Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 272: Chương 272

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Kỷ Dao Quang nhìn anh ta, thấy lần này anh ta thật sự không nói dối, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý.Thu dọn đồ đạc xong, Kỷ Dao Quang cùng Tư Lâm xuống núi.Trên xe, Tư Lâm thỉnh thoảng trò chuyện, "Trong đạo quan của cô, có khá nhiều thứ nhỉ."Kỷ Dao Quang biết anh ta đang nói đến những hồn ma đó, "Cũng tạm, tháng sau tôi sẽ đưa họ đi đầu thai, mỗi lần gặp một người lại đưa một người thì quá phiền phức, nên tôi tích lũy lại một nhóm đưa đi cho tiện.""!!!"Tư Lâm phanh gấp, ánh mắt không thể tin tưởng quay ra nhìn Kỷ Dao Quang , hỏi: "Cô có thể đưa hồn phách đi đầu thai?"" A ?Anh không thể ?"Kỷ Dao Quang cũng nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên .NgaTư Lâm thần sắc có chút xấu hổ , nhưng ngay sau đó lại được thay bằng vè trấn định tự nhiên , làm ra vẻ như thật nói : "Đương nhiên là tôi có thể rồi.""Ồ."Kỷ Dao Quang có lệ đáp , rồi nghiêng đầu tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.Đi thẳng một mạch, đến nhà ga, khu vực này người đến người đi, phần lớn đều là những người lớn tuổi , không thấy mấy người trẻ ."Bây giờ người trẻ đều thích sử dụng những phương tiện di chuyển không tốn nhiều thời gian , không gian sử dụng sạch sẽ, trừ khi gặp trường hợp bất đắc dĩ như không mua được vé, linh tinh , nếu không rất ít người đến đây đi tàu."Tư Lâm thấy ánh mắt của Kỷ Dao Quang, giải thích.Kỷ Dao Quang lại nhìn về phía hai người không xa, một người nằm trên mặt đất, bên dưới là một tấm ván, trên người đắp chăn, được đắp kín mít.Bên cạnh ông ta, là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt trầm lặng lau mặt cho người nằm. Kỷ Dao Quang có thể nhìn thấy hơi thở tử vong quanh quẩn trên người người nằm.Tư Lâm cũng nhìn theo ánh mắt đó, thở dài, "Nhà ga chính là như vậy, có thể nhìn thấy những người từ những địa phương rất xa xôi đến tìm thầy trị bệnh .""Có thể nhìn thấy sinh ly tử biệt, haiz ... Cô đi đâu vậy?"Tư Lâm còn chưa nói xong, liền thấy Kỷ Dao Quang đi tới."Xin chào. Chú à , chú có cần giúp gì không?"Kỷ Dao Quang nhìn người đàn ông trung niên nói.Người đàn ông trung niên dừng tay, theo bản năng đắp chăn lên người đang nằm.Ông ta hoảng hốt nói: "Không cần không cần, cảm ơn cô."Lời nói của ông ta mang theo giọng địa phương rất nặng, hơi giống người miền Nam."Ông ấy là bố của ông đúng không."Kỷ Dao Quang nhìn người nằm.Người đàn ông trung niên gật đầu, "Ừ.""Ông muốn đưa ông ấy về nhà?"Kỷ Dao Quang lại hỏi.Trên khuôn mặt thô ráp của người đàn ông trung niên thoáng qua vẻ không tự nhiên, cuối cùng có lẽ bởi vì nói dối quá khó khăn nên vẫn chọn nói thật."Cô gái, cô đừng sợ, tôi nói cho cô biết, bố tôi đã mất, vốn dĩ lần này tôi đến đây là để đưa ông ấy đi khám bệnh." 

Kỷ Dao Quang nhìn anh ta, thấy lần này anh ta thật sự không nói dối, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý.

Thu dọn đồ đạc xong, Kỷ Dao Quang cùng Tư Lâm xuống núi.

Trên xe, Tư Lâm thỉnh thoảng trò chuyện, "Trong đạo quan của cô, có khá nhiều thứ nhỉ."

Kỷ Dao Quang biết anh ta đang nói đến những hồn ma đó, "Cũng tạm, tháng sau tôi sẽ đưa họ đi đầu thai, mỗi lần gặp một người lại đưa một người thì quá phiền phức, nên tôi tích lũy lại một nhóm đưa đi cho tiện."

"!!!"

Tư Lâm phanh gấp, ánh mắt không thể tin tưởng quay ra nhìn Kỷ Dao Quang , hỏi: "Cô có thể đưa hồn phách đi đầu thai?"

" A ?Anh không thể ?"

Kỷ Dao Quang cũng nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên .

Nga

Tư Lâm thần sắc có chút xấu hổ , nhưng ngay sau đó lại được thay bằng vè trấn định tự nhiên , làm ra vẻ như thật nói : "Đương nhiên là tôi có thể rồi."

"Ồ."

Kỷ Dao Quang có lệ đáp , rồi nghiêng đầu tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Đi thẳng một mạch, đến nhà ga, khu vực này người đến người đi, phần lớn đều là những người lớn tuổi , không thấy mấy người trẻ .

"Bây giờ người trẻ đều thích sử dụng những phương tiện di chuyển không tốn nhiều thời gian , không gian sử dụng sạch sẽ, trừ khi gặp trường hợp bất đắc dĩ như không mua được vé, linh tinh , nếu không rất ít người đến đây đi tàu."

Tư Lâm thấy ánh mắt của Kỷ Dao Quang, giải thích.

