Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 173: Chương 173
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Theo tôi, chắc chắn có liên quan đến người bố][Ui , không phải đang nói về chú chó kia sao ? Sao lại cãi nhau rồi…]Internet quả là một nơi kỳ diệu.Mạnh Hồng Đan mắt đỏ hoe, "Kỷ đại sư, cô có thể giúp tôi không, tôi muốn nhận nuôi nó."Chuyện này đương nhiên là có thể.Kỷ Dao Quang nhìn cô gái bên cạnh chú chó."Cô nói chuyện với chú chó, cô dẫn nó đi tìm chủ nhân, sau đó tôi sẽ tìm chủ nhân của nó trở về , nói chuyện với nó, để cho nó không ngồi chờ nữa mà cùng về nhà với cô ."Kỷ Dao Quang nói. Mạnh Hồng Đan nghe vậy, ngồi xổm xuống nói chuyện với chú chó.Trong lòng cô thấp thỏm, không biết cách này có hiệu quả không.Nhưng điều kỳ diệu là, chú chó dường như thật sự có thể hiểu được lời cô nói.Biết rằng đi theo cô có thể gặp được chủ nhân, lần này, chú chó không cần Mạnh Hồng Đan ôm lên , liền vẫy đuôi đi theo cô.Một đường về thẳng đến nhà Mạnh Hồng Đan.Kỷ Dao Quang niệm chú, ngay sau đó, một cô gái từ trong không khí xuất hiện trong phòng. Tuy đã chuẩn bị sẵn sàng, Mạnh Hồng Đan vẫn bị dọa giật mình.Cô gái hơi ngại ngùng nói: "Chị gái, em làm chị sợ rồi.""A ! Không ! Không sao không sao."Mạnh Hồng Đan xua tay.Chú chó nhìn thấy cô gái xuất hiện, đầu tiên là dè dặt tiến lên ngửi ngửi, sau đó xác định là chủ nhân của mình, liền bắt đầu sủa gâu gâu đầy hưng phấn ."Quả bóng nhỏ , ô ô ô , quả bóng nhỏ."Cô gái ôm chầm lấy chú chó, "Chị xin lỗi em , quả bóng nhỏ, chị đã bỏ lại em một mình.""Gâu gâu gâu." Chú chó tiếp tục sủa, như đang an ủi cô gái .Chỉ cần chủ nhân quay lại là được rồi.Hoàn cảnh gia đình cô như vậy , cũng không có bạn bè , thời gian lâu dài trôi qua đều là quả bóng nhỏ bầu bạn với cô. Sống nương tựa vào nhau lâu như vậy , dường như cô cũng có thể hiểu được điều chú chó muốn nói, cô gái che miệng, khóc càng to hơn.Vì cô biết, lần này cô quay lại, mang đến cho nó, là một lời tạm biệt càng dài lâu hơn."Quả bóng nhỏ."Cô gái sợ thời gian sắp hết , cố hết sức bình tĩnh lại , xoa đầu chú chó, dặn dò, "Chị sắp phải đi đến một nơi rất xa, sau này không thể quay trở về đây nữa . Quả bóng nhỏ đừng đợi chị nữa nhé . Sau này em đi theo chị gái này sinh hoạt nhé . Chị ấy sẽ đối xử với em tốt hơn chị , em phải ngoan ngoãn, nghe lời , có biết không ?"Cô gái vừa nấc vừa xoa đầu chú chó.
[Theo tôi, chắc chắn có liên quan đến người bố]
[Ui , không phải đang nói về chú chó kia sao ? Sao lại cãi nhau rồi…]
Internet quả là một nơi kỳ diệu.
Mạnh Hồng Đan mắt đỏ hoe, "Kỷ đại sư, cô có thể giúp tôi không, tôi muốn nhận nuôi nó."
Chuyện này đương nhiên là có thể.
Kỷ Dao Quang nhìn cô gái bên cạnh chú chó.
"Cô nói chuyện với chú chó, cô dẫn nó đi tìm chủ nhân, sau đó tôi sẽ tìm chủ nhân của nó trở về , nói chuyện với nó, để cho nó không ngồi chờ nữa mà cùng về nhà với cô ."
Kỷ Dao Quang nói.
Mạnh Hồng Đan nghe vậy, ngồi xổm xuống nói chuyện với chú chó.
Trong lòng cô thấp thỏm, không biết cách này có hiệu quả không.
Nhưng điều kỳ diệu là, chú chó dường như thật sự có thể hiểu được lời cô nói.
Biết rằng đi theo cô có thể gặp được chủ nhân, lần này, chú chó không cần Mạnh Hồng Đan ôm lên , liền vẫy đuôi đi theo cô.
Một đường về thẳng đến nhà Mạnh Hồng Đan.
Kỷ Dao Quang niệm chú, ngay sau đó, một cô gái từ trong không khí xuất hiện trong phòng.
Tuy đã chuẩn bị sẵn sàng, Mạnh Hồng Đan vẫn bị dọa giật mình.
Cô gái hơi ngại ngùng nói: "Chị gái, em làm chị sợ rồi."
"A ! Không ! Không sao không sao."
