Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 99: Chương 99

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… “Bên này.”Phó Duật Từ mở cửa, lịch sự nhường cho Kỷ Dao Quang bước vào trước.Nhìn theo bóng dáng Kỷ Dao Quang, ánh mắt Phó Duật Từ sau cặp kính lóe lên một tia sáng nho nhỏ rồi vụt tắt .Không thể sốt ruột , sốt ruột sẽ khiến cô ấy hoảng sợ . Chậm một chút , chậm một chút , từ từ tới . Đi vào trong bệnh viện, thỉnh thoảng có y tá hộ sĩ đi ngang qua đều cung kính cúi chào: “Bác sĩ Phó.”Cũng có vài ánh mắt tò mò dừng trên người  Kỷ Dao Quang.NgaKỷ Dao Quang cũng không có cảm giác gì , hoàn toàn không phát hiện ra mình đang bị một vài ánh mắt xem kỹ , đánh giá , sự chú ý của cô đã hoàn toàn tập trung vào việc Phó Duật Từ nói .“Chỉ vài ngày trước, một số người già được đưa vào bệnh viện, tất cả đều được chẩn đoán mắc bệnh giang mai giai đoạn cuối, thời gian không còn nhiều.""Lại một đêm nọ , có người nghe thấy tiếng khóc trong phòng bệnh của họ , sau đó, họ bắt đầu biến mất từng người từng người một.”Phó Duật Từ nói.“Đã báo cảnh sát chưa?” Kỷ Dao Quang hỏi.Phó Duật Từ gật đầu: “Đã báo cảnh sát , cảnh sát tới điều tra camera giám sát chỉ thấy họ bước vào thang máy, ở trong thang máy thực hiện một số động tác kỳ quái , sau đó trực tiếp biến mất , không còn xuất hiện trên camera nữa ." “Các camera ở các tầng khác cũng không ghi lại cảnh họ ra khỏi thang máy. Không có bất kỳ một camera nào còn ghi lại sự xuất hiện của họ sau khi bị biến mất trong camera ở thang máy .”“Người già biến mất? Thang máy? Thú vị đấy.”Kỷ Dao Quang khẽ cắn môi , tính toán trước đến phòng giams sát xem lại camera ghi hình những người già biến mất trong thang máy ngày hôm đó . Tuy là cảnh sát không phát hiện dấu hiệu gì bất thường , có điều có những thứ mắt thường không thể nhìn thấy được nhưng nó lại thật sự tồn tại , và nó có thể trở thành một manh mối quan trọng.  Tuy nhiên, Phó Duật Từ bất ngờ đổi chủ đề: “Cô có đói không?”“A?” Kỷ Dao Quang có chút không theo kịp , không phải đang nói chuyện chính sự sao ? Câu chuyện như thế nào lại vòng sang cô có đói hay không ?Kỷ Dao Quang phản ứng lại do dự định nói không, nhưng bụng cô đã bán đứng cô.“Có một chút.”Kỷ Diêu Quang sờ sờ cái mũi , có chút ngượng ngùng .Hôm nay, sáng sớm tinh mơ cô còn đang ngủ đã bị Tạ Võ từ trong ổ chăn lôi ra , gấp không chờ nổi mà đem cô đi xem lão gia của anh ta , sau đó lại tìm kiếm tà sư kia đi vài con phố cô .Ban nãy cô còn tính đi họp lớp để thoải mái điền vào cái bụng trống , nhưng chân chưa kịp vào cửa lại đi theo Phó Duật Từ đến đây.Cả buổi sáng hôm nay , cái bụng của cô quả thật đã bị chủ nhân của nó ngược đãi , chịu đói đến bây giờ . 

“Bên này.”

Phó Duật Từ mở cửa, lịch sự nhường cho Kỷ Dao Quang bước vào trước.

Nhìn theo bóng dáng Kỷ Dao Quang, ánh mắt Phó Duật Từ sau cặp kính lóe lên một tia sáng nho nhỏ rồi vụt tắt .

Không thể sốt ruột , sốt ruột sẽ khiến cô ấy hoảng sợ . Chậm một chút , chậm một chút , từ từ tới . 

Đi vào trong bệnh viện, thỉnh thoảng có y tá hộ sĩ đi ngang qua đều cung kính cúi chào: “Bác sĩ Phó.”

Cũng có vài ánh mắt tò mò dừng trên người  Kỷ Dao Quang.

Nga

Kỷ Dao Quang cũng không có cảm giác gì , hoàn toàn không phát hiện ra mình đang bị một vài ánh mắt xem kỹ , đánh giá , sự chú ý của cô đã hoàn toàn tập trung vào việc Phó Duật Từ nói .

“Chỉ vài ngày trước, một số người già được đưa vào bệnh viện, tất cả đều được chẩn đoán mắc bệnh giang mai giai đoạn cuối, thời gian không còn nhiều."

"Lại một đêm nọ , có người nghe thấy tiếng khóc trong phòng bệnh của họ , sau đó, họ bắt đầu biến mất từng người từng người một.”

Phó Duật Từ nói.

“Đã báo cảnh sát chưa?” Kỷ Dao Quang hỏi.

Phó Duật Từ gật đầu: “Đã báo cảnh sát , cảnh sát tới điều tra camera giám sát chỉ thấy họ bước vào thang máy, ở trong thang máy thực hiện một số động tác kỳ quái , sau đó trực tiếp biến mất , không còn xuất hiện trên camera nữa ."

