Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…
Chương 16: Chương 16
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Đinh Kiệt còn đang hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra thì Trầm đạo từ bên kia đi lại. Hóa ra ông muốn nhờ anh đặt dùm hai phần bò hầm sốt vang của Đàm Gia cho ông ấy và Khổng đạo. Hôm nay hai ông bận quay không đi được.Nhưng đến gà cay chỉ còn 2 phần thì bò hầm sớm đã không thấy bóng dáng từ lúc nào rồi. Anh đành phải thuật lại cho đạo diễn biết.Trầm đạo nghe tin hết món thì tiếc nuối. Hôm nay đoàn phim của ông ấy không có thời gian nghỉ dài đành phải đặt món về ăn. Ông ấy vẫn còn nhớ hương vị của bò hầm sốt vang, trưa nay vẫn muốn ăn tiếp. Không ngờ mới gần 1 giờ mà đã hết món rồi. Đành phải ăn chung với đoàn phim, tối ghé Đàm Gia sau.Đàm Đàmbận rộn mãi tới gần 2 giờ mới hết khách. Là đóng cửa báo hết món nếu không chỉ sợ vẫn chưa nghỉ được.Mặc dù cô có ghi thời gian không nhận khách là 1 giờ và 8 giờ, nhưng mọi người xếp hàng phía sau không nhìn thấy, đến lượt họ thì cô không để họ về được.“Trưa nay công nhận đông thật. Tình hình này có lẽ phải tìm thêm người phụ giúp. Một mình tớ chạy thì kịp nhưng dọn dẹp thì phải tốn thời gian sợ khách phải đợi.”Đàm Đàmsau buổi trưa cũng có suy nghĩ đến vấn đề này. Cô không ngờ mọi người lại đến đông như vậy, hầu như ngồi kín từ trong phòng đến ngoài hành lang, trong sân thì khỏi nói lúc nào cũng hết bàn đầu tiên.Để tiểu Đào chạy đi chạy lại một mình quả thật không ổn tí nào. Đang suy nghĩ tuyển người thì ông Vạn ngồi uống trà lên tiếng.“Nếu cô Đàm không chê thì lão muốn làm thử công việc này, cô thấy được thì lão làm còn không hợp thì coi như lão chưa nói cũng được.”“Ông Vạn nói gì vậy. Nếu được ông Vạn giúp đỡ thì cháu thật sự cảm thấy rất vui mừng. Ông đã nói vậy thì từ nay đừng gọi cháu là cô Đàm nữa, cứ gọi cháu là Tiểu Đàm hay tiểu Đàm đều được.”Đàm Đàmkhông phải cố gắng tỏ ra vui vẻ, cô thật sự mừng vì ông Vạn giúp đỡ mình. Khi người ta bắt đầu cảm thấy muốn làm một việc gì đó, chính là suy nghĩ đã có sự thay đổi theo chiều hướng tốt.Huống chi cơ thể ông Vạn vẫn còn khỏe mạnh nhanh nhẹn, công việc trong quán cũng không nặng nhọc. Cô không hề có chút nào gượng ép để nhận lời.Ông Vạn nhìn hai cô gái trẻ hứng khởi đi ra ngoài, thật ra ý nghĩ muốn làm là vừa mới xuất hiện.Trưa nay lúc ngồi dưới sân sau, nhìn qua ô cửa thấy Đàm Đàmbận rộn liên tay nhưng vẫn cười nói vui vẻ tiếp chuyện với Anh Đào. Còn quan tâm ông có đói muốn ăn trước không.Nhìn qua thanh chắn gỗ một dãy bàn người thoải mái tận hưởng món ngon, hay khi gương mặt khách hào hứng tươi cười bước vào quán.Ông đột nhiên cảm thấy cuộc sống vẫn còn nhiều niềm vui đón chờ, hay nói một cách chính xác là vẫn muốn được tận hưởng không gian ở nơi đây.Vân Mộng Hạ VũMặc dù tối ngày hôm nay Đàm Đàmđã cố tình nấu thêm đồ ăn nhưng mọi người liên tục tiến vào, cô đành lại phải đóng app đồ ăn sớm.Trần Bình với nhóm shipper đều thấy may mắn là trưa nay đến ăn nếu không chỉ sợ đến lúc quay lại thì chỉ còn cách đứng ngoài quán hít chút hương tàn còn sót lại.Buổi tối ghé đến ngoài sân với hành lang đã kín người, bên trong phòng cũng chỉ còn trống hai bàn. Sao chỉ có cách một ngày mà khách đến Đàm Gia khác biệt như vậy. Khách hàng giống như đều nghe tin mà tìm đến vậy.
