Tác giả:

Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…

Chương 1109

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Đức Tài luống cuống tay chân từ dưới đất bò lên.Trên mặt anh ta đều là biểu tình thẹn quá hóa giận, anh ta trực tiếp lấy điện thoại di động ra, ấn một số điện thoại.“Anh Thương Dăng, là em đây, em là Lý Đức Tài đây!" "Em bị một tên bán hàng vỉa hè đánh!" "Đây là địa bàn của anh, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em!" Nghe được cái tên "Thương Dăng”, người Xum quanh vây xem liền biến sắc.Một lúc sau, có người nhịn không được nói: "Ông chủ này, cho tôi hỏi một chút người mà anh vừa gọi là anh Thương Dăng đó, có phải là Thương Dăng đại ca chuyên cai quản vỉa hè hay không?”"Coi như mày có kiến thức, người mà tôi vừa nói chuyện chính là anh Thương Dăng mà mày đang nghĩ" “Anh Thương Dăng là một trong những đại ca xã hội đen khét tiếng, tất cả vỉa hè trong thành phố này đều là địa bàn do anh ta cai quản!" "Anh ấy là đại ca của tôi!" Vẻ mặt của Lý Đức Tài rất đắc ý.Nghe Lý Đức Tài nói như vậy, không ít người đang vây xem náo nhiệt đều biến sắc, đặc biệt là một số quầy hàng vỉa hè nhỏ bên cạnh, lúc này thần sắc của bọn họ vô cùng khó coi.Lập tức, có mấy chủ quán có lòng tốt nhịn không được mở miệng: "Này cô gái, cô mau rời khỏi nơi này nhanh lên!" "Cái tên đại ca Thương Dăng này thật sự không dễ chọc đâu! Chúng ta bán hàng vỉa hè ở đây, đều phải nộp phí bảo an cho anh ta!" "Nếu như không nộp, nhẹ thì anh ta sẽ đập sạch sạp hàng của cô, nặng thì đánh cô một trận!" "Hơn nữa tên Thương Dăng này rất háo sắc, rất nhiều cô gái bày hàng bán trên vỉa hè đều bị anh ta bắt nạt!" "Còn anh bạn này nữa, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, các người nhanh chóng rời khỏi đây đi, những đồ vật này cũng đừng lấy nữa cứ chạy lấy thân mình trước đi!" "Nếu không đợi khi đại ca Thương Dăng tới, các người muốn chạy cũng chạy không thoát!" Đương nhiên, trong đám người vây xem cũng có không ít người có lòng tốt nhắc nhở bọn họ.Tuy lời nói của bọn họ có chút khoa trương, nhưng mỗi lời họ nói ra đều là sự thật.Tầng dưới cũng có cuộc sống sinh hoạt của tầng dưới, cũng có quy luật của riêng nó.Chuyện mấy quầy hàng vỉa hè này, bị một đại ca xã hội đen thu phí bảo an cũng chuyện rất bình thường.Vừa rôi mọi người chỉ là muốn xem náo nhiệt, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều không đành lòng nhìn một cô gái xinh đẹp như Trịnh Tuyết Dương bị loại người như tên Thương Dăng chà đạp.Lúc này, Lý Đức Tài lại cười lạnh một tiếng, nhìn lướt mọi người xem một cái nói: "Đi? Lúc này mới muốn rời đi không phải là quá muộn rồi sao?”- -----------------

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Đức Tài luống cuống tay chân từ dưới đất bò lên.

Trên mặt anh ta đều là biểu tình thẹn quá hóa giận, anh ta trực tiếp lấy điện thoại di động ra, ấn một số điện thoại.

“Anh Thương Dăng, là em đây, em là Lý Đức Tài đây!" "Em bị một tên bán hàng vỉa hè đánh!" "Đây là địa bàn của anh, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em!" Nghe được cái tên "Thương Dăng”

, người Xum quanh vây xem liền biến sắc.

Một lúc sau, có người nhịn không được nói: "Ông chủ này, cho tôi hỏi một chút người mà anh vừa gọi là anh Thương Dăng đó, có phải là Thương Dăng đại ca chuyên cai quản vỉa hè hay không?”

"Coi như mày có kiến thức, người mà tôi vừa nói chuyện chính là anh Thương Dăng mà mày đang nghĩ" “Anh Thương Dăng là một trong những đại ca xã hội đen khét tiếng, tất cả vỉa hè trong thành phố này đều là địa bàn do anh ta cai quản!" "Anh ấy là đại ca của tôi!" Vẻ mặt của Lý Đức Tài rất đắc ý.

Nghe Lý Đức Tài nói như vậy, không ít người đang vây xem náo nhiệt đều biến sắc, đặc biệt là một số quầy hàng vỉa hè nhỏ bên cạnh, lúc này thần sắc của bọn họ vô cùng khó coi.

