Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 166: Chương 166

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Phương Viên Viên thót tim, "Đại sư, có phải tôi thật sự bị nhập không?""Ngoài những điều này ra, còn gì khác nữa không?" Kỷ Dao Quang cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ấy mà tiếp tục hỏi.Phương Viên Viên suy nghĩ một chút, rồi nói: "Có, có một chuyện khá lạ . Bình thường khi tập luyện tôi cũng sẽ đến phòng tập , dù ở nhà có luyện một chút cũng không dám hát to , tránh làm phiền mọi người . Nhưng hôm qua , có một người hàng xóm đến tìm tôi, bảo tôi ban đêm hát nhỏ tiếng một chút, nhưng gần đây tôi gặp vấn đề về họng đều không hề luyện tập .""Hơn nữa để bảo vệ họng, tôi có thói quen ngủ khá sớm, đặc biệt là gần đây dang trong quá trình trị liệu hồi phục , nhưng người đó một hai nói rằng tôi hát đến mười hai giờ, ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến giấc ngủ của người đó ."Phương Viên Viên nói xong, càng thêm căng thẳng. Ban đầu cô còn tưởng là hàng xóm đến gây sự, bởi vì trước kia khi cô mới luyện cũng có chuyện hàng xóm đến than phiền ."Chẳng lẽ …" Phương Viên Viên ấp úng.[Phá án ! Chắc là bị một diễn viên hí kịch đã qua đời nhập vào . Mỗi đêm khi cô ấy đi ngủ đều sẽ hát, nên khi cô ấy tỉnh lại mới bị đau họng, mà cô ấy lại không biết nguyên nhân vì sao .][Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng nghĩ là như vậy][Đáng sợ quá, nếu tôi là hàng xóm của cô ấy, chắc sẽ bị dọa chết] Làn đạn liên tục đưa ra suy đoán.Kỷ Dao Quang lại tiếp tục hỏi: "Mấy ngày trước khi cô bị đau họng, có phải cô đã mua một thứ gì đó ?""Mua thứ gì?"Phương Viên Viên cẩn thận suy nghĩ, sau đó đột nhiên đứng bật dậy, "Tôi mua một bộ quần áo!"Cô đi sang một bên, lục tìm một hồi, không lâu sau, cầm một bộ quần áo hơi cũ quay lại trước ống kính."Tháng sau tôi có một vở diễn, vở này diễn tả một câu chuyện có niên đại khá lâu về trước , kiểu dáng quần áo hiên nay đã có nhiều thay đổi, tôi muốn vai diễn của mình càng sát bản gốc , nên đã tìm kiếm và mua một bộ quần áo của niên đại đó trên mạng."Phương Viên Viên nói.[Đồ cũ , cả đời này tôi cũng sẽ không lại mua, trước kia tôi mua một bộ có kiểu dáng Âu Mỹ, kết quả mọi người đoán xem thế nào . Trên đó vậy mà còn dính máu!!!][Chuyện này tôi biết, rất nhiều đồ cũ được gom lại bán là quần áo đã qua sử dụng của người chết, đồ vật từ trên người người c.h.ế.t lấy xuống , thường có chút không sạch sẽ bám vào .][Trên lầu không hiểu thì đừng nói bừa, đây là chuyện từ khi nào rồi . Bây giờ căn bản là không còn lưu hành loại đó nữa .] 

Phương Viên Viên thót tim, "Đại sư, có phải tôi thật sự bị nhập không?"

"Ngoài những điều này ra, còn gì khác nữa không?" Kỷ Dao Quang cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ấy mà tiếp tục hỏi.

Phương Viên Viên suy nghĩ một chút, rồi nói: "Có, có một chuyện khá lạ . Bình thường khi tập luyện tôi cũng sẽ đến phòng tập , dù ở nhà có luyện một chút cũng không dám hát to , tránh làm phiền mọi người . Nhưng hôm qua , có một người hàng xóm đến tìm tôi, bảo tôi ban đêm hát nhỏ tiếng một chút, nhưng gần đây tôi gặp vấn đề về họng đều không hề luyện tập ."

"Hơn nữa để bảo vệ họng, tôi có thói quen ngủ khá sớm, đặc biệt là gần đây dang trong quá trình trị liệu hồi phục , nhưng người đó một hai nói rằng tôi hát đến mười hai giờ, ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến giấc ngủ của người đó ."

Phương Viên Viên nói xong, càng thêm căng thẳng.

 

Ban đầu cô còn tưởng là hàng xóm đến gây sự, bởi vì trước kia khi cô mới luyện cũng có chuyện hàng xóm đến than phiền .

"Chẳng lẽ …" Phương Viên Viên ấp úng.

[Phá án ! Chắc là bị một diễn viên hí kịch đã qua đời nhập vào . Mỗi đêm khi cô ấy đi ngủ đều sẽ hát, nên khi cô ấy tỉnh lại mới bị đau họng, mà cô ấy lại không biết nguyên nhân vì sao .]

[Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng nghĩ là như vậy]

[Đáng sợ quá, nếu tôi là hàng xóm của cô ấy, chắc sẽ bị dọa chết]

 

Làn đạn liên tục đưa ra suy đoán.

Kỷ Dao Quang lại tiếp tục hỏi: "Mấy ngày trước khi cô bị đau họng, có phải cô đã mua một thứ gì đó ?"

"Mua thứ gì?"

Phương Viên Viên cẩn thận suy nghĩ, sau đó đột nhiên đứng bật dậy, "Tôi mua một bộ quần áo!"

Cô đi sang một bên, lục tìm một hồi, không lâu sau, cầm một bộ quần áo hơi cũ quay lại trước ống kính.

"Tháng sau tôi có một vở diễn, vở này diễn tả một câu chuyện có niên đại khá lâu về trước , kiểu dáng quần áo hiên nay đã có nhiều thay đổi, tôi muốn vai diễn của mình càng sát bản gốc , nên đã tìm kiếm và mua một bộ quần áo của niên đại đó trên mạng."

Phương Viên Viên nói.

[Đồ cũ , cả đời này tôi cũng sẽ không lại mua, trước kia tôi mua một bộ có kiểu dáng Âu Mỹ, kết quả mọi người đoán xem thế nào . Trên đó vậy mà còn dính máu!!!]

[Chuyện này tôi biết, rất nhiều đồ cũ được gom lại bán là quần áo đã qua sử dụng của người chết, đồ vật từ trên người người c.h.ế.t lấy xuống , thường có chút không sạch sẽ bám vào .]

[Trên lầu không hiểu thì đừng nói bừa, đây là chuyện từ khi nào rồi . Bây giờ căn bản là không còn lưu hành loại đó nữa .]

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Phương Viên Viên thót tim, "Đại sư, có phải tôi thật sự bị nhập không?""Ngoài những điều này ra, còn gì khác nữa không?" Kỷ Dao Quang cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ấy mà tiếp tục hỏi.Phương Viên Viên suy nghĩ một chút, rồi nói: "Có, có một chuyện khá lạ . Bình thường khi tập luyện tôi cũng sẽ đến phòng tập , dù ở nhà có luyện một chút cũng không dám hát to , tránh làm phiền mọi người . Nhưng hôm qua , có một người hàng xóm đến tìm tôi, bảo tôi ban đêm hát nhỏ tiếng một chút, nhưng gần đây tôi gặp vấn đề về họng đều không hề luyện tập .""Hơn nữa để bảo vệ họng, tôi có thói quen ngủ khá sớm, đặc biệt là gần đây dang trong quá trình trị liệu hồi phục , nhưng người đó một hai nói rằng tôi hát đến mười hai giờ, ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến giấc ngủ của người đó ."Phương Viên Viên nói xong, càng thêm căng thẳng. Ban đầu cô còn tưởng là hàng xóm đến gây sự, bởi vì trước kia khi cô mới luyện cũng có chuyện hàng xóm đến than phiền ."Chẳng lẽ …" Phương Viên Viên ấp úng.[Phá án ! Chắc là bị một diễn viên hí kịch đã qua đời nhập vào . Mỗi đêm khi cô ấy đi ngủ đều sẽ hát, nên khi cô ấy tỉnh lại mới bị đau họng, mà cô ấy lại không biết nguyên nhân vì sao .][Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng nghĩ là như vậy][Đáng sợ quá, nếu tôi là hàng xóm của cô ấy, chắc sẽ bị dọa chết] Làn đạn liên tục đưa ra suy đoán.Kỷ Dao Quang lại tiếp tục hỏi: "Mấy ngày trước khi cô bị đau họng, có phải cô đã mua một thứ gì đó ?""Mua thứ gì?"Phương Viên Viên cẩn thận suy nghĩ, sau đó đột nhiên đứng bật dậy, "Tôi mua một bộ quần áo!"Cô đi sang một bên, lục tìm một hồi, không lâu sau, cầm một bộ quần áo hơi cũ quay lại trước ống kính."Tháng sau tôi có một vở diễn, vở này diễn tả một câu chuyện có niên đại khá lâu về trước , kiểu dáng quần áo hiên nay đã có nhiều thay đổi, tôi muốn vai diễn của mình càng sát bản gốc , nên đã tìm kiếm và mua một bộ quần áo của niên đại đó trên mạng."Phương Viên Viên nói.[Đồ cũ , cả đời này tôi cũng sẽ không lại mua, trước kia tôi mua một bộ có kiểu dáng Âu Mỹ, kết quả mọi người đoán xem thế nào . Trên đó vậy mà còn dính máu!!!][Chuyện này tôi biết, rất nhiều đồ cũ được gom lại bán là quần áo đã qua sử dụng của người chết, đồ vật từ trên người người c.h.ế.t lấy xuống , thường có chút không sạch sẽ bám vào .][Trên lầu không hiểu thì đừng nói bừa, đây là chuyện từ khi nào rồi . Bây giờ căn bản là không còn lưu hành loại đó nữa .] 

Chương 166: Chương 166