Căn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được…

Chương 23: Chương 23

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Trong phim trường Hoành Điếm vào khoảng thời gian này chính là lúc bận rộn nhất. Mọi người đều hăng say làm việc của mình. Hoành Điếm nổi danh phim trường không ngủ, ánh đèn luôn sáng dù bất cứ thời gian nào.Trầm đạo và Khổng đạo đã hẹn với nhau tối nay tan làm sớm, ghé Đàm Gia năn nỉ chủ quán cho thêm bình rượu Nữ Nhi Hồng.Khổng đạo ngồi xem lại video của diễn viên mới quay xong. Hiện tại trong các đoàn làm phim ở Hoành Điếm, phim của ông ấy là một trong hai dự án quan trọng và được đầu tư lớn nhất. Bộ còn lại chính là của lão Trầm.Đang ngồi cân nhắc có nên quay lại cảnh vừa nãy không thì có người đi đến.“Bác Khổng ơi cháu đã quay lại rồi.”Nhìn quản lý Cao đi lại, có vẻ gương mặt không mấy tươi tắn lắm. Chắc chuyện không đơn giản như đã nghĩ.“Sao vậy. Tên tiểu tử kia đâu rồi?”“Anh ấy đi hóa trang rồi. Tình hình nghiêm trọng hơn cháu nghĩ. Chuyên gia dinh dưỡng nói nếu để tình trạng này kéo dài thì tương lai cơ thể kiệt sức, đến lúc đó chỉ sợ quá muộn. Anh ấy không những không muốn ăn mà còn không nghĩ đến ăn, đến mức cả ngày nay nếu cháu không nhắc chắc cũng không hề nhận ra phải ăn. Cháu chỉ lo anh ấy ở một mình không ai nhắc nhở. Quay xong bộ phim này cần nghỉ ngơi một thời gian, nếu không cải thiện được khó mà đảm bảo sức khỏe.”“Tiểu tử Cố bị như vậy lâu chưa. Sao không thấy ai nói gì?”“Gần nửa năm rồi ạ. Đó là lúc cháu phát hiện ra, nhưng có lẽ còn từ trước nữa rồi. Gần hai tháng nay thì đặc biệt nghiêm trọng, đã ảnh hưởng đến giấc ngủ rồi. Cũng may bộ phim sắp đóng máy nếu không cháu sợ anh ấy không trụ nổi.”“Chuyên gia có làm thực đơn riêng cho cậu ấy không?”“Dạ có nhưng không ăn thua. Anh ấy nói thức ăn vô vị, dù xào nấu kiểu gì cũng đều không muốn ăn. Một bữa còn không hết một bát cơm. Cháu đang không biết ăn nói thế nào với gia đình anh ấy.”Cao Văn là con trai của bạn ông. Cậu ấy là bạn thân thiết kiêm quản lý của Cố Thần Vũ, diễn viên ảnh đế nổi nhất hiện nay.Hôm qua hai người không có lịch quay đi khám bệnh, không ngờ tình trạng sức khỏe lại nghiêm trọng như vậy.“Được rồi, nói Cố Thần Vũ tối nay đi với bác đến một nơi.”Trước cửa Đàm Gia từ 4 giờ rưỡi hơn đã có người đứng chờ. Đến 5 giờ có khoảng 20 người đợi.Mọi người vừa chờ đợi vừa ngửi mùi thịt kho bay ra tận bên ngoài. Hương vị nồng đậm lôi cuốn làm biết bao người, phân tâm không kìm được nuốt nước bọt.Anh Đào ra mở cửa thấy trước cửa có hàng người chờ, cô ấy đã bắt đầu quen với việc này. Chào hỏi mọi người sau đó nhanh chóng đi vào trong chuẩn bị.Đoàn người tiến vào nhìn thấy đầu bếp cô nương đứng bên cửa sổ mỉm cười. Ai nấy cũng vừa đi đến chỗ ngồi vừa chào hỏi.“Tiểu ngự trù chúc em buổi tối tốt lành. Cuối cùng hôm nay tôi cũng có thể ăn được thịt kho đông pha.”Vân Mộng Hạ Vũ“Chị gái nhỏ xin chào. Chiều nay thật đẹp trời nhỉ.”“Tiểu Đàm chào buổi tối. Hôm nay cô nương vẫn đẹp như mọi ngày.”Đàm Đàmnhìn những gương mặt quen thuộc tiến vào vui vẻ chào hỏi mình. Có một vài vị khách ngày nào cũng tới. Đôi khi tiểu Đào và ông Vạn không kịp dọn bàn họ đã tự bưng đến chỗ cất dùm. Đều là những người nhiệt tình tốt bụng.Mỗi ngày nấu món ăn, nhìn mọi người vui vẻ ăn uống trò chuyện với nhau. Cuộc sống trôi qua như vậy cũng rất thú vị. Đàm Đàmbắt đầu chiên cơm.

