Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…

Chương 294: Chương 294

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Hoàng Đại Bảo lấy điện thoại ra, cười hề hề nói: "Lũ ngu này, vậy mà còn muốn báo cảnh sát, có bản lĩnh thì đến bắt tao đi.""Mấy con đàn bà này, ở thành phố sống sung sướng quá rồi, đối xử với chúng nó quá tốt liền không còn biết thân phận của mình là gì , nên cho chúng nó đến đây trải nghiệm cuộc sống , nơi này cuộc sống mới là cuộc sống chúng nó nên có ."Hoàng lão đầu cau mày: "Tuy là trên mạng, mày cũng cẩn thận chút , đừng nháo quá lớn dễ xảy ra chuyện ."Hoàng Đại Bảo không để tâm: "Sợ cái gì, chúng nó có thể tìm được đến đây sao? Cho dù đến được thì đã sao ? Vào rồi thì đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài ! "Nga"Hahaha biết đâu thế lại tốt , đỡ phải chúng ta mất công đi tìm ."Hoàng lão đầu cau mày, trong lòng vẫn có chút dự cảm không lành.[Không ngờ lại là một con lợn ham ăn lười làm . Lại còn muốn lấy vợ hot girl ? Sao không đi ngủ đi , trong mơ cái gì cũng có !][Lầu trên +1, chúng ta sống sung sướng có liên quan gì đến hắn ? Lại còn ' không còn biết thân phận của mình là gì ' ! Tôi liền muốn xách cổ hắn lên và hét vào mặt hắn hỏi ' thân phận ' của chúng ta là gì ! Có điều hắn quá tải , người lớn lên lại xấu xí muốn ch.ế.t! Vẫn là thôi đi , để cho Kỷ Sư và các chú cảnh sát nhân dân của chúng ta dạy hắn làm người đi .] [Kỷ Sư mau ra tay đi ! Tôi mau chịu không nổi nữa rồi !]Kỷ Dao Quang nhìn về phía người phụ nữ gầy gò ốm yếu cách đó không xa, người phụ nữ cúi đầu, khom lưng, không dám nói lời nào từ lúc cô xuất hiện đến giờ .Kỷ Dao Quang lại nhìn về phía "người" trong sân nhà bọn họ, người đó cũng nhìn thấy Kỷ Dao Quang, bay đến trước mặt cô."Cô có thể nhìn thấy tôi." Đây không phải là một câu hỏi mà là một câu khẳng định , cô ấy chắc chắn thấy Kỷ Dao Quang đang nhìn mình .Kỷ Dao Quang gật đầu: "Đúng vậy."Cô ta sững sờ: "Cô thực sự có thể nhìn thấy tôi?! Vậy cô đến đây làm gì?" Cô ấy không thể tin được.Kỷ Dao Quang trầm giọng nói: "Tôi đến để đưa mọi người trở về."Người phụ nữ lại sững sờ, sau đó cười phá lên chua chát : "Haha, cô không làm được đâu ! Không có ai làm được cả ! Trong làng này có một đại sư rất lợi hại.""Ông ta chuyên phụ trách trấn áp những người c.h.ế.t như chúng tôi, nếu không thì ngôi làng này đã bị chúng tôi hủy diệt từ lâu rồi." 

Hoàng Đại Bảo lấy điện thoại ra, cười hề hề nói: "Lũ ngu này, vậy mà còn muốn báo cảnh sát, có bản lĩnh thì đến bắt tao đi."

"Mấy con đàn bà này, ở thành phố sống sung sướng quá rồi, đối xử với chúng nó quá tốt liền không còn biết thân phận của mình là gì , nên cho chúng nó đến đây trải nghiệm cuộc sống , nơi này cuộc sống mới là cuộc sống chúng nó nên có ."

Hoàng lão đầu cau mày: "Tuy là trên mạng, mày cũng cẩn thận chút , đừng nháo quá lớn dễ xảy ra chuyện ."

Hoàng Đại Bảo không để tâm: "Sợ cái gì, chúng nó có thể tìm được đến đây sao? Cho dù đến được thì đã sao ? Vào rồi thì đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài ! "

Nga

"Hahaha biết đâu thế lại tốt , đỡ phải chúng ta mất công đi tìm ."

Hoàng lão đầu cau mày, trong lòng vẫn có chút dự cảm không lành.

[Không ngờ lại là một con lợn ham ăn lười làm . Lại còn muốn lấy vợ hot girl ? Sao không đi ngủ đi , trong mơ cái gì cũng có !]

[Lầu trên +1, chúng ta sống sung sướng có liên quan gì đến hắn ? Lại còn ' không còn biết thân phận của mình là gì ' ! Tôi liền muốn xách cổ hắn lên và hét vào mặt hắn hỏi ' thân phận ' của chúng ta là gì ! Có điều hắn quá tải , người lớn lên lại xấu xí muốn ch.ế.t! Vẫn là thôi đi , để cho Kỷ Sư và các chú cảnh sát nhân dân của chúng ta dạy hắn làm người đi .]

