Tháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh…
Chương 315: Chương 315
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Vậy rốt cuộc anh ta có rời đi hay không?]"Tôi không nhìn thấy." Kỷ Dao Quang nói: "Tôi chỉ có thể nhìn thấy trong thời gian ngắn, trước mắt anh ấy sẽ không rời đi, còn tương lai thì không biết. Rốt cuộc thì có rất nhiều hành động ở một thời điểm nào đó sẽ làm tương lai rẽ nhánh đi theo một con đường khác, mở ra vô hạn khả năng . Nên không có gì là chắc chắn cả ."Mọi người có chút tiếc nuối, còn có người đi theo dõi trang cá nhân của Vương Khải Lạc, đã không nhận được câu trả lời từ chỗ Kỷ Dao Quang thì chỉ có thể theo dõi kế tiếp từ phía chính chủ .Kỷ Dao Quang nói: "Quẻ cuối cùng rồi, tôi sẽ phát túi phúc , mọi người chuẩn bị sẵn sàng nhé." Vừa dứt lời, mọi người vội vàng thoát khỏi vụ án trước đó, xoa xoa tay, háo hức muốn đoạt được túi phúc .Kênh hệ thống nổi lên dòng chữ thông báo :“Chúc mừng 【 Hạ Sơ 】đã may mắn nhận được túi phúc , có thể nối mạch.”Kỷ Dao Quang lựa chọn nối mạch .Màn hình chia làm hai, bên kia màn hình là một cô gái hơi mập mạp, ánh mắt cô gái hoảng loạn, không yên.Nhìn thấy Kỷ Dao Quang, cô gái òa khóc: "Đại sư, cứu tôi với đại sư, tôi không chịu nổi nữa."[Cô gái đừng khóc, cô liên lạc được với đại sư là may mắn rồi, chắc chắn đại sư sẽ giúp cô.][Giúp gì? Giúp giảm cân sao?][Lầu trên sao có thể nói câu ác ý công kích ngoại hình của người khác như vậy ? Huống chi , cô gái này mà gọi là mập? Nhìn ảnh của cậu xem, cậu gầy thế nào.] [Quầng thâm mắt của cô gái này nặng quá, có phải ngủ không ngon không?]"Cô đừng vội, từ từ nói."Kỷ Dao Quang trấn an.Đồng thời, cô vẽ một lá bùa an thần, đối phương nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng toàn thân vẫn run rẩy không tự chủ được."Đại sư, tôi tên là Hạ Sơ, năm nay 20 tuổi, hai ngày nay tôi về nhà, đã xảy ra một chuyện rất đáng sợ."Hạ Sơ nói, nước mắt lại không tự chủ được rơi xuống, cơ thể run rẩy dữ dội hơn."Chuyện gì vậy?" Kỷ Dao Quang hỏi.Hạ Sơ khóc lóc nói: "Mỗi ngày tôi nhắm mắt lại đều ở trên giường, mỗi lần mở mắt ra, tôi đều ở ... bên ngoài!"[Ôi trời, thật đáng sợ!][Mà này, nói ngoài lề chút, mọi người khi ngủ gật ở trường học hay chỗ làm có sợ mình nói mớ gì không, tôi sợ lắm.][Lầu trên +1, may quá, không phải chỉ có mình tôi !][Liệu có phải ai đó đang chơi khăm không?]"Không phải."Hạ Sơ lau nước mắt: "Lần đầu tiên tôi mở mắt ra là ở bên ngoài cửa hàng tạp hóa gần nhà, lúc đó tôi bị lạnh tỉnh giấc, sợ muốn chết."
[Vậy rốt cuộc anh ta có rời đi hay không?]
"Tôi không nhìn thấy." Kỷ Dao Quang nói: "Tôi chỉ có thể nhìn thấy trong thời gian ngắn, trước mắt anh ấy sẽ không rời đi, còn tương lai thì không biết. Rốt cuộc thì có rất nhiều hành động ở một thời điểm nào đó sẽ làm tương lai rẽ nhánh đi theo một con đường khác, mở ra vô hạn khả năng . Nên không có gì là chắc chắn cả ."