Đinh Kiệt còn đang hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra thì Trầm đạo từ bên kia đi lại. Hóa ra ông muốn nhờ anh đặt dùm hai phần bò hầm sốt vang của Đàm Gia cho ông ấy và Khổng đạo. Hôm nay hai ông bận quay không đi được.
Nhưng đến gà cay chỉ còn 2 phần thì bò hầm sớm đã không thấy bóng dáng từ lúc nào rồi. Anh đành phải thuật lại cho đạo diễn biết.
Trầm đạo nghe tin hết món thì tiếc nuối. Hôm nay đoàn phim của ông ấy không có thời gian nghỉ dài đành phải đặt món về ăn. Ông ấy vẫn còn nhớ hương vị của bò hầm sốt vang, trưa nay vẫn muốn ăn tiếp. Không ngờ mới gần 1 giờ mà đã hết món rồi. Đành phải ăn chung với đoàn phim, tối ghé Đàm Gia sau.
Đàm Đàmbận rộn mãi tới gần 2 giờ mới hết khách. Là đóng cửa báo hết món nếu không chỉ sợ vẫn chưa nghỉ được.
Mặc dù cô có ghi thời gian không nhận khách là 1 giờ và 8 giờ, nhưng mọi người xếp hàng phía sau không nhìn thấy, đến lượt họ thì cô không để họ về được.
“Trưa nay công nhận đông thật. Tình hình này có lẽ phải tìm thêm người phụ giúp. Một mình tớ chạy thì kịp nhưng dọn dẹp thì phải tốn thời gian sợ khách phải đợi.”
Đàm Đàmsau buổi trưa cũng có suy nghĩ đến vấn đề này. Cô không ngờ mọi người lại đến đông như vậy, hầu như ngồi kín từ trong phòng đến ngoài hành lang, trong sân thì khỏi nói lúc nào cũng hết bàn đầu tiên.
Để tiểu Đào chạy đi chạy lại một mình quả thật không ổn tí nào. Đang suy nghĩ tuyển người thì ông Vạn ngồi uống trà lên tiếng.
“Nếu cô Đàm không chê thì lão muốn làm thử công việc này, cô thấy được thì lão làm còn không hợp thì coi như lão chưa nói cũng được.”
“Ông Vạn nói gì vậy. Nếu được ông Vạn giúp đỡ thì cháu thật sự cảm thấy rất vui mừng. Ông đã nói vậy thì từ nay đừng gọi cháu là cô Đàm nữa, cứ gọi cháu là Tiểu Đàm hay tiểu Đàm đều được.”
Đàm Đàmkhông phải cố gắng tỏ ra vui vẻ, cô thật sự mừng vì ông Vạn giúp đỡ mình. Khi người ta bắt đầu cảm thấy muốn làm một việc gì đó, chính là suy nghĩ đã có sự thay đổi theo chiều hướng tốt.
Huống chi cơ thể ông Vạn vẫn còn khỏe mạnh nhanh nhẹn, công việc trong quán cũng không nặng nhọc. Cô không hề có chút nào gượng ép để nhận lời.
Ông Vạn nhìn hai cô gái trẻ hứng khởi đi ra ngoài, thật ra ý nghĩ muốn làm là vừa mới xuất hiện.
Trưa nay lúc ngồi dưới sân sau, nhìn qua ô cửa thấy Đàm Đàmbận rộn liên tay nhưng vẫn cười nói vui vẻ tiếp chuyện với Anh Đào. Còn quan tâm ông có đói muốn ăn trước không.
Nhìn qua thanh chắn gỗ một dãy bàn người thoải mái tận hưởng món ngon, hay khi gương mặt khách hào hứng tươi cười bước vào quán.
Ông đột nhiên cảm thấy cuộc sống vẫn còn nhiều niềm vui đón chờ, hay nói một cách chính xác là vẫn muốn được tận hưởng không gian ở nơi đây.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mặc dù tối ngày hôm nay Đàm Đàmđã cố tình nấu thêm đồ ăn nhưng mọi người liên tục tiến vào, cô đành lại phải đóng app đồ ăn sớm.
Trần Bình với nhóm shipper đều thấy may mắn là trưa nay đến ăn nếu không chỉ sợ đến lúc quay lại thì chỉ còn cách đứng ngoài quán hít chút hương tàn còn sót lại.
Buổi tối ghé đến ngoài sân với hành lang đã kín người, bên trong phòng cũng chỉ còn trống hai bàn. Sao chỉ có cách một ngày mà khách đến Đàm Gia khác biệt như vậy. Khách hàng giống như đều nghe tin mà tìm đến vậy.
Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Đinh Kiệt còn đang hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra thì Trầm đạo từ bên kia đi lại. Hóa ra ông muốn nhờ anh đặt dùm hai phần bò hầm sốt vang của Đàm Gia cho ông ấy và Khổng đạo. Hôm nay hai ông bận quay không đi được.Nhưng đến gà cay chỉ còn 2 phần thì bò hầm sớm đã không thấy bóng dáng từ lúc nào rồi. Anh đành phải thuật lại cho đạo diễn biết.Trầm đạo nghe tin hết món thì tiếc nuối. Hôm nay đoàn phim của ông ấy không có thời gian nghỉ dài đành phải đặt món về ăn. Ông ấy vẫn còn nhớ hương vị của bò hầm sốt vang, trưa nay vẫn muốn ăn tiếp. Không ngờ mới gần 1 giờ mà đã hết món rồi. Đành phải ăn chung với đoàn phim, tối ghé Đàm Gia sau.Đàm Đàmbận rộn mãi tới gần 2 giờ mới hết khách. Là đóng cửa báo hết món nếu không chỉ sợ vẫn chưa nghỉ được.Mặc dù cô có ghi thời gian không nhận khách là 1 giờ và 8 giờ, nhưng mọi người xếp hàng phía sau không nhìn thấy, đến lượt họ thì cô không để họ về được.“Trưa nay công nhận đông thật. Tình hình này có lẽ phải tìm thêm người phụ giúp. Một mình tớ chạy thì kịp nhưng dọn dẹp thì phải tốn thời gian sợ khách phải đợi.”Đàm Đàmsau buổi trưa cũng có suy nghĩ đến vấn đề này. Cô không ngờ mọi người lại đến đông như vậy, hầu như ngồi kín từ trong phòng đến ngoài hành lang, trong sân thì khỏi nói lúc nào cũng hết bàn đầu tiên.Để tiểu Đào chạy đi chạy lại một mình quả thật không ổn tí nào. Đang suy nghĩ tuyển người thì ông Vạn ngồi uống trà lên tiếng.“Nếu cô Đàm không chê thì lão muốn làm thử công việc này, cô thấy được thì lão làm còn không hợp thì coi như lão chưa nói cũng được.”“Ông Vạn nói gì vậy. Nếu được ông Vạn giúp đỡ thì cháu thật sự cảm thấy rất vui mừng. Ông đã nói vậy thì từ nay đừng gọi cháu là cô Đàm nữa, cứ gọi cháu là Tiểu Đàm hay tiểu Đàm đều được.”Đàm Đàmkhông phải cố gắng tỏ ra vui vẻ, cô thật sự mừng vì ông Vạn giúp đỡ mình. Khi người ta bắt đầu cảm thấy muốn làm một việc gì đó, chính là suy nghĩ đã có sự thay đổi theo chiều hướng tốt.Huống chi cơ thể ông Vạn vẫn còn khỏe mạnh nhanh nhẹn, công việc trong quán cũng không nặng nhọc. Cô không hề có chút nào gượng ép để nhận lời.Ông Vạn nhìn hai cô gái trẻ hứng khởi đi ra ngoài, thật ra ý nghĩ muốn làm là vừa mới xuất hiện.Trưa nay lúc ngồi dưới sân sau, nhìn qua ô cửa thấy Đàm Đàmbận rộn liên tay nhưng vẫn cười nói vui vẻ tiếp chuyện với Anh Đào. Còn quan tâm ông có đói muốn ăn trước không.Nhìn qua thanh chắn gỗ một dãy bàn người thoải mái tận hưởng món ngon, hay khi gương mặt khách hào hứng tươi cười bước vào quán.Ông đột nhiên cảm thấy cuộc sống vẫn còn nhiều niềm vui đón chờ, hay nói một cách chính xác là vẫn muốn được tận hưởng không gian ở nơi đây.Vân Mộng Hạ VũMặc dù tối ngày hôm nay Đàm Đàmđã cố tình nấu thêm đồ ăn nhưng mọi người liên tục tiến vào, cô đành lại phải đóng app đồ ăn sớm.Trần Bình với nhóm shipper đều thấy may mắn là trưa nay đến ăn nếu không chỉ sợ đến lúc quay lại thì chỉ còn cách đứng ngoài quán hít chút hương tàn còn sót lại.Buổi tối ghé đến ngoài sân với hành lang đã kín người, bên trong phòng cũng chỉ còn trống hai bàn. Sao chỉ có cách một ngày mà khách đến Đàm Gia khác biệt như vậy. Khách hàng giống như đều nghe tin mà tìm đến vậy.