 

[Kỷ Sư mau ra tay đi ! Tôi mau chịu không nổi nữa rồi !]

Kỷ Dao Quang nhìn về phía người phụ nữ gầy gò ốm yếu cách đó không xa, người phụ nữ cúi đầu, khom lưng, không dám nói lời nào từ lúc cô xuất hiện đến giờ .

Kỷ Dao Quang lại nhìn về phía "người" trong sân nhà bọn họ, người đó cũng nhìn thấy Kỷ Dao Quang, bay đến trước mặt cô.

"Cô có thể nhìn thấy tôi." Đây không phải là một câu hỏi mà là một câu khẳng định , cô ấy chắc chắn thấy Kỷ Dao Quang đang nhìn mình .

Kỷ Dao Quang gật đầu: "Đúng vậy."

Cô ta sững sờ: "Cô thực sự có thể nhìn thấy tôi?! Vậy cô đến đây làm gì?" Cô ấy không thể tin được.

Kỷ Dao Quang trầm giọng nói: "Tôi đến để đưa mọi người trở về."

Người phụ nữ lại sững sờ, sau đó cười phá lên chua chát : "Haha, cô không làm được đâu ! Không có ai làm được cả ! Trong làng này có một đại sư rất lợi hại."

"Ông ta chuyên phụ trách trấn áp những người c.h.ế.t như chúng tôi, nếu không thì ngôi làng này đã bị chúng tôi hủy diệt từ lâu rồi."

 

Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính.   Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… Hoàng Đại Bảo lấy điện thoại ra, cười hề hề nói: "Lũ ngu này, vậy mà còn muốn báo cảnh sát, có bản lĩnh thì đến bắt tao đi.""Mấy con đàn bà này, ở thành phố sống sung sướng quá rồi, đối xử với chúng nó quá tốt liền không còn biết thân phận của mình là gì , nên cho chúng nó đến đây trải nghiệm cuộc sống , nơi này cuộc sống mới là cuộc sống chúng nó nên có ."Hoàng lão đầu cau mày: "Tuy là trên mạng, mày cũng cẩn thận chút , đừng nháo quá lớn dễ xảy ra chuyện ."Hoàng Đại Bảo không để tâm: "Sợ cái gì, chúng nó có thể tìm được đến đây sao? Cho dù đến được thì đã sao ? Vào rồi thì đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài ! "Nga"Hahaha biết đâu thế lại tốt , đỡ phải chúng ta mất công đi tìm ."Hoàng lão đầu cau mày, trong lòng vẫn có chút dự cảm không lành.[Không ngờ lại là một con lợn ham ăn lười làm . Lại còn muốn lấy vợ hot girl ? Sao không đi ngủ đi , trong mơ cái gì cũng có !][Lầu trên +1, chúng ta sống sung sướng có liên quan gì đến hắn ? Lại còn ' không còn biết thân phận của mình là gì ' ! Tôi liền muốn xách cổ hắn lên và hét vào mặt hắn hỏi ' thân phận ' của chúng ta là gì ! Có điều hắn quá tải , người lớn lên lại xấu xí muốn ch.ế.t! Vẫn là thôi đi , để cho Kỷ Sư và các chú cảnh sát nhân dân của chúng ta dạy hắn làm người đi .] [Kỷ Sư mau ra tay đi ! Tôi mau chịu không nổi nữa rồi !]Kỷ Dao Quang nhìn về phía người phụ nữ gầy gò ốm yếu cách đó không xa, người phụ nữ cúi đầu, khom lưng, không dám nói lời nào từ lúc cô xuất hiện đến giờ .Kỷ Dao Quang lại nhìn về phía "người" trong sân nhà bọn họ, người đó cũng nhìn thấy Kỷ Dao Quang, bay đến trước mặt cô."Cô có thể nhìn thấy tôi." Đây không phải là một câu hỏi mà là một câu khẳng định , cô ấy chắc chắn thấy Kỷ Dao Quang đang nhìn mình .Kỷ Dao Quang gật đầu: "Đúng vậy."Cô ta sững sờ: "Cô thực sự có thể nhìn thấy tôi?! Vậy cô đến đây làm gì?" Cô ấy không thể tin được.Kỷ Dao Quang trầm giọng nói: "Tôi đến để đưa mọi người trở về."Người phụ nữ lại sững sờ, sau đó cười phá lên chua chát : "Haha, cô không làm được đâu ! Không có ai làm được cả ! Trong làng này có một đại sư rất lợi hại.""Ông ta chuyên phụ trách trấn áp những người c.h.ế.t như chúng tôi, nếu không thì ngôi làng này đã bị chúng tôi hủy diệt từ lâu rồi." 

Chương 294: Chương 294