Trong phim trường Hoành Điếm vào khoảng thời gian này chính là lúc bận rộn nhất. Mọi người đều hăng say làm việc của mình. Hoành Điếm nổi danh phim trường không ngủ, ánh đèn luôn sáng dù bất cứ thời gian nào.

Trầm đạo và Khổng đạo đã hẹn với nhau tối nay tan làm sớm, ghé Đàm Gia năn nỉ chủ quán cho thêm bình rượu Nữ Nhi Hồng.

Khổng đạo ngồi xem lại video của diễn viên mới quay xong. Hiện tại trong các đoàn làm phim ở Hoành Điếm, phim của ông ấy là một trong hai dự án quan trọng và được đầu tư lớn nhất. Bộ còn lại chính là của lão Trầm.

Đang ngồi cân nhắc có nên quay lại cảnh vừa nãy không thì có người đi đến.

“Bác Khổng ơi cháu đã quay lại rồi.”

Nhìn quản lý Cao đi lại, có vẻ gương mặt không mấy tươi tắn lắm. Chắc chuyện không đơn giản như đã nghĩ.

“Sao vậy. Tên tiểu tử kia đâu rồi?”

“Anh ấy đi hóa trang rồi. Tình hình nghiêm trọng hơn cháu nghĩ. Chuyên gia dinh dưỡng nói nếu để tình trạng này kéo dài thì tương lai cơ thể kiệt sức, đến lúc đó chỉ sợ quá muộn. Anh ấy không những không muốn ăn mà còn không nghĩ đến ăn, đến mức cả ngày nay nếu cháu không nhắc chắc cũng không hề nhận ra phải ăn. Cháu chỉ lo anh ấy ở một mình không ai nhắc nhở. Quay xong bộ phim này cần nghỉ ngơi một thời gian, nếu không cải thiện được khó mà đảm bảo sức khỏe.”

“Tiểu tử Cố bị như vậy lâu chưa. Sao không thấy ai nói gì?”

“Gần nửa năm rồi ạ. Đó là lúc cháu phát hiện ra, nhưng có lẽ còn từ trước nữa rồi. Gần hai tháng nay thì đặc biệt nghiêm trọng, đã ảnh hưởng đến giấc ngủ rồi. Cũng may bộ phim sắp đóng máy nếu không cháu sợ anh ấy không trụ nổi.”

“Chuyên gia có làm thực đơn riêng cho cậu ấy không?”

“Dạ có nhưng không ăn thua. Anh ấy nói thức ăn vô vị, dù xào nấu kiểu gì cũng đều không muốn ăn. Một bữa còn không hết một bát cơm. Cháu đang không biết ăn nói thế nào với gia đình anh ấy.”

Cao Văn là con trai của bạn ông. Cậu ấy là bạn thân thiết kiêm quản lý của Cố Thần Vũ, diễn viên ảnh đế nổi nhất hiện nay.

Hôm qua hai người không có lịch quay đi khám bệnh, không ngờ tình trạng sức khỏe lại nghiêm trọng như vậy.

“Được rồi, nói Cố Thần Vũ tối nay đi với bác đến một nơi.”

Trước cửa Đàm Gia từ 4 giờ rưỡi hơn đã có người đứng chờ. Đến 5 giờ có khoảng 20 người đợi.

