được xử lý ra xem . Chỉ thấy vết thương lúc còn trong cổ mộ vốn nhỏ, giờ đây đã lan rộng, nửa cánh tay đều đã chuyển sang màu đen nhánh .“Miệng vết thương đã chuyển biến xấu, sao cậu không nói với tôi sớm?” Trịnh Công Văn cau mày, lên tiếng.Liêu Tuấn nhìn Trịnh Công Văn , biết cũng không thể tiếp tục giấu giếm , anh ta đành dứt khoát nói:  “Thầy , khi cánh tay có dấu hiệu lan ra em đã định nói với thầy , nhưng vết thương này thật sự rất kỳ lạ , tuy ban ngày nhìn đáng sợ như vậy , nhưng cứ đến tối thì lại tốt rồi , chuyện kỳ lạ như thế em nói ra sợ thầy không tin , sợ thầy nghĩ rằng em đang nói dối nên mới vẫn luôn giấu thầy .”Trịnh Công Văn không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy, ánh mắt ông ấy nhìn về phía phòng phát sóng trực tiếp, nhìn vào Kỷ Dao Quang , trịnh trọng nói : “Đại sư, tôi tin tưởng cô , xin cô hãy giúp đỡ chúng tôi giải quyết những chuyện này .”“Có thể, có điều đây là dịch vụ phát sinh , sẽ tính giá khác : xử lý sự tình những chiếc bình khóc la là mười vạn, giải quyết miệng vết thương cho anh ta thì thêm một vạn.”Kỷ Dao Quang lạnh nhạt nói. 

Chương 82: Chương 82