Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 238: Chương 238

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… "Không có việc gì xảy ra ? Vậy ...?"Triệu Mai Hương không thể tin được, "Vậy tại sao nó không về nhà? Nó nhớ thông tin của gia đình mà, nó không về, tôi lo muốn ch.ết."Kỷ Dao Quang bấm đốt ngón tay tính toán, sau đó đọc một địa chỉ, "Bây giờ nó đang ở nơi này, cô đến đó xem sẽ biết.""Được được được."Triệu Mai Hương có được địa chỉ, lập tức cầm quần áo, sau đó lái xe máy điện đi.[Tại sao mỗi lần trẻ em mất tích, khi đi tìm lại không nói với cảnh sát? Nếu gặp nguy hiểm thì sao?][Tôi cũng thấy vậy, cho nên tôi đã báo cảnh sát giúp cô ấy, tôi đang ở gần cô ấy.][Lầu trên +1 thẻ bài người tốt !]Thấy mọi người trong làn đạn trò chuyện, Kỷ Dao Quang dở khóc dở cười , lên tiếng chấn an trước khi trí tưởng tượng của người xem bay xa , "Yên tâm đi, lần này sẽ không có nguy hiểm."[Là fan lâu năm của đại sư, không biết tại sao, tôi cảm thấy câu này kỳ kỳ.][Lầu trên +1.]Địa chỉ Kỷ Dao Quang nói, cách nhà Triệu Mai Hương không xa, lái xe máy điện, mười lăm phút là đến nơi.Triệu Mai Hương nhìn xung quanh, cuối cùng không chắc chắn hướng ống kính về phía bãi rác cách đó không xa, "Đại sư, cô chắc chứ? Ở đây không có nhà cửa gì cả, chỉ có bãi rác đó thôi.""Con trai cô đang ở bên trong." Kỷ Dao Quang nói.Triệu Mai Hương vừa nghe, tim lập tức thắt lại. Trong đầu hiện lên cảnh tượng con trai mình đang nhặt rác, ăn rác.Triệu Mai Hương xuống xe máy điện, chạy về phía bãi rác.Chưa vào trong, đã nghe thấy giọng con trai mình."Anh ơi, cái này có thể ăn được không?"Triệu Mai Hương xông vào, chỉ thấy quần áo con trai mình bẩn thỉu, trên tay cầm nửa cây xúc xích, đang nói chuyện với thiếu niên tóc vàng đứng bên cạnh.Thấy cảnh này, Triệu Mai Hương lập tức nổi giận."Cặn bã xã hội, mày dám bắt cóc con trai tao! Tao liều mạng với mày!"Triệu Mai Hương xông lên, trực tiếp đẩy thiếu niên tóc vàng ngã xuống đất. Vương Thần Thần bên cạnh lập tức sững sờ.Thiếu niên tóc vàng cũng sững sờ, không ngờ lại có người xông ra, sau đó, trên mặt cậu ta liền ăn hai cái tát."Ai cho mày bắt cóc con trai tao! Mày nhuộm tóc vàng, bản thân không phải thứ tốt đẹp gì, còn muốn làm hư con trai tao, hôm nay tao phải thay bố mẹ mày dạy dỗ mày!"Triệu Mai Hương vừa nói vừa ra tay.May mà thiếu niên tóc vàng nhanh nhẹn , sau khi phản ứng kịp thì lập tức đỡ được, cậu ta cũng hiểu ra, Triệu Mai Hương là mẹ của Vương Thần Thần, liền hét lên: "Tôi không có, tôi không có." 

"Không có việc gì xảy ra ? Vậy ...?"

Triệu Mai Hương không thể tin được, "Vậy tại sao nó không về nhà? Nó nhớ thông tin của gia đình mà, nó không về, tôi lo muốn ch.ết."

Kỷ Dao Quang bấm đốt ngón tay tính toán, sau đó đọc một địa chỉ, "Bây giờ nó đang ở nơi này, cô đến đó xem sẽ biết."

"Được được được."

Triệu Mai Hương có được địa chỉ, lập tức cầm quần áo, sau đó lái xe máy điện đi.

[Tại sao mỗi lần trẻ em mất tích, khi đi tìm lại không nói với cảnh sát? Nếu gặp nguy hiểm thì sao?]

[Tôi cũng thấy vậy, cho nên tôi đã báo cảnh sát giúp cô ấy, tôi đang ở gần cô ấy.]

[Lầu trên +1 thẻ bài người tốt !]

Thấy mọi người trong làn đạn trò chuyện, Kỷ Dao Quang dở khóc dở cười , lên tiếng chấn an trước khi trí tưởng tượng của người xem bay xa , "Yên tâm đi, lần này sẽ không có nguy hiểm."

[Là fan lâu năm của đại sư, không biết tại sao, tôi cảm thấy câu này kỳ kỳ.]

[Lầu trên +1.]

Địa chỉ Kỷ Dao Quang nói, cách nhà Triệu Mai Hương không xa, lái xe máy điện, mười lăm phút là đến nơi.

Triệu Mai Hương nhìn xung quanh, cuối cùng không chắc chắn hướng ống kính về phía bãi rác cách đó không xa, "Đại sư, cô chắc chứ? Ở đây không có nhà cửa gì cả, chỉ có bãi rác đó thôi."

"Con trai cô đang ở bên trong."

