Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 129: Chương 129

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Diễn biến tiếp theo của Dương Tuệ Dĩnh.Dương Tuệ Dĩnh hướng công ty xin nghỉ phép ngay trong ngày, hôm sau liền về đến nhà, trước khi vào nhà, Dương Tuệ Dĩnh đã giữ lời hứa bật livestream.[Cuối cùng cũng đợi được cô! Cũng may tôi không bỏ cuộc .][Ma ơi , nhìn cơ ngơi này mà xem , nói không có tiền tôi nhất định không tin .][Nhanh nhanh nhanh, đi tìm Dương lão tam, cần phải tính sổ nợ rồi !]“Ba mẹ, con về rồi đây .”Dương Tuệ Dĩnh vừa bước chân vào cửa liền cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, ngoài gia gia nãi nãi , ba mẹ cô cũng đều ở.Nga“Đã đủ người rồi, vậy thì cùng đi thôi.”Lý Thúy Hương thản nhiên nói : " Nếu người đã đầy đủ , vậy chúng ta đi thôi."Cả nhà cùng nhau trở về quê cũ, sau khi về đến nơi, trực tiếp đến nhà Dương lão tam.Đây là lần đầu tiên Dương Tuệ Dĩnh biết, hóa ra ở quê cũ, còn có một nơi đổ nát như vậy.Mấy năm gần đây, kinh tế phát triển , người người nhà nhà đua nhau làm kinh tế , hiện tại ở đều là biệt thự cao cấp , độc lập , rộng rãi lại có sân vườn . Nhà nhà đều là như thế , trong đó thế nhưng lại có một thành phần cá biệt , vẫn là nhà tranh vách đất , đó chính là nhà của Dương lão tam. Lý Thúy Hương gõ cửa phi thường bạo lực .“Ai đấy!”Một giọng nói già nua truyền ra từ trong nhà.Ngay sau đó, một người đàn ông tóc bạc trắng vẻ mặt tang thương bước ra.“Dương lão tam, tôi là cha của ông !”Nhìn thấy người ra , Lý Thúy Hương trước xông lên, cánh tay giơ lên chính là một cái tát hướng về phía người đó .Dương lão tam bị đánh bất ngờ không kịp phản ứng lập tức bị đánh ngã ngồi xuống đất.Lý Thúy Hương nhân lúc lão nhân vẫn còn đang chưa định lại thần , lại liên tục hai bàn tay giáng xuống đầu ông ta.“Lý Thúy Hương, bà điên rồi sao? Dương Quốc Hoa, ông quản vợ ông đi!”Dương Lão Tam vội vàng đông trốn , tây tránh , mấy năm nay do ăn uống thiếu thốn , lại thêm tuổi càng ngày càng cao, kèm theo đó là sức khoẻ suy giảm , nay ốm mai đau hành hạ , thân thể ông ta đã không còn được như trước nhanh nhẹn , khoẻ mạnh , thậm chí còn không thể so với những người đồng niên , hiện tại ngay cả bị một bà lão như Lý Thúy Hương đánh , ông ta cũng không có biện pháp chống trả , chỉ có thể trốn trốn tránh tránh .“Hừ, tôi không cùng với bà ấy đánh c.h.ế.t ông xem như đã đủ nhân từ .”Dương Quốc Hoa, gia gia của Dương Tuệ Dĩnh , lạnh lùng nói với Dương lão tam. 

Diễn biến tiếp theo của Dương Tuệ Dĩnh.

Dương Tuệ Dĩnh hướng công ty xin nghỉ phép ngay trong ngày, hôm sau liền về đến nhà, trước khi vào nhà, Dương Tuệ Dĩnh đã giữ lời hứa bật livestream.

[Cuối cùng cũng đợi được cô! Cũng may tôi không bỏ cuộc .]

[Ma ơi , nhìn cơ ngơi này mà xem , nói không có tiền tôi nhất định không tin .]

[Nhanh nhanh nhanh, đi tìm Dương lão tam, cần phải tính sổ nợ rồi !]

“Ba mẹ, con về rồi đây .”

Dương Tuệ Dĩnh vừa bước chân vào cửa liền cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, ngoài gia gia nãi nãi , ba mẹ cô cũng đều ở.

Nga

“Đã đủ người rồi, vậy thì cùng đi thôi.”

Lý Thúy Hương thản nhiên nói : " Nếu người đã đầy đủ , vậy chúng ta đi thôi."

Cả nhà cùng nhau trở về quê cũ, sau khi về đến nơi, trực tiếp đến nhà Dương lão tam.

Đây là lần đầu tiên Dương Tuệ Dĩnh biết, hóa ra ở quê cũ, còn có một nơi đổ nát như vậy.

Mấy năm gần đây, kinh tế phát triển , người người nhà nhà đua nhau làm kinh tế , hiện tại ở đều là biệt thự cao cấp , độc lập , rộng rãi lại có sân vườn . Nhà nhà đều là như thế , trong đó thế nhưng lại có một thành phần cá biệt , vẫn là nhà tranh vách đất , đó chính là nhà của Dương lão tam.

