Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 302: Chương 302
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Xung quanh tôi cũng có bạn nữ trước khi tốt nghiệp muốn đi giảng dạy tình nguyện, kết quả đi được ba ngày, cuối cùng bị người nhà đón về, tinh thần của cô ấy có xuất hiện dấu hiệu hoảng loạn.][Mọi người cũng đừng nói quá lên, đều chưa từng đích thân đi giảng dạy tình nguyện, nói như vậy, chẳng phải sẽ khiến người khác hiểu lầm sao? Nhỡ đâu sau này sẽ không còn những người chủ động xung phong tham gia các hoạt động tình nguyện như vậy nữa , kia những người dân ở những vùng xa xôi hẻo lánh phải làm sao bây giờ ?][Hiểu lầm còn hơn là thử vận may . Kết quả may mắn thật thì không sao , nếu gặp không may lại xảy ra chuyện thì lúc đó có hối tiếc cũng đã muộn .]NgaKhu vực bình luận lại một lần nữa tranh cãi.Vương Khải Lạc trầm giọng nói: "Giảng dạy tình nguyện thực sự rất nguy hiểm, tôi cũng khuyên mọi người đừng đến.""Tôi do dự là vì những chuyện xảy ra gần đây, ban đầu tôi cứ nghĩ, tuy là ở vùng núi, nhưng trẻ con thì vẫn là trẻ con, ở đâu cũng sẽ giống nhau , những đứa trẻ lớn lên ở này cũng ngây thơ chất phác như ở những nơi khác tôi từng đi qua .""Chắc hẳn mọi người cũng đã xem một số phim tuyên truyền , hừng hực khí thế muốn đến cứu người, nhưng thực tế lại không phải nơi nào cũng giống như vậy . Nơi tôi đến chính là hoàn toàn khác với trong những phim tuyên truyền đó ." Vương Khải Lạc kể lại những chuyện xảy ra gần đây."Tôi đến đây dạy thể dục và toán, trong nhóm những người từng tới đây có rất ít nam sinh đến, phần lớn đều là nữ.""Rồi cách đây không lâu, một giáo viên dạy ngữ văn cùng với tôi, bạn ấy là nữ, đã bị quấy rối tình dục, lúc đầu khi được nghe chuyện này tôi còn không tin.""Bởi vì làm việc đó cũng chỉ là một đứa trẻ mới chỉ mười tuổi, mọi người có tin được không? Học sinh tiểu học , mở miệng ra là toàn những lời lẽ tục tĩu, ô ngôn uế ngữ, động một chút chính là liên quan đến tình dục."Vương Khải Lạc không dám trực tiếp nói ra thông tin , chỉ dùng những từ ngữ đại khái để diễn tả lại người và hành động trong câu chuyện .[Bây giờ mạng internet quá phát triển, đừng nói là ở nông thôn, trẻ em thành phố cũng bị nhiễm , học theo nói những câu nói trên mạng, thiếu văn hóa lắm.][Về điểm này, tôi thực sự rất có quyền lên tiếng! Trước đây tôi đạp xe về nhà, đang dừng đèn đỏ, một đứa trẻ đột nhiên chạy đến, sau đó nói chuyện với tôi, mọi người đoán xem nó nói gì? Nó hỏi có thể sờ tôi được không. Lúc đó tôi nghe mà sốc, nó trông còn chưa dậy thì, mới mấy tuổi, tôi nói không được, sau đó nó vẫn cứ nói, tôi liền bảo nó cút đi, sau đó nó tức giận, vậy mà lại mắng tôi là con đ.ĩ .]
[Xung quanh tôi cũng có bạn nữ trước khi tốt nghiệp muốn đi giảng dạy tình nguyện, kết quả đi được ba ngày, cuối cùng bị người nhà đón về, tinh thần của cô ấy có xuất hiện dấu hiệu hoảng loạn.]
[Mọi người cũng đừng nói quá lên, đều chưa từng đích thân đi giảng dạy tình nguyện, nói như vậy, chẳng phải sẽ khiến người khác hiểu lầm sao? Nhỡ đâu sau này sẽ không còn những người chủ động xung phong tham gia các hoạt động tình nguyện như vậy nữa , kia những người dân ở những vùng xa xôi hẻo lánh phải làm sao bây giờ ?]
[Hiểu lầm còn hơn là thử vận may . Kết quả may mắn thật thì không sao , nếu gặp không may lại xảy ra chuyện thì lúc đó có hối tiếc cũng đã muộn .]
Nga
Khu vực bình luận lại một lần nữa tranh cãi.
Vương Khải Lạc trầm giọng nói: "Giảng dạy tình nguyện thực sự rất nguy hiểm, tôi cũng khuyên mọi người đừng đến."
"Tôi do dự là vì những chuyện xảy ra gần đây, ban đầu tôi cứ nghĩ, tuy là ở vùng núi, nhưng trẻ con thì vẫn là trẻ con, ở đâu cũng sẽ giống nhau , những đứa trẻ lớn lên ở này cũng ngây thơ chất phác như ở những nơi khác tôi từng đi qua ."
"Chắc hẳn mọi người cũng đã xem một số phim tuyên truyền , hừng hực khí thế muốn đến cứu người, nhưng thực tế lại không phải nơi nào cũng giống như vậy . Nơi tôi đến chính là hoàn toàn khác với trong những phim tuyên truyền đó ."