Kỷ Dao Quang lại nhìn về phía hai người không xa, một người nằm trên mặt đất, bên dưới là một tấm ván, trên người đắp chăn, được đắp kín mít.

Bên cạnh ông ta, là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt trầm lặng lau mặt cho người nằm.

 

Kỷ Dao Quang có thể nhìn thấy hơi thở tử vong quanh quẩn trên người người nằm.

Tư Lâm cũng nhìn theo ánh mắt đó, thở dài, "Nhà ga chính là như vậy, có thể nhìn thấy những người từ những địa phương rất xa xôi đến tìm thầy trị bệnh ."

"Có thể nhìn thấy sinh ly tử biệt, haiz ... Cô đi đâu vậy?"

Tư Lâm còn chưa nói xong, liền thấy Kỷ Dao Quang đi tới.

"Xin chào. Chú à , chú có cần giúp gì không?"

Kỷ Dao Quang nhìn người đàn ông trung niên nói.

Người đàn ông trung niên dừng tay, theo bản năng đắp chăn lên người đang nằm.

Ông ta hoảng hốt nói: "Không cần không cần, cảm ơn cô."

Lời nói của ông ta mang theo giọng địa phương rất nặng, hơi giống người miền Nam.

"Ông ấy là bố của ông đúng không."

Kỷ Dao Quang nhìn người nằm.

Người đàn ông trung niên gật đầu, "Ừ."

"Ông muốn đưa ông ấy về nhà?"

Kỷ Dao Quang lại hỏi.

Trên khuôn mặt thô ráp của người đàn ông trung niên thoáng qua vẻ không tự nhiên, cuối cùng có lẽ bởi vì nói dối quá khó khăn nên vẫn chọn nói thật.

"Cô gái, cô đừng sợ, tôi nói cho cô biết, bố tôi đã mất, vốn dĩ lần này tôi đến đây là để đưa ông ấy đi khám bệnh."

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Kỷ Dao Quang nhìn anh ta, thấy lần này anh ta thật sự không nói dối, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý.Thu dọn đồ đạc xong, Kỷ Dao Quang cùng Tư Lâm xuống núi.Trên xe, Tư Lâm thỉnh thoảng trò chuyện, "Trong đạo quan của cô, có khá nhiều thứ nhỉ."Kỷ Dao Quang biết anh ta đang nói đến những hồn ma đó, "Cũng tạm, tháng sau tôi sẽ đưa họ đi đầu thai, mỗi lần gặp một người lại đưa một người thì quá phiền phức, nên tôi tích lũy lại một nhóm đưa đi cho tiện.""!!!"Tư Lâm phanh gấp, ánh mắt không thể tin tưởng quay ra nhìn Kỷ Dao Quang , hỏi: "Cô có thể đưa hồn phách đi đầu thai?"" A ?Anh không thể ?"Kỷ Dao Quang cũng nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên .NgaTư Lâm thần sắc có chút xấu hổ , nhưng ngay sau đó lại được thay bằng vè trấn định tự nhiên , làm ra vẻ như thật nói : "Đương nhiên là tôi có thể rồi.""Ồ."Kỷ Dao Quang có lệ đáp , rồi nghiêng đầu tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.Đi thẳng một mạch, đến nhà ga, khu vực này người đến người đi, phần lớn đều là những người lớn tuổi , không thấy mấy người trẻ ."Bây giờ người trẻ đều thích sử dụng những phương tiện di chuyển không tốn nhiều thời gian , không gian sử dụng sạch sẽ, trừ khi gặp trường hợp bất đắc dĩ như không mua được vé, linh tinh , nếu không rất ít người đến đây đi tàu."Tư Lâm thấy ánh mắt của Kỷ Dao Quang, giải thích.Kỷ Dao Quang lại nhìn về phía hai người không xa, một người nằm trên mặt đất, bên dưới là một tấm ván, trên người đắp chăn, được đắp kín mít.Bên cạnh ông ta, là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt trầm lặng lau mặt cho người nằm. Kỷ Dao Quang có thể nhìn thấy hơi thở tử vong quanh quẩn trên người người nằm.Tư Lâm cũng nhìn theo ánh mắt đó, thở dài, "Nhà ga chính là như vậy, có thể nhìn thấy những người từ những địa phương rất xa xôi đến tìm thầy trị bệnh .""Có thể nhìn thấy sinh ly tử biệt, haiz ... Cô đi đâu vậy?"Tư Lâm còn chưa nói xong, liền thấy Kỷ Dao Quang đi tới."Xin chào. Chú à , chú có cần giúp gì không?"Kỷ Dao Quang nhìn người đàn ông trung niên nói.Người đàn ông trung niên dừng tay, theo bản năng đắp chăn lên người đang nằm.Ông ta hoảng hốt nói: "Không cần không cần, cảm ơn cô."Lời nói của ông ta mang theo giọng địa phương rất nặng, hơi giống người miền Nam."Ông ấy là bố của ông đúng không."Kỷ Dao Quang nhìn người nằm.Người đàn ông trung niên gật đầu, "Ừ.""Ông muốn đưa ông ấy về nhà?"Kỷ Dao Quang lại hỏi.Trên khuôn mặt thô ráp của người đàn ông trung niên thoáng qua vẻ không tự nhiên, cuối cùng có lẽ bởi vì nói dối quá khó khăn nên vẫn chọn nói thật."Cô gái, cô đừng sợ, tôi nói cho cô biết, bố tôi đã mất, vốn dĩ lần này tôi đến đây là để đưa ông ấy đi khám bệnh." 

Chương 272: Chương 272