 

Lý Thúy Hương gõ cửa phi thường bạo lực .

“Ai đấy!”

Một giọng nói già nua truyền ra từ trong nhà.

Ngay sau đó, một người đàn ông tóc bạc trắng vẻ mặt tang thương bước ra.

“Dương lão tam, tôi là cha của ông !”

Nhìn thấy người ra , Lý Thúy Hương trước xông lên, cánh tay giơ lên chính là một cái tát hướng về phía người đó .

Dương lão tam bị đánh bất ngờ không kịp phản ứng lập tức bị đánh ngã ngồi xuống đất.

Lý Thúy Hương nhân lúc lão nhân vẫn còn đang chưa định lại thần , lại liên tục hai bàn tay giáng xuống đầu ông ta.

“Lý Thúy Hương, bà điên rồi sao? Dương Quốc Hoa, ông quản vợ ông đi!”

Dương Lão Tam vội vàng đông trốn , tây tránh , mấy năm nay do ăn uống thiếu thốn , lại thêm tuổi càng ngày càng cao, kèm theo đó là sức khoẻ suy giảm , nay ốm mai đau hành hạ , thân thể ông ta đã không còn được như trước nhanh nhẹn , khoẻ mạnh , thậm chí còn không thể so với những người đồng niên , hiện tại ngay cả bị một bà lão như Lý Thúy Hương đánh , ông ta cũng không có biện pháp chống trả , chỉ có thể trốn trốn tránh tránh .

“Hừ, tôi không cùng với bà ấy đánh c.h.ế.t ông xem như đã đủ nhân từ .”

Dương Quốc Hoa, gia gia của Dương Tuệ Dĩnh , lạnh lùng nói với Dương lão tam.

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Diễn biến tiếp theo của Dương Tuệ Dĩnh.Dương Tuệ Dĩnh hướng công ty xin nghỉ phép ngay trong ngày, hôm sau liền về đến nhà, trước khi vào nhà, Dương Tuệ Dĩnh đã giữ lời hứa bật livestream.[Cuối cùng cũng đợi được cô! Cũng may tôi không bỏ cuộc .][Ma ơi , nhìn cơ ngơi này mà xem , nói không có tiền tôi nhất định không tin .][Nhanh nhanh nhanh, đi tìm Dương lão tam, cần phải tính sổ nợ rồi !]“Ba mẹ, con về rồi đây .”Dương Tuệ Dĩnh vừa bước chân vào cửa liền cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, ngoài gia gia nãi nãi , ba mẹ cô cũng đều ở.Nga“Đã đủ người rồi, vậy thì cùng đi thôi.”Lý Thúy Hương thản nhiên nói : " Nếu người đã đầy đủ , vậy chúng ta đi thôi."Cả nhà cùng nhau trở về quê cũ, sau khi về đến nơi, trực tiếp đến nhà Dương lão tam.Đây là lần đầu tiên Dương Tuệ Dĩnh biết, hóa ra ở quê cũ, còn có một nơi đổ nát như vậy.Mấy năm gần đây, kinh tế phát triển , người người nhà nhà đua nhau làm kinh tế , hiện tại ở đều là biệt thự cao cấp , độc lập , rộng rãi lại có sân vườn . Nhà nhà đều là như thế , trong đó thế nhưng lại có một thành phần cá biệt , vẫn là nhà tranh vách đất , đó chính là nhà của Dương lão tam. Lý Thúy Hương gõ cửa phi thường bạo lực .“Ai đấy!”Một giọng nói già nua truyền ra từ trong nhà.Ngay sau đó, một người đàn ông tóc bạc trắng vẻ mặt tang thương bước ra.“Dương lão tam, tôi là cha của ông !”Nhìn thấy người ra , Lý Thúy Hương trước xông lên, cánh tay giơ lên chính là một cái tát hướng về phía người đó .Dương lão tam bị đánh bất ngờ không kịp phản ứng lập tức bị đánh ngã ngồi xuống đất.Lý Thúy Hương nhân lúc lão nhân vẫn còn đang chưa định lại thần , lại liên tục hai bàn tay giáng xuống đầu ông ta.“Lý Thúy Hương, bà điên rồi sao? Dương Quốc Hoa, ông quản vợ ông đi!”Dương Lão Tam vội vàng đông trốn , tây tránh , mấy năm nay do ăn uống thiếu thốn , lại thêm tuổi càng ngày càng cao, kèm theo đó là sức khoẻ suy giảm , nay ốm mai đau hành hạ , thân thể ông ta đã không còn được như trước nhanh nhẹn , khoẻ mạnh , thậm chí còn không thể so với những người đồng niên , hiện tại ngay cả bị một bà lão như Lý Thúy Hương đánh , ông ta cũng không có biện pháp chống trả , chỉ có thể trốn trốn tránh tránh .“Hừ, tôi không cùng với bà ấy đánh c.h.ế.t ông xem như đã đủ nhân từ .”Dương Quốc Hoa, gia gia của Dương Tuệ Dĩnh , lạnh lùng nói với Dương lão tam. 

Chương 129: Chương 129