Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…

Chương 10: Chương 10

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Trầm đạo đang nói thì phải dừng lại nhìn bình rượu vừa mở nắp. Quán ăn mang phong cách cổ xưa nên bát đũa đều được đồng nhất như nhau. Nhìn bình rượu trong tay Khổng đạo mà ông cứ có cảm giác đang trong phim trường của bộ phim mình quay.Khổng đạo rót hai bát rồi nhanh chóng đậy nắp lại. Mặc dù mới chỉ mở nắp bình chưa uống, nhưng dưới con mắt của người sưu tầm rượu như ông thì đây đích thị là rượu ngon.Đưa bát rượu lên mũi ngửi thử, mùi thơm thanh mát đậm đà chưa gì đã trôi thẳng xuống cổ họng, chưa uống nhưng đã có cảm giác vị ngọt thoang thoảng trong khoang miệng. Mới ngửi hương thơm của rượu đã muốn say rồi.“Rượu này tôi nghĩ không đơn giản đâu. Tôi đoán ít nhất phải trên 100 năm. Lại còn là tự ủ theo phương thức truyền thống xa xưa. Có lần tôi gặp người bạn đã tình cờ được thưởng thức một lần. Hương vị lúc ấy hoàn toàn khác biệt với nơi khác, nhưng vẫn cảm thấy chưa đạt trình độ như rượu ở đây. Không ngờ ở dưới chân Hoành Điếm, trong một quán ăn mộc mạc lại là ngọa hổ tàng long.”Trầm lão nghe vậy thử một chút, sau khu để cho rượu hòa tan trong cuống họng mới nhấp thêm một miếng nhỏ nữa. Lúc đầu sẽ cảm nhận được vị tê tê của rượu, từ từ chậm rãi chuyển sang thanh mát êm dịu. Cuối cùng sẽ là tầng ngọt đầm thoang thoảng hương gạo nếp đọng lại trong cuống họng. Rượu ngon!Trầm lão không tin được vào mắt mình mà nhìn bình rượu nâu đỏ, lại nhìn màu rượu hồng nhạt trong bát thốt ra.“Là Nữ Nhi Hồng được ủ từ gạo Thiệu Hưng. Không thể ngờ được ở quán ăn nhỏ này lại có được trình độ ủ rượu cao siêu tuyệt vời như vậy. Đây chẳng phải là rượu ngon không ngại hẻm sâu sao.”Khổng đạo đang nhắm mắt thưởng thức hương vị đọng lại trong cuống họng. Sau đó mở mắt ra nhìn đèn lồng lộng gió, tức cảnh sinh tình ngâm nga.“Nữ nhi hồng,người say ta tỉnh.Trường tương tư,ta tấu ngươi nghe.”“Mỹ vị nhân gian chính là đây. Cơm ngon canh ngọt, rượu thơm ngắm gió trăng. Cuối cùng thì ở Hoành Điếm cũng có nơi kiến tôi thoải mái như vậy.”Trầm đạo theo đó cũng đối thơ phía sau. Không gian lắng đọng, thả hồn phiêu lãng, tự tại tiêu d.a.o ngắm cảnh sắc thơ mộng.“Rượu cay say mộng ảo,Trà đắng lắng nhân tâm.”Đám người của Như Mai vừa đến đã thấy trong sân ngồi gần kín người. Ai lấy cũng ngạc nhiên cứ ngỡ ngư bước vào phim trường cổ trang đang quay nào đó. May mà bên ngoài sân vẫn còn bàn duy nhất để họ có thể ngồi được.“Ngày đầu tiên đã đông khách như vậy. Đúng là món ngon thì chẳng sợ không có người tìm tới.”Đinh Kiệt nhìn Trầm đạo và Khổng đạo đang say sưa ăn uống nói chuyện bên kia, muốn đi qua nhưng sợ làm phiền nên định khi nào hai người về thì chào hỏi sau.“Tôi có giới thiệu cho Trầm đạo diễn trong đoàn đang quay, nào ngờ ông ấy còn đi cùng Khổng đạo nữa.”“Khổng đại đạo á, tôi đang quay trong đoàn của ông ấy đó.”“Không ngờ quán ăn nhỏ này có thể gặp được hai vị đạo diễn. Nếu nhìn thấy hai vị về thì nhớ nhắc tôi chào hai vị một tiếng.”

