Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 160: Chương 160

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Cảnh tượng này trong mắt người khác, ngoài sự khiếp sợ , kinh ngạc, chính là sự tiếc nuối."Haiz, bà ấy quá đau lòng , có lẽ đã không còn tình táo nữa rồi . Thật đáng thương !""Con thấy chưa, nếu có gì khó khăn nhất định phải cùng ba mẹ nói , tuyệt đối đừng giữ trong lòng rồi nghĩ quẩn . Dù có chuyện gì xảy ra , chúng ta sẽ cùng con giải quyết, không bao giờ được nghĩ đến tự sát đâu đấy . Nếu không ba mẹ sẽ giống như bà ngoại của bạn kia. Biết chưa ?"Có người thổn thức , có người lấy chuyện này làm tấm gương để dạy dỗ con cái mình.Đoạn Vũ cùng bà ngoại về nhà, vẫn ăn cơm như bình thường , mặc dù cậu không còn cảm nhận được bất cứ một mùi vị nào cả.Ăn xong, như thường lệ, tắm rửa, vào phòng ngủ. Hết thảy đều như mọi ngày bình thường.Trước khi ngủ, bà ngoại còn dặn cậu đặt báo thức, ngày mai đừng dậy muộn."Vâng."Trước khi vào phòng, Đoạn Vũ đột nhiên nói với bà ngoại: "Bà ngoại, bà phải chiếu cố tốt bản thân mình ."Bà cụ im lặng một lúc, mỉm cười nói: "Bà biết rồi."Suốt một đêm kia, bà cụ hơn bảy mươi tuổi, cả đêm không ngủ, bà cũng không dám mở cánh cửa căn phòng đó ra xem.Sáng hôm sau thức dậy, bà vẫn như thường lệ mở cánh cửa kia gọi cháu trai dậy, nhìn giường ngủ sạch sẽ gọn gàng, bà cụ hơi hơi nghẹn ngào, sau đó đi nấu cơm như bình thường. Trong miệng vẫn còn nhắc mãi  :"Bà phải chiếu cố tốt bản thân mình."Từ ngày có người chứng kiến bà ngoại của thiếu niên kia lẩm bẩm một mình , không ai còn nhìn thấy cảnh bà cụ đứng ở cổng trường ngóng nhìn thật lâu đón cháu ngoại cùng về nhà nữa. Có người nói , bà cụ đã không còn tỉnh táo nữa , có lẽ ngày đó bà cụ nghĩ đã đón được cháu ngoại rồi nên không đến nữa .Chỉ có bà ngoại của thiếu niên biết, bà sẽ không bao giờ đón được người mà bà muốn đón nữa. Đứa cháu ngoan ngoãn của bà đã thật sự rời đi rồi !Sáng sớm .Đội cứu hỏa thành phố Kinh Thị.Lôi Anh Hào khi thức dậy vào buổi sáng, phát hiện trong tủ đồ của mình có thêm hai thứ.Thuốc giảm đau và một bức thư.Anh mở bức thư ra, bên trong viết: "Chú, cháu rất xin lỗi vì đã khiến chú bị thương, thuốc giảm đau này, mong chú sẽ không bao giờ phải dùng đến, cuối cùng, cháu muốn cảm ơn chú, chú là một người lính cứu hỏa tốt."Bức thư không có tên người gửi, nhưng Lôi Anh Hào biết là ai viết."Nhóc con, kiếp sau đừng tự tử nữa đấy."Lôi Anh Hào lẩm bẩm, cất bức thư và thuốc giảm đau đi, sau đó lại bắt đầu huấn luyện hàng ngày. 

Cảnh tượng này trong mắt người khác, ngoài sự khiếp sợ , kinh ngạc, chính là sự tiếc nuối.

"Haiz, bà ấy quá đau lòng , có lẽ đã không còn tình táo nữa rồi . Thật đáng thương !"

"Con thấy chưa, nếu có gì khó khăn nhất định phải cùng ba mẹ nói , tuyệt đối đừng giữ trong lòng rồi nghĩ quẩn . Dù có chuyện gì xảy ra , chúng ta sẽ cùng con giải quyết, không bao giờ được nghĩ đến tự sát đâu đấy . Nếu không ba mẹ sẽ giống như bà ngoại của bạn kia. Biết chưa ?"

Có người thổn thức , có người lấy chuyện này làm tấm gương để dạy dỗ con cái mình.

Đoạn Vũ cùng bà ngoại về nhà, vẫn ăn cơm như bình thường , mặc dù cậu không còn cảm nhận được bất cứ một mùi vị nào cả.

Ăn xong, như thường lệ, tắm rửa, vào phòng ngủ. Hết thảy đều như mọi ngày bình thường.

Trước khi ngủ, bà ngoại còn dặn cậu đặt báo thức, ngày mai đừng dậy muộn.

"Vâng."

Trước khi vào phòng, Đoạn Vũ đột nhiên nói với bà ngoại: "Bà ngoại, bà phải chiếu cố tốt bản thân mình ."

Bà cụ im lặng một lúc, mỉm cười nói: "Bà biết rồi."

Suốt một đêm kia, bà cụ hơn bảy mươi tuổi, cả đêm không ngủ, bà cũng không dám mở cánh cửa căn phòng đó ra xem.