Mọi người có chút tiếc nuối, còn có người đi theo dõi trang cá nhân của Vương Khải Lạc, đã không nhận được câu trả lời từ chỗ Kỷ Dao Quang thì chỉ có thể theo dõi kế tiếp từ phía chính chủ .
Kỷ Dao Quang nói: "Quẻ cuối cùng rồi, tôi sẽ phát túi phúc , mọi người chuẩn bị sẵn sàng nhé."
Vừa dứt lời, mọi người vội vàng thoát khỏi vụ án trước đó, xoa xoa tay, háo hức muốn đoạt được túi phúc .
Kênh hệ thống nổi lên dòng chữ thông báo :
“Chúc mừng 【 Hạ Sơ 】đã may mắn nhận được túi phúc , có thể nối mạch.”
Kỷ Dao Quang lựa chọn nối mạch .
Màn hình chia làm hai, bên kia màn hình là một cô gái hơi mập mạp, ánh mắt cô gái hoảng loạn, không yên.
Nhìn thấy Kỷ Dao Quang, cô gái òa khóc: "Đại sư, cứu tôi với đại sư, tôi không chịu nổi nữa."
[Cô gái đừng khóc, cô liên lạc được với đại sư là may mắn rồi, chắc chắn đại sư sẽ giúp cô.]
[Giúp gì? Giúp giảm cân sao?]
[Lầu trên sao có thể nói câu ác ý công kích ngoại hình của người khác như vậy ? Huống chi , cô gái này mà gọi là mập? Nhìn ảnh của cậu xem, cậu gầy thế nào.]
[Quầng thâm mắt của cô gái này nặng quá, có phải ngủ không ngon không?]
"Cô đừng vội, từ từ nói."
Kỷ Dao Quang trấn an.
Đồng thời, cô vẽ một lá bùa an thần, đối phương nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng toàn thân vẫn run rẩy không tự chủ được.
"Đại sư, tôi tên là Hạ Sơ, năm nay 20 tuổi, hai ngày nay tôi về nhà, đã xảy ra một chuyện rất đáng sợ."
Hạ Sơ nói, nước mắt lại không tự chủ được rơi xuống, cơ thể run rẩy dữ dội hơn.
"Chuyện gì vậy?" Kỷ Dao Quang hỏi.
Hạ Sơ khóc lóc nói: "Mỗi ngày tôi nhắm mắt lại đều ở trên giường, mỗi lần mở mắt ra, tôi đều ở ... bên ngoài!"
[Ôi trời, thật đáng sợ!]
[Mà này, nói ngoài lề chút, mọi người khi ngủ gật ở trường học hay chỗ làm có sợ mình nói mớ gì không, tôi sợ lắm.]
[Lầu trên +1, may quá, không phải chỉ có mình tôi !]
[Liệu có phải ai đó đang chơi khăm không?]
"Không phải."
Hạ Sơ lau nước mắt: "Lần đầu tiên tôi mở mắt ra là ở bên ngoài cửa hàng tạp hóa gần nhà, lúc đó tôi bị lạnh tỉnh giấc, sợ muốn chết."
Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh SátTác giả: Thường Thanh Minh NhậtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTháng sáu, nắng hè cháy bỏng khắp nơi, những cơn gió cũng được bọc một lớp nhiệt khí thế nhưng Kỷ Dao Quang lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như bị sương đêm tẩm ướt. 1 tỷ a! Đem Kỷ Dao Quang cô bán cũng không thể có giá trị như vậy đâu! Bước chân cô vội vã đi vào đạo quán. Cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mắt: lá khô phủ kín sân, không một bóng người. Thi thể của Quý Vân Chân đã được hỏa táng. Tro cốt được đặt trên bàn trong gian nhà chính. Nhìn thấy chiếc hộp vuông vức kia, Kỷ Dao Quang cảm giác như trong lòng bị thắt lại , không thể nuốt xuống nhưng cũng nghẹn lại không thể thốt thành lời . Cô từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bị người thân vứt bỏ tại dưới chân núi đạo quan . Chính Quý Vân Chân đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô khôn lớn, dạy cô đạo pháp, cho cô đi học , cung cô ăn uống . “Ai, bỏ đi , coi như đồ nhi thiếu người .” Kỷ Dao Quang thì thầm, tay chân nhẹ nhàng lau sạch chiếc hũ đựng tro cốt của Quý Vân Chân rồi đặt lên bàn thờ . Kỷ Dao Quang đang chuẩn bị quét dọn sân. Đinh linh đinh… [Vậy rốt cuộc anh ta có rời đi hay không?]"Tôi không nhìn thấy." Kỷ Dao Quang nói: "Tôi chỉ có thể nhìn thấy trong thời gian ngắn, trước mắt anh ấy sẽ không rời đi, còn tương lai thì không biết. Rốt cuộc thì có rất nhiều hành động ở một thời điểm nào đó sẽ làm tương lai rẽ nhánh đi theo một con đường khác, mở ra vô hạn khả năng . Nên không có gì là chắc chắn cả ."Mọi người có chút tiếc nuối, còn có người đi theo dõi trang cá nhân của Vương Khải Lạc, đã không nhận được câu trả lời từ chỗ Kỷ Dao Quang thì chỉ có thể theo dõi kế tiếp từ phía chính chủ .Kỷ Dao Quang nói: "Quẻ cuối cùng rồi, tôi sẽ phát túi phúc , mọi người chuẩn bị sẵn sàng nhé." Vừa dứt lời, mọi người vội vàng thoát khỏi vụ án trước đó, xoa xoa tay, háo hức muốn đoạt được túi phúc .Kênh hệ thống nổi lên dòng chữ thông báo :“Chúc mừng 【 Hạ Sơ 】đã may mắn nhận được túi phúc , có thể nối mạch.”Kỷ Dao Quang lựa chọn nối mạch .Màn hình chia làm hai, bên kia màn hình là một cô gái hơi mập mạp, ánh mắt cô gái hoảng loạn, không yên.Nhìn thấy Kỷ Dao Quang, cô gái òa khóc: "Đại sư, cứu tôi với đại sư, tôi không chịu nổi nữa."[Cô gái đừng khóc, cô liên lạc được với đại sư là may mắn rồi, chắc chắn đại sư sẽ giúp cô.][Giúp gì? Giúp giảm cân sao?][Lầu trên sao có thể nói câu ác ý công kích ngoại hình của người khác như vậy ? Huống chi , cô gái này mà gọi là mập? Nhìn ảnh của cậu xem, cậu gầy thế nào.] [Quầng thâm mắt của cô gái này nặng quá, có phải ngủ không ngon không?]"Cô đừng vội, từ từ nói."Kỷ Dao Quang trấn an.Đồng thời, cô vẽ một lá bùa an thần, đối phương nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng toàn thân vẫn run rẩy không tự chủ được."Đại sư, tôi tên là Hạ Sơ, năm nay 20 tuổi, hai ngày nay tôi về nhà, đã xảy ra một chuyện rất đáng sợ."Hạ Sơ nói, nước mắt lại không tự chủ được rơi xuống, cơ thể run rẩy dữ dội hơn."Chuyện gì vậy?" Kỷ Dao Quang hỏi.Hạ Sơ khóc lóc nói: "Mỗi ngày tôi nhắm mắt lại đều ở trên giường, mỗi lần mở mắt ra, tôi đều ở ... bên ngoài!"[Ôi trời, thật đáng sợ!][Mà này, nói ngoài lề chút, mọi người khi ngủ gật ở trường học hay chỗ làm có sợ mình nói mớ gì không, tôi sợ lắm.][Lầu trên +1, may quá, không phải chỉ có mình tôi !][Liệu có phải ai đó đang chơi khăm không?]"Không phải."Hạ Sơ lau nước mắt: "Lần đầu tiên tôi mở mắt ra là ở bên ngoài cửa hàng tạp hóa gần nhà, lúc đó tôi bị lạnh tỉnh giấc, sợ muốn chết."