Mọi người vừa chờ đợi vừa ngửi mùi thịt kho bay ra tận bên ngoài. Hương vị nồng đậm lôi cuốn làm biết bao người, phân tâm không kìm được nuốt nước bọt.

Anh Đào ra mở cửa thấy trước cửa có hàng người chờ, cô ấy đã bắt đầu quen với việc này. Chào hỏi mọi người sau đó nhanh chóng đi vào trong chuẩn bị.

Đoàn người tiến vào nhìn thấy đầu bếp cô nương đứng bên cửa sổ mỉm cười. Ai nấy cũng vừa đi đến chỗ ngồi vừa chào hỏi.

“Tiểu ngự trù chúc em buổi tối tốt lành. Cuối cùng hôm nay tôi cũng có thể ăn được thịt kho đông pha.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chị gái nhỏ xin chào. Chiều nay thật đẹp trời nhỉ.”

“Tiểu Đàm chào buổi tối. Hôm nay cô nương vẫn đẹp như mọi ngày.”

Đàm Đàmnhìn những gương mặt quen thuộc tiến vào vui vẻ chào hỏi mình. Có một vài vị khách ngày nào cũng tới. Đôi khi tiểu Đào và ông Vạn không kịp dọn bàn họ đã tự bưng đến chỗ cất dùm. Đều là những người nhiệt tình tốt bụng.

Mỗi ngày nấu món ăn, nhìn mọi người vui vẻ ăn uống trò chuyện với nhau. Cuộc sống trôi qua như vậy cũng rất thú vị. Đàm Đàmbắt đầu chiên cơm.

Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn LùngTác giả: Nhật Lịch Thu QuýTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCăn nhà tứ hợp viện duy nhất ở sát Hoành Điếm được gìn giữ đến bây giờ. Giữa tòa nhà đèn sáng nhộn nhịp như một sự tồn tại đặc biệt. Đàm Đàm nhìn căn nhà xây tường xung quanh, trong sân ở viện trước hay viện sau đều trồng nhiều cây xanh. Mặt tiền sân trước tách biệt với mặt tiền sân sau bằng một căn nhà gỗ chính giữa. Vân Mộng Hạ Vũ Trong sân ở viện sau có cây ngân hạnh phủ rợp bóng mát. Vài chiếc lá vàng rơi xuống bàn ghế gỗ, dưới bóng cây như vương vấn hương vị tháng năm. Đây là ngôi nhà ông bà ngoại để lại cho cô, ngay phim trường Hoành Điếm. Vài ngày trước người thân duy nhất của cô đã rời khỏi thế gian.Ý niệm duy nhất của ông là muốn ngôi nhà này luôn sáng đèn, chờ một ngày nào đó vị cố nhân đến lấy tín vật.Chỉ tiếc ông ngoại sức khỏe yếu không thể mở quán, nhà có mỗi mẹ cô là con cũng không nỡ để nặng nhọc. Cuối cùng không ai theo đuổi tổ nghề để lại. Từ hồi nhỏ cô đã được nhìn ông nấu ăn mà lớn lên, cấp 2 có thể tự mình cầm chảo vững vàng trong bếp. Trình độ nấu nướng đều được… Trong phim trường Hoành Điếm vào khoảng thời gian này chính là lúc bận rộn nhất. Mọi người đều hăng say làm việc của mình. Hoành Điếm nổi danh phim trường không ngủ, ánh đèn luôn sáng dù bất cứ thời gian nào.Trầm đạo và Khổng đạo đã hẹn với nhau tối nay tan làm sớm, ghé Đàm Gia năn nỉ chủ quán cho thêm bình rượu Nữ Nhi Hồng.Khổng đạo ngồi xem lại video của diễn viên mới quay xong. Hiện tại trong các đoàn làm phim ở Hoành Điếm, phim của ông ấy là một trong hai dự án quan trọng và được đầu tư lớn nhất. Bộ còn lại chính là của lão Trầm.Đang ngồi cân nhắc có nên quay lại cảnh vừa nãy không thì có người đi đến.“Bác Khổng ơi cháu đã quay lại rồi.”Nhìn quản lý Cao đi lại, có vẻ gương mặt không mấy tươi tắn lắm. Chắc chuyện không đơn giản như đã nghĩ.“Sao vậy. Tên tiểu tử kia đâu rồi?”“Anh ấy đi hóa trang rồi. Tình hình nghiêm trọng hơn cháu nghĩ. Chuyên gia dinh dưỡng nói nếu để tình trạng này kéo dài thì tương lai cơ thể kiệt sức, đến lúc đó chỉ sợ quá muộn. Anh ấy không những không muốn ăn mà còn không nghĩ đến ăn, đến mức cả ngày nay nếu cháu không nhắc chắc cũng không hề nhận ra phải ăn. Cháu chỉ lo anh ấy ở một mình không ai nhắc nhở. Quay xong bộ phim này cần nghỉ ngơi một thời gian, nếu không cải thiện được khó mà đảm bảo sức khỏe.”“Tiểu tử Cố bị như vậy lâu chưa. Sao không thấy ai nói gì?”“Gần nửa năm rồi ạ. Đó là lúc cháu phát hiện ra, nhưng có lẽ còn từ trước nữa rồi. Gần hai tháng nay thì đặc biệt nghiêm trọng, đã ảnh hưởng đến giấc ngủ rồi. Cũng may bộ phim sắp đóng máy nếu không cháu sợ anh ấy không trụ nổi.”“Chuyên gia có làm thực đơn riêng cho cậu ấy không?”“Dạ có nhưng không ăn thua. Anh ấy nói thức ăn vô vị, dù xào nấu kiểu gì cũng đều không muốn ăn. Một bữa còn không hết một bát cơm. Cháu đang không biết ăn nói thế nào với gia đình anh ấy.”Cao Văn là con trai của bạn ông. Cậu ấy là bạn thân thiết kiêm quản lý của Cố Thần Vũ, diễn viên ảnh đế nổi nhất hiện nay.Hôm qua hai người không có lịch quay đi khám bệnh, không ngờ tình trạng sức khỏe lại nghiêm trọng như vậy.“Được rồi, nói Cố Thần Vũ tối nay đi với bác đến một nơi.”Trước cửa Đàm Gia từ 4 giờ rưỡi hơn đã có người đứng chờ. Đến 5 giờ có khoảng 20 người đợi.Mọi người vừa chờ đợi vừa ngửi mùi thịt kho bay ra tận bên ngoài. Hương vị nồng đậm lôi cuốn làm biết bao người, phân tâm không kìm được nuốt nước bọt.Anh Đào ra mở cửa thấy trước cửa có hàng người chờ, cô ấy đã bắt đầu quen với việc này. Chào hỏi mọi người sau đó nhanh chóng đi vào trong chuẩn bị.Đoàn người tiến vào nhìn thấy đầu bếp cô nương đứng bên cửa sổ mỉm cười. Ai nấy cũng vừa đi đến chỗ ngồi vừa chào hỏi.“Tiểu ngự trù chúc em buổi tối tốt lành. Cuối cùng hôm nay tôi cũng có thể ăn được thịt kho đông pha.”Vân Mộng Hạ Vũ“Chị gái nhỏ xin chào. Chiều nay thật đẹp trời nhỉ.”“Tiểu Đàm chào buổi tối. Hôm nay cô nương vẫn đẹp như mọi ngày.”Đàm Đàmnhìn những gương mặt quen thuộc tiến vào vui vẻ chào hỏi mình. Có một vài vị khách ngày nào cũng tới. Đôi khi tiểu Đào và ông Vạn không kịp dọn bàn họ đã tự bưng đến chỗ cất dùm. Đều là những người nhiệt tình tốt bụng.Mỗi ngày nấu món ăn, nhìn mọi người vui vẻ ăn uống trò chuyện với nhau. Cuộc sống trôi qua như vậy cũng rất thú vị. Đàm Đàmbắt đầu chiên cơm.

Chương 23: Chương 23