Lập tức, có mấy chủ quán có lòng tốt nhịn không được mở miệng: "Này cô gái, cô mau rời khỏi nơi này nhanh lên!" "Cái tên đại ca Thương Dăng này thật sự không dễ chọc đâu! Chúng ta bán hàng vỉa hè ở đây, đều phải nộp phí bảo an cho anh ta!" "Nếu như không nộp, nhẹ thì anh ta sẽ đập sạch sạp hàng của cô, nặng thì đánh cô một trận!" "Hơn nữa tên Thương Dăng này rất háo sắc, rất nhiều cô gái bày hàng bán trên vỉa hè đều bị anh ta bắt nạt!" "Còn anh bạn này nữa, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, các người nhanh chóng rời khỏi đây đi, những đồ vật này cũng đừng lấy nữa cứ chạy lấy thân mình trước đi!" "Nếu không đợi khi đại ca Thương Dăng tới, các người muốn chạy cũng chạy không thoát!" Đương nhiên, trong đám người vây xem cũng có không ít người có lòng tốt nhắc nhở bọn họ.

Tuy lời nói của bọn họ có chút khoa trương, nhưng mỗi lời họ nói ra đều là sự thật.

Tầng dưới cũng có cuộc sống sinh hoạt của tầng dưới, cũng có quy luật của riêng nó.

Chuyện mấy quầy hàng vỉa hè này, bị một đại ca xã hội đen thu phí bảo an cũng chuyện rất bình thường.

Vừa rôi mọi người chỉ là muốn xem náo nhiệt, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều không đành lòng nhìn một cô gái xinh đẹp như Trịnh Tuyết Dương bị loại người như tên Thương Dăng chà đạp.

Lúc này, Lý Đức Tài lại cười lạnh một tiếng, nhìn lướt mọi người xem một cái nói: "Đi? Lúc này mới muốn rời đi không phải là quá muộn rồi sao?”

Image removed.

Image removed.

Image removed.

- -----------------

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Đức Tài luống cuống tay chân từ dưới đất bò lên.Trên mặt anh ta đều là biểu tình thẹn quá hóa giận, anh ta trực tiếp lấy điện thoại di động ra, ấn một số điện thoại.“Anh Thương Dăng, là em đây, em là Lý Đức Tài đây!" "Em bị một tên bán hàng vỉa hè đánh!" "Đây là địa bàn của anh, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em!" Nghe được cái tên "Thương Dăng”, người Xum quanh vây xem liền biến sắc.Một lúc sau, có người nhịn không được nói: "Ông chủ này, cho tôi hỏi một chút người mà anh vừa gọi là anh Thương Dăng đó, có phải là Thương Dăng đại ca chuyên cai quản vỉa hè hay không?”"Coi như mày có kiến thức, người mà tôi vừa nói chuyện chính là anh Thương Dăng mà mày đang nghĩ" “Anh Thương Dăng là một trong những đại ca xã hội đen khét tiếng, tất cả vỉa hè trong thành phố này đều là địa bàn do anh ta cai quản!" "Anh ấy là đại ca của tôi!" Vẻ mặt của Lý Đức Tài rất đắc ý.Nghe Lý Đức Tài nói như vậy, không ít người đang vây xem náo nhiệt đều biến sắc, đặc biệt là một số quầy hàng vỉa hè nhỏ bên cạnh, lúc này thần sắc của bọn họ vô cùng khó coi.Lập tức, có mấy chủ quán có lòng tốt nhịn không được mở miệng: "Này cô gái, cô mau rời khỏi nơi này nhanh lên!" "Cái tên đại ca Thương Dăng này thật sự không dễ chọc đâu! Chúng ta bán hàng vỉa hè ở đây, đều phải nộp phí bảo an cho anh ta!" "Nếu như không nộp, nhẹ thì anh ta sẽ đập sạch sạp hàng của cô, nặng thì đánh cô một trận!" "Hơn nữa tên Thương Dăng này rất háo sắc, rất nhiều cô gái bày hàng bán trên vỉa hè đều bị anh ta bắt nạt!" "Còn anh bạn này nữa, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, các người nhanh chóng rời khỏi đây đi, những đồ vật này cũng đừng lấy nữa cứ chạy lấy thân mình trước đi!" "Nếu không đợi khi đại ca Thương Dăng tới, các người muốn chạy cũng chạy không thoát!" Đương nhiên, trong đám người vây xem cũng có không ít người có lòng tốt nhắc nhở bọn họ.Tuy lời nói của bọn họ có chút khoa trương, nhưng mỗi lời họ nói ra đều là sự thật.Tầng dưới cũng có cuộc sống sinh hoạt của tầng dưới, cũng có quy luật của riêng nó.Chuyện mấy quầy hàng vỉa hè này, bị một đại ca xã hội đen thu phí bảo an cũng chuyện rất bình thường.Vừa rôi mọi người chỉ là muốn xem náo nhiệt, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều không đành lòng nhìn một cô gái xinh đẹp như Trịnh Tuyết Dương bị loại người như tên Thương Dăng chà đạp.Lúc này, Lý Đức Tài lại cười lạnh một tiếng, nhìn lướt mọi người xem một cái nói: "Đi? Lúc này mới muốn rời đi không phải là quá muộn rồi sao?”- -----------------

Chương 1109