Sáng hôm sau thức dậy, bà vẫn như thường lệ mở cánh cửa kia gọi cháu trai dậy, nhìn giường ngủ sạch sẽ gọn gàng, bà cụ hơi hơi nghẹn ngào, sau đó đi nấu cơm như bình thường.

 

Trong miệng vẫn còn nhắc mãi  :"Bà phải chiếu cố tốt bản thân mình."

Từ ngày có người chứng kiến bà ngoại của thiếu niên kia lẩm bẩm một mình , không ai còn nhìn thấy cảnh bà cụ đứng ở cổng trường ngóng nhìn thật lâu đón cháu ngoại cùng về nhà nữa.

 

Có người nói , bà cụ đã không còn tỉnh táo nữa , có lẽ ngày đó bà cụ nghĩ đã đón được cháu ngoại rồi nên không đến nữa .

Chỉ có bà ngoại của thiếu niên biết, bà sẽ không bao giờ đón được người mà bà muốn đón nữa. Đứa cháu ngoan ngoãn của bà đã thật sự rời đi rồi !

Sáng sớm .

Đội cứu hỏa thành phố Kinh Thị.

Lôi Anh Hào khi thức dậy vào buổi sáng, phát hiện trong tủ đồ của mình có thêm hai thứ.

Thuốc giảm đau và một bức thư.

Anh mở bức thư ra, bên trong viết: "Chú, cháu rất xin lỗi vì đã khiến chú bị thương, thuốc giảm đau này, mong chú sẽ không bao giờ phải dùng đến, cuối cùng, cháu muốn cảm ơn chú, chú là một người lính cứu hỏa tốt."

Bức thư không có tên người gửi, nhưng Lôi Anh Hào biết là ai viết.

"Nhóc con, kiếp sau đừng tự tử nữa đấy."

Lôi Anh Hào lẩm bẩm, cất bức thư và thuốc giảm đau đi, sau đó lại bắt đầu huấn luyện hàng ngày.

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Cảnh tượng này trong mắt người khác, ngoài sự khiếp sợ , kinh ngạc, chính là sự tiếc nuối."Haiz, bà ấy quá đau lòng , có lẽ đã không còn tình táo nữa rồi . Thật đáng thương !""Con thấy chưa, nếu có gì khó khăn nhất định phải cùng ba mẹ nói , tuyệt đối đừng giữ trong lòng rồi nghĩ quẩn . Dù có chuyện gì xảy ra , chúng ta sẽ cùng con giải quyết, không bao giờ được nghĩ đến tự sát đâu đấy . Nếu không ba mẹ sẽ giống như bà ngoại của bạn kia. Biết chưa ?"Có người thổn thức , có người lấy chuyện này làm tấm gương để dạy dỗ con cái mình.Đoạn Vũ cùng bà ngoại về nhà, vẫn ăn cơm như bình thường , mặc dù cậu không còn cảm nhận được bất cứ một mùi vị nào cả.Ăn xong, như thường lệ, tắm rửa, vào phòng ngủ. Hết thảy đều như mọi ngày bình thường.Trước khi ngủ, bà ngoại còn dặn cậu đặt báo thức, ngày mai đừng dậy muộn."Vâng."Trước khi vào phòng, Đoạn Vũ đột nhiên nói với bà ngoại: "Bà ngoại, bà phải chiếu cố tốt bản thân mình ."Bà cụ im lặng một lúc, mỉm cười nói: "Bà biết rồi."Suốt một đêm kia, bà cụ hơn bảy mươi tuổi, cả đêm không ngủ, bà cũng không dám mở cánh cửa căn phòng đó ra xem.Sáng hôm sau thức dậy, bà vẫn như thường lệ mở cánh cửa kia gọi cháu trai dậy, nhìn giường ngủ sạch sẽ gọn gàng, bà cụ hơi hơi nghẹn ngào, sau đó đi nấu cơm như bình thường. Trong miệng vẫn còn nhắc mãi  :"Bà phải chiếu cố tốt bản thân mình."Từ ngày có người chứng kiến bà ngoại của thiếu niên kia lẩm bẩm một mình , không ai còn nhìn thấy cảnh bà cụ đứng ở cổng trường ngóng nhìn thật lâu đón cháu ngoại cùng về nhà nữa. Có người nói , bà cụ đã không còn tỉnh táo nữa , có lẽ ngày đó bà cụ nghĩ đã đón được cháu ngoại rồi nên không đến nữa .Chỉ có bà ngoại của thiếu niên biết, bà sẽ không bao giờ đón được người mà bà muốn đón nữa. Đứa cháu ngoan ngoãn của bà đã thật sự rời đi rồi !Sáng sớm .Đội cứu hỏa thành phố Kinh Thị.Lôi Anh Hào khi thức dậy vào buổi sáng, phát hiện trong tủ đồ của mình có thêm hai thứ.Thuốc giảm đau và một bức thư.Anh mở bức thư ra, bên trong viết: "Chú, cháu rất xin lỗi vì đã khiến chú bị thương, thuốc giảm đau này, mong chú sẽ không bao giờ phải dùng đến, cuối cùng, cháu muốn cảm ơn chú, chú là một người lính cứu hỏa tốt."Bức thư không có tên người gửi, nhưng Lôi Anh Hào biết là ai viết."Nhóc con, kiếp sau đừng tự tử nữa đấy."Lôi Anh Hào lẩm bẩm, cất bức thư và thuốc giảm đau đi, sau đó lại bắt đầu huấn luyện hàng ngày. 

Chương 160: Chương 160