Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 109: Chương 109
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Anh ta cảm thấy nghe đủ rồi những lời nói ấy , đập mạnh xuống bàn, khiến những người này giật mình hoảng sợ , vội vàng ngậm miệng , lạnh giọng nói : “ Liên quan gì đến các người? Hỏi hay lắm ! Thật sự không liên quan đến các người sao ?"Những người này hoàn toàn vô ư ? Không , bọn họ không vô tội .Bọn họ chính ta tòng phạm , sự im lặng bao che người nhà của bọn họ đã góp một phần tạo nên bi kịch của cô gái kia . Chính bọn họ , đã gián tiếp đẩy cô gái đáng thương ấy vào chỗ ch.ế.t .Một cô gái , bị khuyết tật về mặt trí tuệ , lúc nào cũng ngây ngây dại dại , vốn là cái gì cũng không biết , cái gì cũng không hiểu , vốn là có thể vẫn như thế ngây ngốc sống qua ngày . Cô ấy sao có thể tuyệt vọng đến mức tự tìm đến cái ch.ế.t như vậy ?Anh ta cũng chỉ nhận được câu trả lời sau khi điều tra : cô gái đó , tuy là si ngốc , dù đau đớn quá , sợ hãi quá , nhưng cô ấy theo bản năng vẫn muốn sống sót a . Đã từng , cô ấy dùng trí thông minh ít ỏi của mình nghĩ đến việc tìm đến nhà của những lão nhân đó , cầu xin người thân của bọn họ , cầu xin bọn họ cứu cứu cô ấy. Nhưng là đâu?Cô ấy nhận được là gì ?Là sự khinh thường chế giễu của họ !Là sự lạnh nhạt của họ ! Những người này thờ ơ , xua đuổi cô ấy . Bọn họ không hề có bất kỳ hành động nào ngăn cản tội ác này diễn ra .Sự tàn nhẫn của bọn họ cũng là một phần nguyên nhân cướp đi sinh mạng của cô ấy .Cho nên , bọn họ cũng có tội . Bọn họ gieo nhân . Và hiện giờ đều là quả họ nên nhận được .Anh ta không thể không thừa nhận . Kỷ Dao Quang tuy có chút kỳ kỳ quái quái , nhưng cô ấy nói không sai .Những người kia im bặt. Cũng không ai còn dám ầm ĩ nói thêm lời nào.Dưới áp lực của truyền thông và dư luận, gia đình của bảy lão nhân hoàn toàn bị xã hội tẩy chay. Họ chỉ có thể làm những công việc nhỏ nhặt để miễn cưỡng sống qua ngày. Nhưng vụ việc này cũng đánh động ý thức cộng đồng, thu hút sự quan tâm và hỗ trợ thích hợp đến những người bị chướng ngại về mặt trí tuệ để họ cũng có thể sống một cuộc sống đầy đủ chức năng , ngăn chặn những bi kịch tương tự trong tương lai.Nhưng đó đều là những chuyện về sau , Kỷ Dao Quang chỉ xử lý những việc liên quan đến tâm linh mà người bình thường không giải quyết được , cho nên trong sự kiện này cô chỉ là người cử báo , còn lại công việc sẽ giao cho cảnh sát xử lý .
Anh ta cảm thấy nghe đủ rồi những lời nói ấy , đập mạnh xuống bàn, khiến những người này giật mình hoảng sợ , vội vàng ngậm miệng , lạnh giọng nói : “ Liên quan gì đến các người? Hỏi hay lắm ! Thật sự không liên quan đến các người sao ?"
Những người này hoàn toàn vô ư ? Không , bọn họ không vô tội .
Bọn họ chính ta tòng phạm , sự im lặng bao che người nhà của bọn họ đã góp một phần tạo nên bi kịch của cô gái kia . Chính bọn họ , đã gián tiếp đẩy cô gái đáng thương ấy vào chỗ ch.ế.t .
Một cô gái , bị khuyết tật về mặt trí tuệ , lúc nào cũng ngây ngây dại dại , vốn là cái gì cũng không biết , cái gì cũng không hiểu , vốn là có thể vẫn như thế ngây ngốc sống qua ngày . Cô ấy sao có thể tuyệt vọng đến mức tự tìm đến cái ch.ế.t như vậy ?
Anh ta cũng chỉ nhận được câu trả lời sau khi điều tra : cô gái đó , tuy là si ngốc , dù đau đớn quá , sợ hãi quá , nhưng cô ấy theo bản năng vẫn muốn sống sót a . Đã từng , cô ấy dùng trí thông minh ít ỏi của mình nghĩ đến việc tìm đến nhà của những lão nhân đó , cầu xin người thân của bọn họ , cầu xin bọn họ cứu cứu cô ấy.
Nhưng là đâu?
Cô ấy nhận được là gì ?