 

“Các camera ở các tầng khác cũng không ghi lại cảnh họ ra khỏi thang máy. Không có bất kỳ một camera nào còn ghi lại sự xuất hiện của họ sau khi bị biến mất trong camera ở thang máy .”

“Người già biến mất? Thang máy? Thú vị đấy.”

Kỷ Dao Quang khẽ cắn môi , tính toán trước đến phòng giams sát xem lại camera ghi hình những người già biến mất trong thang máy ngày hôm đó . Tuy là cảnh sát không phát hiện dấu hiệu gì bất thường , có điều có những thứ mắt thường không thể nhìn thấy được nhưng nó lại thật sự tồn tại , và nó có thể trở thành một manh mối quan trọng. 

 

Tuy nhiên, Phó Duật Từ bất ngờ đổi chủ đề: “Cô có đói không?”

“A?” Kỷ Dao Quang có chút không theo kịp , không phải đang nói chuyện chính sự sao ? Câu chuyện như thế nào lại vòng sang cô có đói hay không ?

Kỷ Dao Quang phản ứng lại do dự định nói không, nhưng bụng cô đã bán đứng cô.

“Có một chút.”

Kỷ Diêu Quang sờ sờ cái mũi , có chút ngượng ngùng .

Hôm nay, sáng sớm tinh mơ cô còn đang ngủ đã bị Tạ Võ từ trong ổ chăn lôi ra , gấp không chờ nổi mà đem cô đi xem lão gia của anh ta , sau đó lại tìm kiếm tà sư kia đi vài con phố cô .

Ban nãy cô còn tính đi họp lớp để thoải mái điền vào cái bụng trống , nhưng chân chưa kịp vào cửa lại đi theo Phó Duật Từ đến đây.

Cả buổi sáng hôm nay , cái bụng của cô quả thật đã bị chủ nhân của nó ngược đãi , chịu đói đến bây giờ .

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… “Bên này.”Phó Duật Từ mở cửa, lịch sự nhường cho Kỷ Dao Quang bước vào trước.Nhìn theo bóng dáng Kỷ Dao Quang, ánh mắt Phó Duật Từ sau cặp kính lóe lên một tia sáng nho nhỏ rồi vụt tắt .Không thể sốt ruột , sốt ruột sẽ khiến cô ấy hoảng sợ . Chậm một chút , chậm một chút , từ từ tới . Đi vào trong bệnh viện, thỉnh thoảng có y tá hộ sĩ đi ngang qua đều cung kính cúi chào: “Bác sĩ Phó.”Cũng có vài ánh mắt tò mò dừng trên người  Kỷ Dao Quang.NgaKỷ Dao Quang cũng không có cảm giác gì , hoàn toàn không phát hiện ra mình đang bị một vài ánh mắt xem kỹ , đánh giá , sự chú ý của cô đã hoàn toàn tập trung vào việc Phó Duật Từ nói .“Chỉ vài ngày trước, một số người già được đưa vào bệnh viện, tất cả đều được chẩn đoán mắc bệnh giang mai giai đoạn cuối, thời gian không còn nhiều.""Lại một đêm nọ , có người nghe thấy tiếng khóc trong phòng bệnh của họ , sau đó, họ bắt đầu biến mất từng người từng người một.”Phó Duật Từ nói.“Đã báo cảnh sát chưa?” Kỷ Dao Quang hỏi.Phó Duật Từ gật đầu: “Đã báo cảnh sát , cảnh sát tới điều tra camera giám sát chỉ thấy họ bước vào thang máy, ở trong thang máy thực hiện một số động tác kỳ quái , sau đó trực tiếp biến mất , không còn xuất hiện trên camera nữa ." “Các camera ở các tầng khác cũng không ghi lại cảnh họ ra khỏi thang máy. Không có bất kỳ một camera nào còn ghi lại sự xuất hiện của họ sau khi bị biến mất trong camera ở thang máy .”“Người già biến mất? Thang máy? Thú vị đấy.”Kỷ Dao Quang khẽ cắn môi , tính toán trước đến phòng giams sát xem lại camera ghi hình những người già biến mất trong thang máy ngày hôm đó . Tuy là cảnh sát không phát hiện dấu hiệu gì bất thường , có điều có những thứ mắt thường không thể nhìn thấy được nhưng nó lại thật sự tồn tại , và nó có thể trở thành một manh mối quan trọng.  Tuy nhiên, Phó Duật Từ bất ngờ đổi chủ đề: “Cô có đói không?”“A?” Kỷ Dao Quang có chút không theo kịp , không phải đang nói chuyện chính sự sao ? Câu chuyện như thế nào lại vòng sang cô có đói hay không ?Kỷ Dao Quang phản ứng lại do dự định nói không, nhưng bụng cô đã bán đứng cô.“Có một chút.”Kỷ Diêu Quang sờ sờ cái mũi , có chút ngượng ngùng .Hôm nay, sáng sớm tinh mơ cô còn đang ngủ đã bị Tạ Võ từ trong ổ chăn lôi ra , gấp không chờ nổi mà đem cô đi xem lão gia của anh ta , sau đó lại tìm kiếm tà sư kia đi vài con phố cô .Ban nãy cô còn tính đi họp lớp để thoải mái điền vào cái bụng trống , nhưng chân chưa kịp vào cửa lại đi theo Phó Duật Từ đến đây.Cả buổi sáng hôm nay , cái bụng của cô quả thật đã bị chủ nhân của nó ngược đãi , chịu đói đến bây giờ . 

Chương 99: Chương 99