Mạnh Hồng Đan xua tay.
Chú chó nhìn thấy cô gái xuất hiện, đầu tiên là dè dặt tiến lên ngửi ngửi, sau đó xác định là chủ nhân của mình, liền bắt đầu sủa gâu gâu đầy hưng phấn .
"Quả bóng nhỏ , ô ô ô , quả bóng nhỏ."
Cô gái ôm chầm lấy chú chó, "Chị xin lỗi em , quả bóng nhỏ, chị đã bỏ lại em một mình."
"Gâu gâu gâu." Chú chó tiếp tục sủa, như đang an ủi cô gái .
Chỉ cần chủ nhân quay lại là được rồi.
Hoàn cảnh gia đình cô như vậy , cũng không có bạn bè , thời gian lâu dài trôi qua đều là quả bóng nhỏ bầu bạn với cô. Sống nương tựa vào nhau lâu như vậy , dường như cô cũng có thể hiểu được điều chú chó muốn nói, cô gái che miệng, khóc càng to hơn.
Vì cô biết, lần này cô quay lại, mang đến cho nó, là một lời tạm biệt càng dài lâu hơn.
"Quả bóng nhỏ."
Cô gái sợ thời gian sắp hết , cố hết sức bình tĩnh lại , xoa đầu chú chó, dặn dò, "Chị sắp phải đi đến một nơi rất xa, sau này không thể quay trở về đây nữa . Quả bóng nhỏ đừng đợi chị nữa nhé . Sau này em đi theo chị gái này sinh hoạt nhé . Chị ấy sẽ đối xử với em tốt hơn chị , em phải ngoan ngoãn, nghe lời , có biết không ?"
Cô gái vừa nấc vừa xoa đầu chú chó.
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Theo tôi, chắc chắn có liên quan đến người bố][Ui , không phải đang nói về chú chó kia sao ? Sao lại cãi nhau rồi…]Internet quả là một nơi kỳ diệu.Mạnh Hồng Đan mắt đỏ hoe, "Kỷ đại sư, cô có thể giúp tôi không, tôi muốn nhận nuôi nó."Chuyện này đương nhiên là có thể.Kỷ Dao Quang nhìn cô gái bên cạnh chú chó."Cô nói chuyện với chú chó, cô dẫn nó đi tìm chủ nhân, sau đó tôi sẽ tìm chủ nhân của nó trở về , nói chuyện với nó, để cho nó không ngồi chờ nữa mà cùng về nhà với cô ."Kỷ Dao Quang nói. Mạnh Hồng Đan nghe vậy, ngồi xổm xuống nói chuyện với chú chó.Trong lòng cô thấp thỏm, không biết cách này có hiệu quả không.Nhưng điều kỳ diệu là, chú chó dường như thật sự có thể hiểu được lời cô nói.Biết rằng đi theo cô có thể gặp được chủ nhân, lần này, chú chó không cần Mạnh Hồng Đan ôm lên , liền vẫy đuôi đi theo cô.Một đường về thẳng đến nhà Mạnh Hồng Đan.Kỷ Dao Quang niệm chú, ngay sau đó, một cô gái từ trong không khí xuất hiện trong phòng. Tuy đã chuẩn bị sẵn sàng, Mạnh Hồng Đan vẫn bị dọa giật mình.Cô gái hơi ngại ngùng nói: "Chị gái, em làm chị sợ rồi.""A ! Không ! Không sao không sao."Mạnh Hồng Đan xua tay.Chú chó nhìn thấy cô gái xuất hiện, đầu tiên là dè dặt tiến lên ngửi ngửi, sau đó xác định là chủ nhân của mình, liền bắt đầu sủa gâu gâu đầy hưng phấn ."Quả bóng nhỏ , ô ô ô , quả bóng nhỏ."Cô gái ôm chầm lấy chú chó, "Chị xin lỗi em , quả bóng nhỏ, chị đã bỏ lại em một mình.""Gâu gâu gâu." Chú chó tiếp tục sủa, như đang an ủi cô gái .Chỉ cần chủ nhân quay lại là được rồi.Hoàn cảnh gia đình cô như vậy , cũng không có bạn bè , thời gian lâu dài trôi qua đều là quả bóng nhỏ bầu bạn với cô. Sống nương tựa vào nhau lâu như vậy , dường như cô cũng có thể hiểu được điều chú chó muốn nói, cô gái che miệng, khóc càng to hơn.Vì cô biết, lần này cô quay lại, mang đến cho nó, là một lời tạm biệt càng dài lâu hơn."Quả bóng nhỏ."Cô gái sợ thời gian sắp hết , cố hết sức bình tĩnh lại , xoa đầu chú chó, dặn dò, "Chị sắp phải đi đến một nơi rất xa, sau này không thể quay trở về đây nữa . Quả bóng nhỏ đừng đợi chị nữa nhé . Sau này em đi theo chị gái này sinh hoạt nhé . Chị ấy sẽ đối xử với em tốt hơn chị , em phải ngoan ngoãn, nghe lời , có biết không ?"Cô gái vừa nấc vừa xoa đầu chú chó.