 

Kỷ Dao Quang nói.

Triệu Mai Hương vừa nghe, tim lập tức thắt lại. Trong đầu hiện lên cảnh tượng con trai mình đang nhặt rác, ăn rác.

Triệu Mai Hương xuống xe máy điện, chạy về phía bãi rác.

Chưa vào trong, đã nghe thấy giọng con trai mình.

"Anh ơi, cái này có thể ăn được không?"

Triệu Mai Hương xông vào, chỉ thấy quần áo con trai mình bẩn thỉu, trên tay cầm nửa cây xúc xích, đang nói chuyện với thiếu niên tóc vàng đứng bên cạnh.

Thấy cảnh này, Triệu Mai Hương lập tức nổi giận.

"Cặn bã xã hội, mày dám bắt cóc con trai tao! Tao liều mạng với mày!"

Triệu Mai Hương xông lên, trực tiếp đẩy thiếu niên tóc vàng ngã xuống đất.

 

Vương Thần Thần bên cạnh lập tức sững sờ.

Thiếu niên tóc vàng cũng sững sờ, không ngờ lại có người xông ra, sau đó, trên mặt cậu ta liền ăn hai cái tát.

"Ai cho mày bắt cóc con trai tao! Mày nhuộm tóc vàng, bản thân không phải thứ tốt đẹp gì, còn muốn làm hư con trai tao, hôm nay tao phải thay bố mẹ mày dạy dỗ mày!"

Triệu Mai Hương vừa nói vừa ra tay.

May mà thiếu niên tóc vàng nhanh nhẹn , sau khi phản ứng kịp thì lập tức đỡ được, cậu ta cũng hiểu ra, Triệu Mai Hương là mẹ của Vương Thần Thần, liền hét lên: "Tôi không có, tôi không có."

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… "Không có việc gì xảy ra ? Vậy ...?"Triệu Mai Hương không thể tin được, "Vậy tại sao nó không về nhà? Nó nhớ thông tin của gia đình mà, nó không về, tôi lo muốn ch.ết."Kỷ Dao Quang bấm đốt ngón tay tính toán, sau đó đọc một địa chỉ, "Bây giờ nó đang ở nơi này, cô đến đó xem sẽ biết.""Được được được."Triệu Mai Hương có được địa chỉ, lập tức cầm quần áo, sau đó lái xe máy điện đi.[Tại sao mỗi lần trẻ em mất tích, khi đi tìm lại không nói với cảnh sát? Nếu gặp nguy hiểm thì sao?][Tôi cũng thấy vậy, cho nên tôi đã báo cảnh sát giúp cô ấy, tôi đang ở gần cô ấy.][Lầu trên +1 thẻ bài người tốt !]Thấy mọi người trong làn đạn trò chuyện, Kỷ Dao Quang dở khóc dở cười , lên tiếng chấn an trước khi trí tưởng tượng của người xem bay xa , "Yên tâm đi, lần này sẽ không có nguy hiểm."[Là fan lâu năm của đại sư, không biết tại sao, tôi cảm thấy câu này kỳ kỳ.][Lầu trên +1.]Địa chỉ Kỷ Dao Quang nói, cách nhà Triệu Mai Hương không xa, lái xe máy điện, mười lăm phút là đến nơi.Triệu Mai Hương nhìn xung quanh, cuối cùng không chắc chắn hướng ống kính về phía bãi rác cách đó không xa, "Đại sư, cô chắc chứ? Ở đây không có nhà cửa gì cả, chỉ có bãi rác đó thôi.""Con trai cô đang ở bên trong." Kỷ Dao Quang nói.Triệu Mai Hương vừa nghe, tim lập tức thắt lại. Trong đầu hiện lên cảnh tượng con trai mình đang nhặt rác, ăn rác.Triệu Mai Hương xuống xe máy điện, chạy về phía bãi rác.Chưa vào trong, đã nghe thấy giọng con trai mình."Anh ơi, cái này có thể ăn được không?"Triệu Mai Hương xông vào, chỉ thấy quần áo con trai mình bẩn thỉu, trên tay cầm nửa cây xúc xích, đang nói chuyện với thiếu niên tóc vàng đứng bên cạnh.Thấy cảnh này, Triệu Mai Hương lập tức nổi giận."Cặn bã xã hội, mày dám bắt cóc con trai tao! Tao liều mạng với mày!"Triệu Mai Hương xông lên, trực tiếp đẩy thiếu niên tóc vàng ngã xuống đất. Vương Thần Thần bên cạnh lập tức sững sờ.Thiếu niên tóc vàng cũng sững sờ, không ngờ lại có người xông ra, sau đó, trên mặt cậu ta liền ăn hai cái tát."Ai cho mày bắt cóc con trai tao! Mày nhuộm tóc vàng, bản thân không phải thứ tốt đẹp gì, còn muốn làm hư con trai tao, hôm nay tao phải thay bố mẹ mày dạy dỗ mày!"Triệu Mai Hương vừa nói vừa ra tay.May mà thiếu niên tóc vàng nhanh nhẹn , sau khi phản ứng kịp thì lập tức đỡ được, cậu ta cũng hiểu ra, Triệu Mai Hương là mẹ của Vương Thần Thần, liền hét lên: "Tôi không có, tôi không có." 

Chương 238: Chương 238