Trầm đạo đang nói thì phải dừng lại nhìn bình rượu vừa mở nắp. Quán ăn mang phong cách cổ xưa nên bát đũa đều được đồng nhất như nhau. Nhìn bình rượu trong tay Khổng đạo mà ông cứ có cảm giác đang trong phim trường của bộ phim mình quay.

Khổng đạo rót hai bát rồi nhanh chóng đậy nắp lại. Mặc dù mới chỉ mở nắp bình chưa uống, nhưng dưới con mắt của người sưu tầm rượu như ông thì đây đích thị là rượu ngon.

Đưa bát rượu lên mũi ngửi thử, mùi thơm thanh mát đậm đà chưa gì đã trôi thẳng xuống cổ họng, chưa uống nhưng đã có cảm giác vị ngọt thoang thoảng trong khoang miệng. Mới ngửi hương thơm của rượu đã muốn say rồi.

“Rượu này tôi nghĩ không đơn giản đâu. Tôi đoán ít nhất phải trên 100 năm. Lại còn là tự ủ theo phương thức truyền thống xa xưa. Có lần tôi gặp người bạn đã tình cờ được thưởng thức một lần. Hương vị lúc ấy hoàn toàn khác biệt với nơi khác, nhưng vẫn cảm thấy chưa đạt trình độ như rượu ở đây. Không ngờ ở dưới chân Hoành Điếm, trong một quán ăn mộc mạc lại là ngọa hổ tàng long.”

Trầm lão nghe vậy thử một chút, sau khu để cho rượu hòa tan trong cuống họng mới nhấp thêm một miếng nhỏ nữa. Lúc đầu sẽ cảm nhận được vị tê tê của rượu, từ từ chậm rãi chuyển sang thanh mát êm dịu. Cuối cùng sẽ là tầng ngọt đầm thoang thoảng hương gạo nếp đọng lại trong cuống họng. Rượu ngon!

Trầm lão không tin được vào mắt mình mà nhìn bình rượu nâu đỏ, lại nhìn màu rượu hồng nhạt trong bát thốt ra.

“Là Nữ Nhi Hồng được ủ từ gạo Thiệu Hưng. Không thể ngờ được ở quán ăn nhỏ này lại có được trình độ ủ rượu cao siêu tuyệt vời như vậy. Đây chẳng phải là rượu ngon không ngại hẻm sâu sao.”

Khổng đạo đang nhắm mắt thưởng thức hương vị đọng lại trong cuống họng. Sau đó mở mắt ra nhìn đèn lồng lộng gió, tức cảnh sinh tình ngâm nga.

“Nữ nhi hồng,

người say ta tỉnh.

Trường tương tư,

ta tấu ngươi nghe.”

“Mỹ vị nhân gian chính là đây. Cơm ngon canh ngọt, rượu thơm ngắm gió trăng. Cuối cùng thì ở Hoành Điếm cũng có nơi kiến tôi thoải mái như vậy.”

Trầm đạo theo đó cũng đối thơ phía sau. Không gian lắng đọng, thả hồn phiêu lãng, tự tại tiêu d.a.o ngắm cảnh sắc thơ mộng.

“Rượu cay say mộng ảo,

Trà đắng lắng nhân tâm.”

Đám người của Như Mai vừa đến đã thấy trong sân ngồi gần kín người. Ai lấy cũng ngạc nhiên cứ ngỡ ngư bước vào phim trường cổ trang đang quay nào đó. May mà bên ngoài sân vẫn còn bàn duy nhất để họ có thể ngồi được.

“Ngày đầu tiên đã đông khách như vậy. Đúng là món ngon thì chẳng sợ không có người tìm tới.”

Đinh Kiệt nhìn Trầm đạo và Khổng đạo đang say sưa ăn uống nói chuyện bên kia, muốn đi qua nhưng sợ làm phiền nên định khi nào hai người về thì chào hỏi sau.

“Tôi có giới thiệu cho Trầm đạo diễn trong đoàn đang quay, nào ngờ ông ấy còn đi cùng Khổng đạo nữa.”

“Khổng đại đạo á, tôi đang quay trong đoàn của ông ấy đó.”

“Không ngờ quán ăn nhỏ này có thể gặp được hai vị đạo diễn. Nếu nhìn thấy hai vị về thì nhớ nhắc tôi chào hai vị một tiếng.”

