Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 102: Chương 102
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Kỷ Dao Quang là xem sách , chỉ có điều , xem xem liền ngủ rồi , cuốn sách trên tay cũng vì vậy mà rơi xuống sàn phát ra một tiếng vang nhỏ .Khi Phó Duật Từ quay lại văn phòng , đập vào mắt anh chính là hình ảnh Kỷ Dao Quang yên tĩnh ngủ trên sofa.Gần như theo bản năng, Phó Duật Từ nín thở, bước lại gần. Anh ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt trầm lặng nhìn cô.Chỉ nhìn cô ở khoảng cách gần như thế này thôi , cũng khiến đôi tay anh trở nên run rẩy.Rõ ràng chỉ mới vài ngày không gặp, nhưng đối với anh mà nói, lại như đã qua thật lâu thật lâu . Anh rất muốn nhìn thấy cô . Nếu hôm nay không vô tình gặp được cô, anh chắc chắn sẽ phải suy nghĩ tìm biện pháp khác để có thể xuất hiện trước mặt cô.Phó Duật Từ đưa tay, định bế Kỷ Dao Quang vào phòng nghỉ.Nhưng khi tay anh mới đặt lên người Kỷ Dao Quang, cô liền mơ màng mở mắt. Nhìn đến là Phó Duật Từ , cô liền hỏi :“Phó Duật Từ? Bây giờ là lúc nào?”“Đã mười hai giờ.”Phó Duật Từ trầm giọng nói.Nghe vậy, Kỷ Dao Quang lập tức ngồi dậy, cơn buồn ngủ lập tức bị đánh bay : “Không sai biệt lắm so với thời gian những người biến mất trước đó . Có động tĩnh gì chưa?”“Có. Vì vậy tôi mới đến gọi cậu.”Phó Duật Từ đứng dậy.Kỷ Dao Quang đưa hai tay lên mặt xoa xoa , làm mình tỉnh táo, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất cùng Phó Duật Từ di chuyển đến tầng có phòng bệnh của lão nhân kia.Thời gian vừa vặn , khi hai người tới nới đúng lúc bắt kịp lão nhân đang lững thững bước vào thang máy như bị mộng du .Kỷ Dao Quang nhắm chuẩn thời cơ, ngay khi cửa thang máy sắp khép lại, cô nhanh chóng nắm lấy tay Phó Duật Từ, rồi lao vọt vào .“Dán sát vào.”Sau khi vào trong, Kỷ Dao Quang dán người sát vào bên cạnh thang máy.Phó Duật Từ đứng bên cạnh cô, học theo động tác của cô dán sát vào bên cạnh thang máy .Trong thang máy, đèn chớp lóe một cái, rồi sau đó, lão nhân bắt đầu lặp lại những động tác kỳ quái giống như những người trước đó.Đột nhiên, Phó Duật Từ cảm nhận được sự thay đổi. Không gian trước mắt anh như biến dạng, một cái hố đen từ hư không bỗng nhiên xuất hiện.Thang máy rung lắc dữ dội, đèn vụt tắt, bóng tối bao trùm.Trọng tâm đột nhiên rơi tự do , Phó Duật Từ theo phản xạ vươn tay ra bên cạnh tìm điểm tựa , nhưng lại chỉ bắt vào khoảng không .Phó Duật Từ cảm nhận được tim mình đang đập gia tốc , cố gắng bình tĩnh lại , thật vất vả mới có thể đứng vững, anh bật đèn pin, nhưng bốn phía lại tối đen như mực, trống rỗng , không gian dường như kéo dài vô tận không có điểm cuối , cũng không có một chút ánh sáng le lói nào , ánh sáng duy nhất là ánh sáng phát ra từ đèn pin của anh , nhưng nó cũng như bị bóng tối nuốt trọn , không thể chiếu sáng tới bất cứ một thứ gì .
Kỷ Dao Quang là xem sách , chỉ có điều , xem xem liền ngủ rồi , cuốn sách trên tay cũng vì vậy mà rơi xuống sàn phát ra một tiếng vang nhỏ .
Khi Phó Duật Từ quay lại văn phòng , đập vào mắt anh chính là hình ảnh Kỷ Dao Quang yên tĩnh ngủ trên sofa.
Gần như theo bản năng, Phó Duật Từ nín thở, bước lại gần. Anh ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt trầm lặng nhìn cô.
Chỉ nhìn cô ở khoảng cách gần như thế này thôi , cũng khiến đôi tay anh trở nên run rẩy.
Rõ ràng chỉ mới vài ngày không gặp, nhưng đối với anh mà nói, lại như đã qua thật lâu thật lâu . Anh rất muốn nhìn thấy cô . Nếu hôm nay không vô tình gặp được cô, anh chắc chắn sẽ phải suy nghĩ tìm biện pháp khác để có thể xuất hiện trước mặt cô.
Phó Duật Từ đưa tay, định bế Kỷ Dao Quang vào phòng nghỉ.
Nhưng khi tay anh mới đặt lên người Kỷ Dao Quang, cô liền mơ màng mở mắt. Nhìn đến là Phó Duật Từ , cô liền hỏi :“Phó Duật Từ? Bây giờ là lúc nào?”
“Đã mười hai giờ.”
Phó Duật Từ trầm giọng nói.
Nghe vậy, Kỷ Dao Quang lập tức ngồi dậy, cơn buồn ngủ lập tức bị đánh bay : “Không sai biệt lắm so với thời gian những người biến mất trước đó . Có động tĩnh gì chưa?”
“Có. Vì vậy tôi mới đến gọi cậu.”
Phó Duật Từ đứng dậy.
Kỷ Dao Quang đưa hai tay lên mặt xoa xoa , làm mình tỉnh táo, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất cùng Phó Duật Từ di chuyển đến tầng có phòng bệnh của lão nhân kia.