Là sự khinh thường chế giễu của họ !
Là sự lạnh nhạt của họ !
Những người này thờ ơ , xua đuổi cô ấy . Bọn họ không hề có bất kỳ hành động nào ngăn cản tội ác này diễn ra .
Sự tàn nhẫn của bọn họ cũng là một phần nguyên nhân cướp đi sinh mạng của cô ấy .
Cho nên , bọn họ cũng có tội . Bọn họ gieo nhân . Và hiện giờ đều là quả họ nên nhận được .
Anh ta không thể không thừa nhận . Kỷ Dao Quang tuy có chút kỳ kỳ quái quái , nhưng cô ấy nói không sai .
Những người kia im bặt. Cũng không ai còn dám ầm ĩ nói thêm lời nào.
Dưới áp lực của truyền thông và dư luận, gia đình của bảy lão nhân hoàn toàn bị xã hội tẩy chay. Họ chỉ có thể làm những công việc nhỏ nhặt để miễn cưỡng sống qua ngày.
Nhưng vụ việc này cũng đánh động ý thức cộng đồng, thu hút sự quan tâm và hỗ trợ thích hợp đến những người bị chướng ngại về mặt trí tuệ để họ cũng có thể sống một cuộc sống đầy đủ chức năng , ngăn chặn những bi kịch tương tự trong tương lai.
Nhưng đó đều là những chuyện về sau , Kỷ Dao Quang chỉ xử lý những việc liên quan đến tâm linh mà người bình thường không giải quyết được , cho nên trong sự kiện này cô chỉ là người cử báo , còn lại công việc sẽ giao cho cảnh sát xử lý .
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Anh ta cảm thấy nghe đủ rồi những lời nói ấy , đập mạnh xuống bàn, khiến những người này giật mình hoảng sợ , vội vàng ngậm miệng , lạnh giọng nói : “ Liên quan gì đến các người? Hỏi hay lắm ! Thật sự không liên quan đến các người sao ?"Những người này hoàn toàn vô ư ? Không , bọn họ không vô tội .Bọn họ chính ta tòng phạm , sự im lặng bao che người nhà của bọn họ đã góp một phần tạo nên bi kịch của cô gái kia . Chính bọn họ , đã gián tiếp đẩy cô gái đáng thương ấy vào chỗ ch.ế.t .Một cô gái , bị khuyết tật về mặt trí tuệ , lúc nào cũng ngây ngây dại dại , vốn là cái gì cũng không biết , cái gì cũng không hiểu , vốn là có thể vẫn như thế ngây ngốc sống qua ngày . Cô ấy sao có thể tuyệt vọng đến mức tự tìm đến cái ch.ế.t như vậy ?Anh ta cũng chỉ nhận được câu trả lời sau khi điều tra : cô gái đó , tuy là si ngốc , dù đau đớn quá , sợ hãi quá , nhưng cô ấy theo bản năng vẫn muốn sống sót a . Đã từng , cô ấy dùng trí thông minh ít ỏi của mình nghĩ đến việc tìm đến nhà của những lão nhân đó , cầu xin người thân của bọn họ , cầu xin bọn họ cứu cứu cô ấy. Nhưng là đâu?Cô ấy nhận được là gì ?Là sự khinh thường chế giễu của họ !Là sự lạnh nhạt của họ ! Những người này thờ ơ , xua đuổi cô ấy . Bọn họ không hề có bất kỳ hành động nào ngăn cản tội ác này diễn ra .Sự tàn nhẫn của bọn họ cũng là một phần nguyên nhân cướp đi sinh mạng của cô ấy .Cho nên , bọn họ cũng có tội . Bọn họ gieo nhân . Và hiện giờ đều là quả họ nên nhận được .Anh ta không thể không thừa nhận . Kỷ Dao Quang tuy có chút kỳ kỳ quái quái , nhưng cô ấy nói không sai .Những người kia im bặt. Cũng không ai còn dám ầm ĩ nói thêm lời nào.Dưới áp lực của truyền thông và dư luận, gia đình của bảy lão nhân hoàn toàn bị xã hội tẩy chay. Họ chỉ có thể làm những công việc nhỏ nhặt để miễn cưỡng sống qua ngày. Nhưng vụ việc này cũng đánh động ý thức cộng đồng, thu hút sự quan tâm và hỗ trợ thích hợp đến những người bị chướng ngại về mặt trí tuệ để họ cũng có thể sống một cuộc sống đầy đủ chức năng , ngăn chặn những bi kịch tương tự trong tương lai.Nhưng đó đều là những chuyện về sau , Kỷ Dao Quang chỉ xử lý những việc liên quan đến tâm linh mà người bình thường không giải quyết được , cho nên trong sự kiện này cô chỉ là người cử báo , còn lại công việc sẽ giao cho cảnh sát xử lý .