Vương Khải Lạc kể lại những chuyện xảy ra gần đây.
"Tôi đến đây dạy thể dục và toán, trong nhóm những người từng tới đây có rất ít nam sinh đến, phần lớn đều là nữ."
"Rồi cách đây không lâu, một giáo viên dạy ngữ văn cùng với tôi, bạn ấy là nữ, đã bị quấy rối tình dục, lúc đầu khi được nghe chuyện này tôi còn không tin."
"Bởi vì làm việc đó cũng chỉ là một đứa trẻ mới chỉ mười tuổi, mọi người có tin được không? Học sinh tiểu học , mở miệng ra là toàn những lời lẽ tục tĩu, ô ngôn uế ngữ, động một chút chính là liên quan đến tình dục."
Vương Khải Lạc không dám trực tiếp nói ra thông tin , chỉ dùng những từ ngữ đại khái để diễn tả lại người và hành động trong câu chuyện .
[Bây giờ mạng internet quá phát triển, đừng nói là ở nông thôn, trẻ em thành phố cũng bị nhiễm , học theo nói những câu nói trên mạng, thiếu văn hóa lắm.]
[Về điểm này, tôi thực sự rất có quyền lên tiếng! Trước đây tôi đạp xe về nhà, đang dừng đèn đỏ, một đứa trẻ đột nhiên chạy đến, sau đó nói chuyện với tôi, mọi người đoán xem nó nói gì? Nó hỏi có thể sờ tôi được không. Lúc đó tôi nghe mà sốc, nó trông còn chưa dậy thì, mới mấy tuổi, tôi nói không được, sau đó nó vẫn cứ nói, tôi liền bảo nó cút đi, sau đó nó tức giận, vậy mà lại mắng tôi là con đ.ĩ .]
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Xung quanh tôi cũng có bạn nữ trước khi tốt nghiệp muốn đi giảng dạy tình nguyện, kết quả đi được ba ngày, cuối cùng bị người nhà đón về, tinh thần của cô ấy có xuất hiện dấu hiệu hoảng loạn.][Mọi người cũng đừng nói quá lên, đều chưa từng đích thân đi giảng dạy tình nguyện, nói như vậy, chẳng phải sẽ khiến người khác hiểu lầm sao? Nhỡ đâu sau này sẽ không còn những người chủ động xung phong tham gia các hoạt động tình nguyện như vậy nữa , kia những người dân ở những vùng xa xôi hẻo lánh phải làm sao bây giờ ?][Hiểu lầm còn hơn là thử vận may . Kết quả may mắn thật thì không sao , nếu gặp không may lại xảy ra chuyện thì lúc đó có hối tiếc cũng đã muộn .]NgaKhu vực bình luận lại một lần nữa tranh cãi.Vương Khải Lạc trầm giọng nói: "Giảng dạy tình nguyện thực sự rất nguy hiểm, tôi cũng khuyên mọi người đừng đến.""Tôi do dự là vì những chuyện xảy ra gần đây, ban đầu tôi cứ nghĩ, tuy là ở vùng núi, nhưng trẻ con thì vẫn là trẻ con, ở đâu cũng sẽ giống nhau , những đứa trẻ lớn lên ở này cũng ngây thơ chất phác như ở những nơi khác tôi từng đi qua .""Chắc hẳn mọi người cũng đã xem một số phim tuyên truyền , hừng hực khí thế muốn đến cứu người, nhưng thực tế lại không phải nơi nào cũng giống như vậy . Nơi tôi đến chính là hoàn toàn khác với trong những phim tuyên truyền đó ." Vương Khải Lạc kể lại những chuyện xảy ra gần đây."Tôi đến đây dạy thể dục và toán, trong nhóm những người từng tới đây có rất ít nam sinh đến, phần lớn đều là nữ.""Rồi cách đây không lâu, một giáo viên dạy ngữ văn cùng với tôi, bạn ấy là nữ, đã bị quấy rối tình dục, lúc đầu khi được nghe chuyện này tôi còn không tin.""Bởi vì làm việc đó cũng chỉ là một đứa trẻ mới chỉ mười tuổi, mọi người có tin được không? Học sinh tiểu học , mở miệng ra là toàn những lời lẽ tục tĩu, ô ngôn uế ngữ, động một chút chính là liên quan đến tình dục."Vương Khải Lạc không dám trực tiếp nói ra thông tin , chỉ dùng những từ ngữ đại khái để diễn tả lại người và hành động trong câu chuyện .[Bây giờ mạng internet quá phát triển, đừng nói là ở nông thôn, trẻ em thành phố cũng bị nhiễm , học theo nói những câu nói trên mạng, thiếu văn hóa lắm.][Về điểm này, tôi thực sự rất có quyền lên tiếng! Trước đây tôi đạp xe về nhà, đang dừng đèn đỏ, một đứa trẻ đột nhiên chạy đến, sau đó nói chuyện với tôi, mọi người đoán xem nó nói gì? Nó hỏi có thể sờ tôi được không. Lúc đó tôi nghe mà sốc, nó trông còn chưa dậy thì, mới mấy tuổi, tôi nói không được, sau đó nó vẫn cứ nói, tôi liền bảo nó cút đi, sau đó nó tức giận, vậy mà lại mắng tôi là con đ.ĩ .]