Thời gian vừa vặn , khi hai người tới nới đúng lúc bắt kịp lão nhân đang lững thững bước vào thang máy như bị mộng du .
Kỷ Dao Quang nhắm chuẩn thời cơ, ngay khi cửa thang máy sắp khép lại, cô nhanh chóng nắm lấy tay Phó Duật Từ, rồi lao vọt vào .
“Dán sát vào.”
Sau khi vào trong, Kỷ Dao Quang dán người sát vào bên cạnh thang máy.
Phó Duật Từ đứng bên cạnh cô, học theo động tác của cô dán sát vào bên cạnh thang máy .
Trong thang máy, đèn chớp lóe một cái, rồi sau đó, lão nhân bắt đầu lặp lại những động tác kỳ quái giống như những người trước đó.
Đột nhiên, Phó Duật Từ cảm nhận được sự thay đổi. Không gian trước mắt anh như biến dạng, một cái hố đen từ hư không bỗng nhiên xuất hiện.
Thang máy rung lắc dữ dội, đèn vụt tắt, bóng tối bao trùm.
Trọng tâm đột nhiên rơi tự do , Phó Duật Từ theo phản xạ vươn tay ra bên cạnh tìm điểm tựa , nhưng lại chỉ bắt vào khoảng không .
Phó Duật Từ cảm nhận được tim mình đang đập gia tốc , cố gắng bình tĩnh lại , thật vất vả mới có thể đứng vững, anh bật đèn pin, nhưng bốn phía lại tối đen như mực, trống rỗng , không gian dường như kéo dài vô tận không có điểm cuối , cũng không có một chút ánh sáng le lói nào , ánh sáng duy nhất là ánh sáng phát ra từ đèn pin của anh , nhưng nó cũng như bị bóng tối nuốt trọn , không thể chiếu sáng tới bất cứ một thứ gì .
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Kỷ Dao Quang là xem sách , chỉ có điều , xem xem liền ngủ rồi , cuốn sách trên tay cũng vì vậy mà rơi xuống sàn phát ra một tiếng vang nhỏ .Khi Phó Duật Từ quay lại văn phòng , đập vào mắt anh chính là hình ảnh Kỷ Dao Quang yên tĩnh ngủ trên sofa.Gần như theo bản năng, Phó Duật Từ nín thở, bước lại gần. Anh ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt trầm lặng nhìn cô.Chỉ nhìn cô ở khoảng cách gần như thế này thôi , cũng khiến đôi tay anh trở nên run rẩy.Rõ ràng chỉ mới vài ngày không gặp, nhưng đối với anh mà nói, lại như đã qua thật lâu thật lâu . Anh rất muốn nhìn thấy cô . Nếu hôm nay không vô tình gặp được cô, anh chắc chắn sẽ phải suy nghĩ tìm biện pháp khác để có thể xuất hiện trước mặt cô.Phó Duật Từ đưa tay, định bế Kỷ Dao Quang vào phòng nghỉ.Nhưng khi tay anh mới đặt lên người Kỷ Dao Quang, cô liền mơ màng mở mắt. Nhìn đến là Phó Duật Từ , cô liền hỏi :“Phó Duật Từ? Bây giờ là lúc nào?”“Đã mười hai giờ.”Phó Duật Từ trầm giọng nói.Nghe vậy, Kỷ Dao Quang lập tức ngồi dậy, cơn buồn ngủ lập tức bị đánh bay : “Không sai biệt lắm so với thời gian những người biến mất trước đó . Có động tĩnh gì chưa?”“Có. Vì vậy tôi mới đến gọi cậu.”Phó Duật Từ đứng dậy.Kỷ Dao Quang đưa hai tay lên mặt xoa xoa , làm mình tỉnh táo, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất cùng Phó Duật Từ di chuyển đến tầng có phòng bệnh của lão nhân kia.Thời gian vừa vặn , khi hai người tới nới đúng lúc bắt kịp lão nhân đang lững thững bước vào thang máy như bị mộng du .Kỷ Dao Quang nhắm chuẩn thời cơ, ngay khi cửa thang máy sắp khép lại, cô nhanh chóng nắm lấy tay Phó Duật Từ, rồi lao vọt vào .“Dán sát vào.”Sau khi vào trong, Kỷ Dao Quang dán người sát vào bên cạnh thang máy.Phó Duật Từ đứng bên cạnh cô, học theo động tác của cô dán sát vào bên cạnh thang máy .Trong thang máy, đèn chớp lóe một cái, rồi sau đó, lão nhân bắt đầu lặp lại những động tác kỳ quái giống như những người trước đó.Đột nhiên, Phó Duật Từ cảm nhận được sự thay đổi. Không gian trước mắt anh như biến dạng, một cái hố đen từ hư không bỗng nhiên xuất hiện.Thang máy rung lắc dữ dội, đèn vụt tắt, bóng tối bao trùm.Trọng tâm đột nhiên rơi tự do , Phó Duật Từ theo phản xạ vươn tay ra bên cạnh tìm điểm tựa , nhưng lại chỉ bắt vào khoảng không .Phó Duật Từ cảm nhận được tim mình đang đập gia tốc , cố gắng bình tĩnh lại , thật vất vả mới có thể đứng vững, anh bật đèn pin, nhưng bốn phía lại tối đen như mực, trống rỗng , không gian dường như kéo dài vô tận không có điểm cuối , cũng không có một chút ánh sáng le lói nào , ánh sáng duy nhất là ánh sáng phát ra từ đèn pin của anh , nhưng nó cũng như bị bóng tối nuốt trọn , không thể chiếu sáng tới bất cứ một thứ gì .