Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 157: Chương 157
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… "Không sao đâu Kiệt , thấy mọi người vẫn nhớ về tôi sau bao nhiêu năm như vậy khiến cho tôi cảm thấy rất vui vẻ . Chỉ cần mọi người sống tốt, là tôi yên tâm rồi."Hàn Văn cười, "Có điều , ánh mắt này của cậu tôi thật không dám khen tặng . Lần sau khi tìm bạn gái cũng thế , tìm việc làm cũng vậy , đều phải mở to hai con mắt ra đấy, đừng để lại bị lừa , tôi đâu phải lúc nào cũng đi theo cậu được.""Ừ, tôi nhớ rồi."Đàm Vĩ Kiệt gật đầu lia lịa.Sau đó, Hàn Văn nhỏ giọng nói: "Kiệt , cảm ơn cậu và mọi người . Bao nhiêu năm nay vẫn đến nhìn tôi.""Haiz, chuyện này có gì đâu, chúng ta không phải bạn bè sao , chuyện nên làm thôi."Giọng Đàm Vĩ Kiệt run run, đối mặt với người bạn đã xa cách bao năm, rõ ràng mỗi năm đi tảo mộ, đều có thể ngồi bên cạnh mộ của cậu ấy thao thao bất tuyệt chuyện trên trời dưới đất , hiện tại gặp mặt lại như nghẹn ở họng , không biết nói gì , chỉ có thể cảm ơn cậu ấy đã cứu mình."À đúng rồi, cậu có biết không, Vương Vân thằng nhóc đó, thành đạt rồi, làm công chức nhà nước rồi đấy."Đàm Vĩ Kiệt tìm chủ đề để nói."Ừm, tôi biết, năm kia cậu đến, đã nói với tôi rồi." Hàn Văn thản nhiên nói. Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa, Đàm Vĩ Kiệt đi mở cửa.Người đến chính là Vương Vân, người anh em vừa gọi điện cho cậu ta .Cửa vừa đóng lại, nhìn thấy Hàn Văn, Vương Vân đầu tiên là không thể tin nổi, sau đó chạy tới, "Thằng nhóc này, vậy mà thật sự quay lại, ô ô ô, nhiều năm như vậy, một chút đều không có thay đổi !"" Các cậu thì đều đã thay đổi rồi, đều đã trở thành người trưởng thành cả rồi ."Hàn Văn cười nói.Cậu ta nhìn họ, phẳng phất như tìm kiếm hình dáng trưởng thành của chính mình, nếu năm tám tuổi cậu ta không gặp chuyện, bây giờ không biết sẽ trưởng thành thành cái dạng gì ?[Hu hu hu, xem mà khóc, tôi cũng có một người bạn thân, hồi nhỏ bị tai nạn giao thông qua đời, nhưng nhà tôi chuyển đi rồi, tôi vẫn chưa từng đi tảo mộ cho cô ấy][Tình thân, tình bạn, tình yêu, quý giá nhất trên đời chính là có một tình bạn như vậy, thật sự khó mà không khiến người ta cảm động][Chỉ tiếc là, bây giờ gặp nhau rồi, lát nữa lại phải chia tay, người và quỷ chung quy là khác biệt .]Có Vương Vân tham gia, ba người như trở về thời thơ ấu.Nói chuyện không ngừng.Cuối cùng vẫn là Kỷ Dao Quang thấy thời gian không còn sớm, liền ngắt lời: "Các cậu cứ từ từ hàn huyên ôn chuyện cũ , tôi đã vẽ một lá bùa trên người Hàn Văn, các cậu có thể nhìn thấy cậu ấy đến năm giờ."
"Không sao đâu Kiệt , thấy mọi người vẫn nhớ về tôi sau bao nhiêu năm như vậy khiến cho tôi cảm thấy rất vui vẻ . Chỉ cần mọi người sống tốt, là tôi yên tâm rồi."
Hàn Văn cười, "Có điều , ánh mắt này của cậu tôi thật không dám khen tặng . Lần sau khi tìm bạn gái cũng thế , tìm việc làm cũng vậy , đều phải mở to hai con mắt ra đấy, đừng để lại bị lừa , tôi đâu phải lúc nào cũng đi theo cậu được."
"Ừ, tôi nhớ rồi."
Đàm Vĩ Kiệt gật đầu lia lịa.
Sau đó, Hàn Văn nhỏ giọng nói: "Kiệt , cảm ơn cậu và mọi người . Bao nhiêu năm nay vẫn đến nhìn tôi."
"Haiz, chuyện này có gì đâu, chúng ta không phải bạn bè sao , chuyện nên làm thôi."
Giọng Đàm Vĩ Kiệt run run, đối mặt với người bạn đã xa cách bao năm, rõ ràng mỗi năm đi tảo mộ, đều có thể ngồi bên cạnh mộ của cậu ấy thao thao bất tuyệt chuyện trên trời dưới đất , hiện tại gặp mặt lại như nghẹn ở họng , không biết nói gì , chỉ có thể cảm ơn cậu ấy đã cứu mình.
"À đúng rồi, cậu có biết không, Vương Vân thằng nhóc đó, thành đạt rồi, làm công chức nhà nước rồi đấy."
Đàm Vĩ Kiệt tìm chủ đề để nói.
"Ừm, tôi biết, năm kia cậu đến, đã nói với tôi rồi."
Hàn Văn thản nhiên nói.
Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa, Đàm Vĩ Kiệt đi mở cửa.
Người đến chính là Vương Vân, người anh em vừa gọi điện cho cậu ta .
Cửa vừa đóng lại, nhìn thấy Hàn Văn, Vương Vân đầu tiên là không thể tin nổi, sau đó chạy tới, "Thằng nhóc này, vậy mà thật sự quay lại, ô ô ô, nhiều năm như vậy, một chút đều không có thay đổi !"
" Các cậu thì đều đã thay đổi rồi, đều đã trở thành người trưởng thành cả rồi ."
Hàn Văn cười nói.
Cậu ta nhìn họ, phẳng phất như tìm kiếm hình dáng trưởng thành của chính mình, nếu năm tám tuổi cậu ta không gặp chuyện, bây giờ không biết sẽ trưởng thành thành cái dạng gì ?
[Hu hu hu, xem mà khóc, tôi cũng có một người bạn thân, hồi nhỏ bị tai nạn giao thông qua đời, nhưng nhà tôi chuyển đi rồi, tôi vẫn chưa từng đi tảo mộ cho cô ấy]
[Tình thân, tình bạn, tình yêu, quý giá nhất trên đời chính là có một tình bạn như vậy, thật sự khó mà không khiến người ta cảm động]
[Chỉ tiếc là, bây giờ gặp nhau rồi, lát nữa lại phải chia tay, người và quỷ chung quy là khác biệt .]
Có Vương Vân tham gia, ba người như trở về thời thơ ấu.
Nói chuyện không ngừng.
Cuối cùng vẫn là Kỷ Dao Quang thấy thời gian không còn sớm, liền ngắt lời: "Các cậu cứ từ từ hàn huyên ôn chuyện cũ , tôi đã vẽ một lá bùa trên người Hàn Văn, các cậu có thể nhìn thấy cậu ấy đến năm giờ."
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… "Không sao đâu Kiệt , thấy mọi người vẫn nhớ về tôi sau bao nhiêu năm như vậy khiến cho tôi cảm thấy rất vui vẻ . Chỉ cần mọi người sống tốt, là tôi yên tâm rồi."Hàn Văn cười, "Có điều , ánh mắt này của cậu tôi thật không dám khen tặng . Lần sau khi tìm bạn gái cũng thế , tìm việc làm cũng vậy , đều phải mở to hai con mắt ra đấy, đừng để lại bị lừa , tôi đâu phải lúc nào cũng đi theo cậu được.""Ừ, tôi nhớ rồi."Đàm Vĩ Kiệt gật đầu lia lịa.Sau đó, Hàn Văn nhỏ giọng nói: "Kiệt , cảm ơn cậu và mọi người . Bao nhiêu năm nay vẫn đến nhìn tôi.""Haiz, chuyện này có gì đâu, chúng ta không phải bạn bè sao , chuyện nên làm thôi."Giọng Đàm Vĩ Kiệt run run, đối mặt với người bạn đã xa cách bao năm, rõ ràng mỗi năm đi tảo mộ, đều có thể ngồi bên cạnh mộ của cậu ấy thao thao bất tuyệt chuyện trên trời dưới đất , hiện tại gặp mặt lại như nghẹn ở họng , không biết nói gì , chỉ có thể cảm ơn cậu ấy đã cứu mình."À đúng rồi, cậu có biết không, Vương Vân thằng nhóc đó, thành đạt rồi, làm công chức nhà nước rồi đấy."Đàm Vĩ Kiệt tìm chủ đề để nói."Ừm, tôi biết, năm kia cậu đến, đã nói với tôi rồi." Hàn Văn thản nhiên nói. Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa, Đàm Vĩ Kiệt đi mở cửa.Người đến chính là Vương Vân, người anh em vừa gọi điện cho cậu ta .Cửa vừa đóng lại, nhìn thấy Hàn Văn, Vương Vân đầu tiên là không thể tin nổi, sau đó chạy tới, "Thằng nhóc này, vậy mà thật sự quay lại, ô ô ô, nhiều năm như vậy, một chút đều không có thay đổi !"" Các cậu thì đều đã thay đổi rồi, đều đã trở thành người trưởng thành cả rồi ."Hàn Văn cười nói.Cậu ta nhìn họ, phẳng phất như tìm kiếm hình dáng trưởng thành của chính mình, nếu năm tám tuổi cậu ta không gặp chuyện, bây giờ không biết sẽ trưởng thành thành cái dạng gì ?[Hu hu hu, xem mà khóc, tôi cũng có một người bạn thân, hồi nhỏ bị tai nạn giao thông qua đời, nhưng nhà tôi chuyển đi rồi, tôi vẫn chưa từng đi tảo mộ cho cô ấy][Tình thân, tình bạn, tình yêu, quý giá nhất trên đời chính là có một tình bạn như vậy, thật sự khó mà không khiến người ta cảm động][Chỉ tiếc là, bây giờ gặp nhau rồi, lát nữa lại phải chia tay, người và quỷ chung quy là khác biệt .]Có Vương Vân tham gia, ba người như trở về thời thơ ấu.Nói chuyện không ngừng.Cuối cùng vẫn là Kỷ Dao Quang thấy thời gian không còn sớm, liền ngắt lời: "Các cậu cứ từ từ hàn huyên ôn chuyện cũ , tôi đã vẽ một lá bùa trên người Hàn Văn, các cậu có thể nhìn thấy cậu ấy đến năm giờ."