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Trầm đạo đang nói thì phải dừng lại nhìn bình rượu vừa mở nắp. Quán ăn mang phong cách cổ xưa nên bát đũa đều được đồng nhất như nhau. Nhìn bình rượu trong tay Khổng đạo mà ông cứ có cảm giác đang trong phim trường của bộ phim mình quay.Khổng đạo rót hai bát rồi nhanh chóng đậy nắp lại. Mặc dù mới chỉ mở nắp bình chưa uống, nhưng dưới con mắt của người sưu tầm rượu như ông thì đây đích thị là rượu ngon.Đưa bát rượu lên mũi ngửi thử, mùi thơm thanh mát đậm đà chưa gì đã trôi thẳng xuống cổ họng, chưa uống nhưng đã có cảm giác vị ngọt thoang thoảng trong khoang miệng. Mới ngửi hương thơm của rượu đã muốn say rồi.“Rượu này tôi nghĩ không đơn giản đâu. Tôi đoán ít nhất phải trên 100 năm. Lại còn là tự ủ theo phương thức truyền thống xa xưa. Có lần tôi gặp người bạn đã tình cờ được thưởng thức một lần. Hương vị lúc ấy hoàn toàn khác biệt với nơi khác, nhưng vẫn cảm thấy chưa đạt trình độ như rượu ở đây. Không ngờ ở dưới chân Hoành Điếm, trong một quán ăn mộc mạc lại là ngọa hổ tàng long.”Trầm lão nghe vậy thử một chút, sau khu để cho rượu hòa tan trong cuống họng mới nhấp thêm một miếng nhỏ nữa. Lúc đầu sẽ cảm nhận được vị tê tê của rượu, từ từ chậm rãi chuyển sang thanh mát êm dịu. Cuối cùng sẽ là tầng ngọt đầm thoang thoảng hương gạo nếp đọng lại trong cuống họng. Rượu ngon!Trầm lão không tin được vào mắt mình mà nhìn bình rượu nâu đỏ, lại nhìn màu rượu hồng nhạt trong bát thốt ra.“Là Nữ Nhi Hồng được ủ từ gạo Thiệu Hưng. Không thể ngờ được ở quán ăn nhỏ này lại có được trình độ ủ rượu cao siêu tuyệt vời như vậy. Đây chẳng phải là rượu ngon không ngại hẻm sâu sao.”Khổng đạo đang nhắm mắt thưởng thức hương vị đọng lại trong cuống họng. Sau đó mở mắt ra nhìn đèn lồng lộng gió, tức cảnh sinh tình ngâm nga.“Nữ nhi hồng,người say ta tỉnh.Trường tương tư,ta tấu ngươi nghe.”“Mỹ vị nhân gian chính là đây. Cơm ngon canh ngọt, rượu thơm ngắm gió trăng. Cuối cùng thì ở Hoành Điếm cũng có nơi kiến tôi thoải mái như vậy.”Trầm đạo theo đó cũng đối thơ phía sau. Không gian lắng đọng, thả hồn phiêu lãng, tự tại tiêu d.a.o ngắm cảnh sắc thơ mộng.“Rượu cay say mộng ảo,Trà đắng lắng nhân tâm.”Đám người của Như Mai vừa đến đã thấy trong sân ngồi gần kín người. Ai lấy cũng ngạc nhiên cứ ngỡ ngư bước vào phim trường cổ trang đang quay nào đó. May mà bên ngoài sân vẫn còn bàn duy nhất để họ có thể ngồi được.“Ngày đầu tiên đã đông khách như vậy. Đúng là món ngon thì chẳng sợ không có người tìm tới.”Đinh Kiệt nhìn Trầm đạo và Khổng đạo đang say sưa ăn uống nói chuyện bên kia, muốn đi qua nhưng sợ làm phiền nên định khi nào hai người về thì chào hỏi sau.“Tôi có giới thiệu cho Trầm đạo diễn trong đoàn đang quay, nào ngờ ông ấy còn đi cùng Khổng đạo nữa.”“Khổng đại đạo á, tôi đang quay trong đoàn của ông ấy đó.”“Không ngờ quán ăn nhỏ này có thể gặp được hai vị đạo diễn. Nếu nhìn thấy hai vị về thì nhớ nhắc tôi chào hai vị một tiếng.”

Chương 10: Chương 10